Cẩm Lý Tiểu Hoàng Hậu

Chương 31: Chương 31




Mạnh Hoằng khom người, đưa bái thiếp.

Người gác cổng khó hiểu tiếp nhận, lại thấy dưới bái thiếp còn có một tờ danh mục quà tặng. thì ra không chỉ là tới bái kiến, mà còn tới tặng lễ.

Mạnh Hoằng làm sao biết được, người gác cổng này là do Lý gia phân phó lại đây, hắn vừa thấy Mạnh Hoằng ăn mặc bất phàm, khẩu khí ngạo nghễ, lại chuẩn bị bái thiếp, danh mục quà tặng, nhất định có mục đích không bình thường!

Đây là người mà Lý gia quyết tâm muốn nịnh bợ, làm saocó thể để cho người khác cũng nịnh bợ cậy quyền đi lên?

Người gác cổng nghĩ ngợi trong đầu, giả vờ xoay người nói: “Bái thiếp ta nhận, đợi ta trình lên cho chủ nhân xem qua rồi lại nói.” Dứt lời không đề cập tới chuyện danh mục quà tặng, xoay người vào cửa, còn tiện tay đóng cửa lại.

Mạnh Huyên đã bao giờ chịu qua tức giận như vậy? Nàng biến sắc, đang định phát tác, đột nhiên nghĩ đến lời thuộc hạ tới báo một ngày trước, lửa giận mới sinh sôi lại bị nàng nhịn xuống.

Nếu người đang ở nơi này, thật sự là quý nhân trong cung…… Hôm nay dù phải xé xuống da mặt tôn nghiêm, cũng phải trước tiên đem người dỗ tốt. Ở thời điểm mấu chốt này, không thể lại chọc thị phi.

Mạnh Hoằng ngược lại nặng nề nhiều hơn.

hắn ngửa đầu đánh giá bảng hiệu tòa dinh thự này, nói: “Hôm nay sợ là không gặp được người……”

“Huynh trưởng sao lại nói vậy?”

“Nếu theo như ngươi nói, vị quý nhân này hẳn là một người thông minh, ngươi đã đắc tội nàng, liền không thể dễ dàng cầu xin tha thứ như vậy. Nàng từ trong cung đi ra, lại có trên dưới Lý gia tìm mọi cách lấy lòng, tiền tài phú quý tất nhiên là không thiếu. Chúng ta cho dù có thêm lễ vật nhiều hơn nữa, nàng có lẽ ngay cả nhìn một cái cũng lười liếc mắt đến. đã không có tâm tư muốn tha thứ, thì làm sao chịu gặp chúng ta?”

Mạnh Huyên nghe xong, nhất thời bị thuyết phục.

Nàng nói: “Vậy chúng ta trở về thôi……”

Mạnh Hoằng cười như không cười liếc nhìn nàng một cái, nói: “Muội muội tốt của ta, sao có thể ngây thơ như vậy? Nàng tuy không gặp chúng ta, nhưng chúng ta cũng không thể thật sự xoay người liền đi a. Nhân gia muốn nhìn cũng không phải là lễ vật bồi tới cửa, mà là nhìn thành ý của chúng ta đấy. Chúng ta tới thêm vài lần, đứng ngoài cửa chờ nhiều thêm vài lần, mỗi ngày như thế, nàng tự nhiên sẽ bớt giận……”

Mạnh Huyên nhấp môi, đè thấp thanh âm, nói: “Như vậy đáng giá sao? Ta đắc tội nàng, tuy rằng trong lòng sợ hãi, nhưng cẩn thận ngẫm lại, nàng tương lai phải hồi cung, ngay cả xem như trong lòng nhớ kỹ ta, dù sao cũng không thể thổi gió bên gối Hoàng Thượng đi……”

Nàng đang nói hăng say, Mạnh Hoằng không biết lúc nào đã quay đầu lại nhìn nàng, Mạnh Huyên nói nói, thanh âm đột nhiên im bặt.

Nàng nhanh chóng nhận sai: “Là ta lắm mồm…… không nên nói như vậy.”

