Trước tình huống quá bất ngờ, tôi đứng trơ ra như phỗng, mặc cho thằng Biển đang cố sức kéo lấy vai áo tôi giật liên tục. Tưởng cầm chắc cái chết rồi thì từ đâu một nắm giấy vàng mã bay lên đầy trời, cùng những đồng xu cổ được ông thầy pháp tung nhanh ra, bám chặt vào cái xác đang bốc cháy ngùn ngụt, nổ lách tách như pháo khiến nó giãy giụa kêu thét lên trong đau đớn.
Trong giây lát, lửa tắt ngấm, lộ ra một khối cháy đen sì, đổ ập xuống, nằm đè lên trên người tôi. Phải mất mấy phút, tôi mới hoàn hồn, nhận thức được tình hình hiện tại mà thét lên được, vừa khóc vừa đẩy cái xác cháy đen qua một bên, lùi ra xa.
Ông thầy pháp cùng 10 đồ đệ, một tay cầm kiếm gỗ Đào, một tay xòe rộng 5 ngón đưa thẳng về phía trước, trong lòng bàn tay mỗi người là một tấm gương bát quái không ngừng xoay tròn. Tất cả đều trong tư thế sẵn sàng chiến đấu với đám chó tinh còn lại đang ẩn nấp sâu trong rừng dương.
Thầy phân công 2 người đứng ở 2 đầu bìa rừng, tay giữ chặt tấm lưới phép được đan bằng tơ nhện khổng lồ đã được phù chú, những mắc lưới ánh lên sắc vàng chóe phản chiếu lại từ màng chắn hộ thân của 8 cái gương bát quái do 8 đồ đệ đứng ở 8 góc tạo thành.
Đám chó tinh bắt đầu nhảy bổ ra tấn công, nhưng không con nào vượt qua lọt tấm lưới phép, cứ lao vào lại bị hất tung ra ngoài bởi sức nóng của tia lửa phát ra từ tấm gương bát quái trên trận đồ 8 người.
Tuy chúng không vào được bên trong làng, nhưng tạm thời thầy cũng chưa có cách nào tiêu diệt được hết bọn chúng, vì số lượng quá đông.
Ông thầy pháp được trọng vọng nhất cái làng này vẫn thường được gọi với cái tên thầy Bảy Núi vì nghe nói quê thầy ở tận miệt An Giang, lặn lội đến đây tu đạo tuốt trên núi, nên cũng không ai biết thầy tên thật là gì. Lúc rãnh rỗi thầy cũng hay sang nhà trà nước với cha, tôi cũng khoái thầy qua chơi lắm, những khi đó lại được nghe thầy kể đủ thứ chuyện bùa chú ếm đối, nghe hơi hãi nhưng tôi vốn tính hiếu kỳ nên càng nghe càng thấy thích.
Sau khi hoàn thành pháp sự, thầy gọi riêng tôi ra một góc hỏi nhỏ: “cha mẹ bây đâu..“. Tôi lí nhí trả lời với thầy chuyện cha mẹ đã đi được ít hôm rồi, vẫn chưa trở về. Thầy buột miệng than: “thôi chết rồi.. có cách nào liên lạc được với cha mẹ bây không.. trận đồ này chẳng những giữ những thứ bên ngoài không vào được.. còn ngăn không để những người bên trong thoát ra ngoài.. Ta e.. cha mẹ bây chưa biết tình hình hỗn loạn ở đây, trở về sẽ bị đám chó tinh xé xác mất..”
Tôi òa lên khóc: “thầy ơi, thầy giúp con với.. con không biết phải làm sao nữa, từ cái hôm cha mẹ đi, con đã không nhận được tin tức gì rồi, cũng không thấy cha mẹ gọi điện về hỏi han gì con hết, nên con.. con sợ..”, nói rồi tôi quẹt nhanh nước mắt, nước mũi, đứng bật dậy, chạy ngay đi, chỉ kịp ngoáy cổ lại phía sau nói vội: “để con chạy đi hỏi họ hàng..”, thầy Bảy cũng cố nói với theo: “đi đứng cẩn thận đó nghe bây..”
Tối đó, tôi thẫn thờ trở về nhà, toàn thân đau nhức, tuyệt vọng cùng cực khi biết được không chỉ riêng gì tôi mà họ hàng làng xóm xung quanh, toàn bộ hòn đảo này đều đã mắc kẹt lại bên trong tấm lưới phép. Điện thoại không thể liên lạc được ra ngoài, bên ngoài cũng chẳng tài nào gọi được vào trong đây. Từng đoàn người lũ lượt thu gom đồ đạc cố chấp bỏ đi, ra đến ngoài bìa làng, rồi cũng phải thất thểu quay trở về, chấp nhận rằng hòn đảo này đã hoàn toàn bị cách ly, biệt lập với thế giới bên ngoài.
Lúc chiều ngoại cố giữ tôi lại bên nhà nhưng tôi vẫn lén trốn về, ngồi bó gối từ chiều ôm chặt lấy cái điện thoại bàn, thứ duy nhất hiện giờ có thể cho tôi chút hi vọng nhỏ nhoi rằng cha mẹ không sao cả, rồi họ sẽ gọi cho tôi nói với tôi rằng họ vẫn ổn. Tôi tin như vậy.
Đêm nay yên tĩnh lạ lùng, không còn tiếng chó tru ai oán nữa, cũng chẳng có cái thây ma nào đến tìm, nhưng sao tôi thấy ngột ngạt, khó thở quá. Tim thỉnh thoảng lại nhói lên. Cứ thế thiếp đi lúc nào không biết.
Đột nhiên, tiếng điện thoại reo vang, khiến tôi giật nảy mình, tay lập cập nhấc ngay ống nghe lên, từ đầu dây bên kia nghe một giọng nói lạ mà quen, vọng về nghe như xa như gần, mơ hồ, huyễn ảo: “cha mẹ phải đi xa, không thể về với con được nữa, sống cho tốt nghe con..”, tôi nức nở gào lên trong điện thoại: “khoan.. khoan đã, cha mẹ.. là cha mẹ phải không.. đi đâu.. cha mẹ đi đâuuu.. đừng bỏ con một mình mà.. đừnggg..”, đầu dây bên kia chỉ còn vọng lại tiếng Tút.. Tút.. Tút..
Vẫy vùng trong cơn hoảng loạn, tôi nhìn quanh, ống nghe điện thoại vẫn còn đang áp vào tai. Nước mắt nước mũi tèm nhèm, chạy thẳng ra bên ngoài, đi lang thang trong đêm như kẻ mất hồn, sáng ra đã thấy mình đứng ngay trước cửa bưu điện, tiến vào bên trong trình bày hoàn cảnh một hồi thì cô tư vấn viên cũng chịu kiểm tra giúp tôi những số gọi đến ngày hôm qua, kết quả là không có bất cứ cuộc gọi đến nào. Tôi thở phào nhẹ nhõm vì biết mình chỉ nằm mơ.
Chạy về đến nơi, đã thấy thầy Bảy đứng sẵn đợi tôi tự lúc nào trước cửa nhà.
Vừa thấy tôi, ông đã hỏi ngay: “bây đi đâu về vậy..”
“Dạ, con..”, chưa biết phải nói thế nào thì thầy Bảy đã tiếp lời: “đêm qua.. cha mẹ bây đến tìm Ta..”
“Rồi cha mẹ con đâu thầy, sao không về nhà..”, tôi chạy ngay ra, đứng nhìn dáo dác ngoài cổng rào nhưng con đường trước nhà vắng ngắt, không một bóng người qua lại.
“Biết nói sao với bây đây.. thôi, theo Ta đến bìa làng, rồi sẽ hiểu..”, thầy Bảy đứng dậy đi trước, tôi cũng nhanh chóng theo sau.
Vừa đến nơi, đập vào mắt tôi là.. thi thể của cha mẹ, đang bị đám chó tinh bâu vào xâu xé. Bất chấp hiểm nguy, tôi lao nhanh về phía đó, nhưng bị thứ gì như bức tường trong suốt chặn đứng lại, mặc cho thầy Bảy cố khuyên can, tôi vẫn cứ điên cuồng lao về phía trước như thế cho đến khi gục hẳn xuống, quỳ mọp trên đất, trơ mắt ra nhìn từng phần thi thể của cha mẹ bị cắn xé bởi bọn chó tinh quái ác. Hận thù dâng lên ngập tràn trong đáy mắt, tôi lặng lẽ đứng dậy, thôi khóc lóc. Nhìn thẳng về phía thầy Bảy: “xin thầy dạy con bùa phép.. con phải tự tay giết sạch bọn súc sinh này, trả thù cho cha mẹ..”, giọng tôi lúc này đã không còn giữ được bình tĩnh nữa.
Thầy Bảy xua xua tay: “Ta trước giờ chỉ nhận đồ đệ nam thôi, chuyện cũng đã rồi, Ta chỉ buồn vì không thể giúp bây mở tấm lưới phép này ra hay đem được 2 thân xác kia vào trong này.. giờ điều duy nhất Ta làm được là nghĩ cách tiêu diệt hết bọn chó tinh này, không để chúng nó tạo thêm ác nghiệp nữa.. bây sang bên bà ngoại ít hôm đi, nhà cửa khóa lại cẩn thận.. Ta sẽ sang đó thăm bây sau, nghe chưa..”