Mạnh Hoằng cũng không trách cứ nàng, chỉ nói: “Nếu như ngươi nhận sai như vậy, chỉ sợ chúng ta dù chờ mười ngày nửa tháng, nhân gia cũng lười đến gặp chúng ta.”

Mạnh Hoằng có học vấn tốt nhất Mạnh gia, lại là đích trưởng, tương lai Mạnh gia không tránh khỏi phải dựa vào một mình hắn chống đỡ. hắn cũng không trách cứ đệ đệ muội muội bên dưới, nhưng Mạnh Huyên lại đối với hắn sợ hãi.

Mạnh Huyên rụt rụt cổ, không dám lại nhắc đến nửa câu nói vừa rồi.

So với chuyện xin lỗi, Mạnh Hoằng lại càng tò mò về vị tân hậu này hơn.

……

Lại nói người gác cổng kia, cầm bái thiếp trong tay, người liền lập tức chạy tới Lý phủ báo tin.

Vì thế sáng sớm, hai vị cô nương Lý gia liền rửa mặt chải đầu một phen, mang theo vú già nha hoàn hướng Dương trạch đi. Lúc đó Dương yêu Nhi còn đang trong lúc ngủ mơ. Đêm qua, nàng trên giường trằn trọc khó ngủ, trong đầu một hồi quanh quẩn cá, một hồi quanh quẩn muốn viết chữ, một hồi lại quanh quẩn đèn trên thuyền lớn kia…… Tóm lại giằng co hồi lâu.

Buổi sáng, Xuân Sa đi nhìn hai lần, đều thấy cô nương ngủ rất say, liền dứt khoát canh giữ ở gian ngoài, không vào quấy rầy.

Mà cô nương lý gia chân trước vừa đi, sau lưng Lý gia liền nhận tin tức, nói là trong cung có kẻ xấu, thế nhưng ý đồ hạ độc mưu hại Hoàng Thượng! hiện giờ trong cung ngoài cung đều đang bị điều tra nghiêm ngặt!

Lý Thiên Cát nghe xong, lập tức cả người rùng mình.

hắn xem không hiểu cái này, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì……

Nhưng theo bản năng hắn biết, nếu trong cung ngoài cung đều cùng rung chuyển, vậy chỉ sợ là muốn đổi trời……

Lý Thiên Cát vội an bài người đi đánh thức Lý lão phu nhân, sau đó chính mình hướng hoàng cung đi.

hắn chẳng qua chỉ là ngoại thích của Thái Hậu, còn là cái loại thân thích tám sào cũng với không tới. Trước kia ở trước mặt Thái Hậu vẻ vang, nhưng đến thời điểm như vậy, cũng chẳng qua là một tiểu nhân vật không lên được mặt bàn. Bọn thị vệ lạnh mặt ngăn hắn ở bên ngoài, không cho hắn tiến cung bái kiến Hoàng Thượng.

Lý Thiên Cát ngược lại cũng không thất vọng, hắn ở ngoài cung chờ một hồi, hết mức thể hiện lòng trung quân ái quốc, lo lắng của mình, mới chậm rì rì lên đường hồi phủ.

Trở lại trong phủ, Lý lão phu nhân đã tỉnh dậy.

Hai người này ngay cả cơm sáng cũng không quan tâm, chỉ ngồi ở một chỗ, cau mày thương thảo việc trước mắt.

“Vô luận như thế nào, Thái Hậu chỉ sợ là không thể trông cậy vào được nữa.”

“Nhi tử hiểu được. Cứ như vậy, vị tân hậu này liền quan trọng nhất. Lấy lòng nàng, nhà chúng ta có lẽ còn có thể tiếp tục hưng thịnh……”

“Ân, đi thôi.”

Lý gia cũng không cho việc lấy lòng người khác để tồn tại là hổ thẹn. Trong mắt của bọn họ, lấy lòng đón ý nói hùa đổi lấy ích lợi, quả thực là chuyện có lời nhẹ nhàng nhất trên đời này.