Tôi không nói thêm gì nữa. Nhìn thấy bóng lưng xiêu vẹo của tôi, thầy Bảy cũng xót xa thương cảm lắm, nhưng nguyên tắc là nguyên tắc, thầy không thể vì cảm thương tôi mà phá vỡ nó được.
Sau một đêm thức trắng, tôi vào nhà tắm, đứng trước gương, cắt cụt ngủn mái tóc dài thướt tha mà cha mẹ tôi yêu quý, để lộ ra toàn bộ phần sau gáy, đem bỏ hết tóc vào trong một cái hộp, để lên trên bàn thờ, cạnh bát hương. Thắp nhang khấn vái hồi lâu, tôi quyết định sang nhà thầy Bảy thêm lần nữa.
Vừa ra đến cửa đã đụng ngay phải thằng Biển, nó trợn tròn mắt lên nhìn tôi, lắp bắp: “ơ, Mây.. tóc của m..“.
Tôi đáp lại cộc cằn: “kệ t..” rồi đi thẳng ra cửa, không kịp để nó phản ứng gì thêm.
Sang đến nơi, thầy Bảy đang ngồi uống trà sáng, mắt chăm chú tra cứu gì đó trong cuốn sách đặt trên chiếc bàn tre. Thấy tôi, ông cũng không tránh khỏi hơi giật mình: “ơ kìa, Mây, sao bây lại..”
“Thầy nhận con đi.. từ giờ thầy coi con như những đồ đệ nam khác được không thầy, con thật lòng muốn giết hết bọn súc sinh đó trả thù cho cha mẹ.. con xin thầy mà..”
Ngẫm nghĩ hồi lâu thầy Bảy kêu tôi đứng dậy, cảm thán một câu than trời trách đất, rồi mới nhỏ nhẹ nói: “cái hôm Ta thấy bây đứng ngoài cửa sổ nhà con Hạnh.. nhìn nhân tướng đã biết bây có khả năng hơn người, nhưng tiếc thay bây lại là phận nữ nhi, ấn đường khi đó lại ám đen mờ mịt.. Ta biết bây sắp phải trải qua những hiểm họa khôn lường, nhưng Ta không giúp gì được cho bây, nên đành nhắm mắt làm ngơ, để mặc cho số phận dẫn dắt, âu cũng là duyên nghiệp.. nhưng Ta có một yêu cầu, bây phải lên đỉnh núi, hái về cho Ta một nhánh Tiên thảo có hình dáng như trong sách này..”, vừa nói ông vừa đẩy cuốn sách về phía tôi.
Tôi đứng ngay dậy, hứa với ông sẽ về nhà chuẩn bị đi ngay lên núi tìm nó, không tìm được tôi quyết không trở về.
Thầy Bảy lắc đầu ngao ngán, nhủ thầm trong bụng: “đi hay không đi, lựa chọn thế nào, rồi cũng sẽ đưa cuộc đời bây sang một trang mới thôi..”
Tuy tôi là con gái nhưng đã quen sống tự lập từ nhỏ, ngọn núi đó tôi cũng đã lên nhiều lần, chỉ là chưa lên đến tận trên đỉnh. Tôi dự tính đi trong 7 ngày cả đi lẫn về, nhanh chóng dọn những thứ cần thiết đặt vào trong ba lô lên đường. Nhưng mọi chuyện sau đó không tiến triển như tôi mong muốn, loay hoay suốt 7 ngày trời vẫn không thấy bóng dáng Tiên thảo đâu.
Trong quá trình tìm kiếm, cũng may tìm được một vùng trũng thấp, hình thành từ tự nhiên một hồ chứa khá lớn, vẫn còn tù đọng lại nước mưa, nhờ có nó mà tôi không phải chết vì khát.
Tối đến, tôi ngủ trong một hang động cách đó không xa, vì có mang theo túi ngủ nên cũng tránh được sâu bọ rắn rết, không phải chết vì lạnh, chỉ có cái đêm nào tôi cũng nghe thấy tiếng động như bước chân ai đó đang không ngừng di chuyển bên ngoài. Nơi này cũng không có thú dữ, nên ngoài thức ăn ra, đối với tôi cũng không khó khăn gì.
Cha tôi ngày thường thay vì đi biển đánh cá, lại thích đi rừng đặt bẫy chim hơn, thế nên từ những ngày còn bé, tôi đã được cha dắt theo dạy cho những kĩ năng sinh tồn trong rừng, cũng nhờ những gì cha dạy mà giờ tôi mới sống được.
Nghĩ đến đây, nước mắt tự nhiên ứa ra, nghẹn đắng trong cổ họng..
Ngồi trên một tảng đá lớn, tôi dốc hết những túi thức ăn cuối cùng đã mang theo từ nhà lên.. trong hoang mang, lo lắng, khi thấy mọi thứ đã cạn kiệt.
Những ngày sau đó tôi đã phải ăn bất cứ thứ gì để sống sót, từ trái rừng đến rắn còn sống mùi vị vô cùng tởm lợm, chưa kể đến máu của chúng, tanh đến mức muốn nôn mửa.. nhưng tôi vốn đâu còn lựa chọn nào khác. Rừng này rắn là nhiều nhất, còn những con khác quá nhanh, không có bẫy không tài nào bắt được chúng.
Một ngày khi đang tìm bắt rắn, tôi vô tình tìm thấy một căn nhà kỳ lạ, nhỏ như nhà chòi của mấy đứa trẻ con vẫn hay chui ra chui vào chơi lúc nhỏ, nhưng lạ là không hề có cửa vào. Kéo mấy tán cây che khuất bên ngoài ra, tôi tiện tay bẻ luôn một nhánh lớn phủi phủi đi lớp bụi, làm lộ ra bên trong nước sơn đỏ sờn cũ, lúc này trông nó giống cái miếu thờ hơn. Bên cạnh có một ụ đất nhô cao lên như mộ phần.
Tôi nhón chân lên, cố nheo mắt nhìn vào cái lỗ hình chữ nhật duy nhất bên trên cái miếu, thì thấy lờ mờ tượng một người phụ nữ có khuôn mặt tròn, môi tô son đỏ, mặc tấm áo đỏ trông như áo cưới, chỉ có nửa thân người. Cạnh bên là khay ly bằng sứ cáu bẩn, ngã lăn quay, mỗi nơi một cái, cùng nhang đèn cũng bị vứt lăn lóc.
Chợt nhớ đến 1 câu chuyện mà dân làng hay bàn tán trước đây, tôi cũng hơi rùng mình, họ thường rỉ tai nhau về một phụ nữ mặc áo cưới đỏ, không có chân, thường hay xuất hiện vào những đêm trăng tròn, đứng từ con đường mòn trên núi nhìn xuống làng.. Nghĩ đến đó tôi thôi, không dám nhìn thêm nữa, vừa ngẩng lên thì một con rắn trắng vẻ ngoài vô cùng kỳ dị lao vút ra từ ụ đất tiến thẳng về phía tôi, đầu nó nhô lên thứ gì đó như cái sừng hay viên ngọc, tôi cũng không rõ nữa. Sẵn cành cây, tôi xua xua nó ra xa, càng xua đi, nó lại càng tiến đến, chễm chệ trên nóc cái miếu thờ, phồng mang trợn mắt, nhe 2 cái răng nanh nhọn hoắt ra khè tôi, trông dữ tợn vô cùng.
Tôi đành bỏ cuộc, lùi lại dần, có khờ đến mấy nhìn cũng biết, con này không phải loại rắn có thể bỏ vào miệng mà nhai được.
Mấy ngày sau, khi vô tình tìm được Tiên thảo mọc ẩn ngay bên dưới hố nước mưa mà tôi vẫn đem chai nhựa ra lấy nước uống mỗi ngày, tôi cũng quên luôn cái miếu thờ kỳ dị đó vì quá đỗi vui mừng. Có câu: “hoa rơi trong gương, trăng trôi dưới nước..”, đêm đó cũng nhờ ánh trăng rằm sáng vằng vặc rọi vào đáy nước mà tôi may mắn tìm được nó để nhanh chóng xuống núi.
Khắp người đầy sình lầy bùn đất, tôi bước theo con đường mòn, liên tục ngày đi đêm nghỉ, ròng rã suốt 3 ngày trời thì về tới làng. Khung cảnh đầu tiên đập vào mắt tôi là những dải khăn tang phủ kín quanh đầu, tiếng kêu khóc thảm thiết, và những con người đang quỳ phục trước hàng trăm chiếc quan tài xếp thành hàng đặt ngay giữa làng kia. Tôi đảo mắt nhìn quanh khắp lượt thì thấy thầy Bảy đang làm pháp sự, đành lặng lẽ đứng nép vào một góc đợi. Cho đến khi thầy bước xuống từ đạo tràng tôi mới tiến đến khẽ gật đầu chào thầy.
Nhìn thấy nhánh Tiên thảo tôi vừa lấy ra từ trong ba lô, thầy im lặng không nói gì, chỉ nhìn tôi, ánh mắt rưng rưng. Một lúc sau, tôi hỏi: “làng mình đã xảy ra chuyện gì hả thầy.. thầy nói con biết đi.. ai đang nằm trong những quan tài kia vậy thầy..”
Nghĩ ngợi hồi lâu thầy bảo tôi nhanh về nhà nghỉ ngơi đi rồi mai sang nhà gặp thầy.
Biết có ở lại cũng không hỏi được gì nữa, tôi quay bước đi, nhưng không trở về nhà ngay mà rẽ sang hướng nhà thằng Biển. Từ đầu ngõ đã ngửi thấy mùi tang tóc, tôi hơi chột dạ, bước nhanh về phía nhà nó. Vừa đến cổng, đã thấy bà ngoại tôi đang ngồi khóc lóc thảm thương bên cạnh dì 2, cả những người khác trong dòng họ cũng đều có mặt tại đó, trừ một người.. đó là thằng Biển.
Điều tôi không mong muốn nhất đã thực sự đến, tôi như chợt hiểu ra, thầy Bảy là vì muốn giữ cho tôi cái mạng mới bắt tôi lặn lội đi tìm Tiên thảo trên tận đỉnh núi cao kia, để đến lúc tôi trở về thì mọi sự đã rồi. Tôi vừa nghĩ vừa chạy như bay trở lại nơi đặt những quan tài sơn đỏ, ánh mắt thất thần nhìn quanh quất không biết đâu mới là thằng Biển.
Thầy Bảy dường như đã hiểu rõ sự tình, lẳng lặng bước đến một cái quan tài nhỏ đặt ngay ngoài bìa, dừng lại ở đó, hướng ánh mắt nhìn về phía tôi.
Tôi lê từng bước khó nhọc, đôi chân lúc này như đang đeo quả tạ nặng hàng trăm ký, té quỵ xuống ngồi bên cạnh cái quan tài, bàn tay run run chạm vào nó, nói trong nước mắt: “sao m hứa trông nhà đợi t về, mà giờ.. giờ..”, nói đến đó 2 mắt tôi bắt đầu mờ dần đi, đầu quay quay choáng váng, không còn biết gì nữa.
Trong cơn mê man, tôi thấy tấm lưới phép bảo vệ làng bị xé toạt ra, thầy Bảy cùng những đồ đệ ra sức chống đỡ nhưng không xuể. Bọn chó tinh mượn xác những người gục xuống để lấy đi mạng sống của những người chưa chết, đồng đạo phải nhắm mắt lại chém giết lẫn nhau trong nước mắt, vì không còn cách nào khác, không giết,không đốt, nó sẽ không bao giờ buông tha cho cái xác đó, khiến linh hồn họ phải bị giam cầm mãi mãi trong tăm tối, thế thì.. thà cứ cắn răng giết họ đi còn hơn.
Đến khi tàn cuộc thì đồ đệ của thầy Bảy không còn ai sống sót, dân làng cũng chết vài chục người, trong đó có thằng Biển. Nó vì lo lắng cho tôi mà trốn mẹ nó, đêm nào cũng lén lút ra đứng dưới núi trông tôi về mà không hề hay biết tấm lưới phép kia đã đứt.. cũng là bọn nghiệt súc đó xâu xé nó, tôi hét to lên trong điên loạn: “đừng.. đừng mà.. Biển ơi.. Biển.. chạy đi..”
Giật mình tỉnh giấc, vùng dậy nhìn quanh thì thấy người ngồi bên cạnh tôi lúc này là bà ngoại.. nước mắt nước mũi đầm đìa. Bà ôm chầm lấy tôi nấc lên: “sao mà m dại quá vậy hả con, thằng Biển.. thằng Biển nó..”
Hai bà cháu không nói thêm được gì nữa, ôm chặt lấy nhau khóc một chập. Đợi lúc cả 2 nguôi bớt, thầy Bảy mới tiến lại nói: “bọn chó tinh cũng đã bị tiêu diệt rồi, xong pháp sự này, xin phép bà cho tôi dắt con Mây đi theo, dù gì thì cha mẹ nó cũng đã.. tôi biết ở đây nó vẫn còn bà con họ hàng, nhưng cuộc đời con bé này, sớm hay muộn gì cũng phải đi trên con đường chông gai vô cùng.. tôi với nó cũng có duyên thầy trò.. xin bà cho nó theo tôi học đạo giúp đời.. có được không..”