Cho nên có thể duy trì nhiều thêm một ngày, vậy liền tận lực duy trì thêm một ngày.

Thời điểm hai cái Lý gia cô nương đến bên ngoài Dương trạch, huynh muội Mạnh gia còn đang ở chỗ đó, phía sau còn hạ nhân đi theo đến nhận lỗi. Mạnh Huyên nhỏ giọng nói thầm một câu: “Các nàng ngược lại tới thật nhanh.”

Lúc này đôi song sinh Lý gia, hướng về phía Mạnh Hoằng cười cười, sau đó gõ đại môn trước mặt.

Người gác cổng tự nhiên muốn nghênh đón các nàng đi vào.

Mạnh Huyên thấy thế, nhất thời lại không chịu được.

Nàng tiến lên một bước, chặn đường của tỷ muội Lý gia, nói: “Dựa vào cái gì các ngươi có thể đi vào, giống như ra vào chốn không người? Chúng ta lại phải chờ ở bên ngoài?”

Người gác cổng nói: “Đây chính là cô nương Lý gia, ngươi tính là người nào?”

Mạnh Huyên cười lạnh: “Nơi này là chỗ nào? Nơi này cũng không phải là Lý gia, nơi này là Dương trạch, chính là chỗ ở của Dương cô nương. Ai vào ai không thể vào, chẳng lẽ không nên chờ Dương cô nương mở lời sao? Các ngươi chẳng lẽ xem chính mình là chủ tử? Cũng dám ở chỗ của Dương cô nương quyết định?”

Hai cái cô nương Lý gia nghe vậy, vội lui về sau, nói: “Chúng ta cũng cùng ngươi chờ.”

Sau lưng người gác cổng kia cũng bắt đầu ứa ra mồ hôi lạnh, lại không dám nhiều lời.

Mạnh Huyên tuy rằng kiêu ngạo ngang ngược, nhưng những lời này ngược lại nói không sai.

Bọn họ đều là nghe lệnh Lý gia đi đến hầu hạ quý nhân, làm sao dám thay thế quý nhân quyết định chứ?

Mạnh Huyên cùng cô nương Lý gia từ trước đến nay đều bất hòa, lúc này thấy các nàng cũng chỉ có thể đứng bên ngoài đợi, liền châm chọc.

cô nương Lý gialại trào phúng nàng: “Ngươi tới đã muộn, không thấy qua Lý gia ta đưa lễ vật tới cửa là bộ dáng gì, liền chút đồ đó cũng dám lấy ra tới.”

“Tác phong nhà giàu quê mùa! Dương cô nương làm sao lại xem trọng mấy thứ này của Lý gia các ngươi?”

“Quê mùa thì quê mùa, chung quy vẫn đáng giá! Nhà ngươi đưa tới, đều là chút đồ tranh chữ bút mực linh tinh đi?”

“Mấy thứ này mới vừa trân quý nhất! Ngươi thì hiểu cái gì? Sách cũng chưa từng đọc quá hai cuốn!”

……

Sau rèm trướng, Dương yêu Nhi mệt mỏi xoa xoa hốc mắt, một giấc này ngủ lại giống như là không ngủ.

Nàng làm sao biết được, ngoài cửa có người hai nhà, tranh nhau tới tặng lễ vật cho nàng, lại tranh ai đưa lễ vật tốt hơn, đúng là vô cùng ầm ỹ.

Cung nhân ngoài cửa từ sớm liền nghe thấy động tĩnh, lập tức gõ gõ cửa, đẩy cửa đi vào, thấp giọng nói: “cô nương muốn dậy rồi?”

Lời vừa nói, cung nhân kia vừa đi tới gần mép giường, nàng vén rèm trướng lên, thăm dò nhìn bộ dáng của Dương yêu Nhi. Vốn dĩ chung quang tối tăm, lập tức trở nên sáng ngời lên, cung nhân cũng nhìn thấy bộ dạng của Dương yêu Nhi.

Cung nhân sợ hãi kêu lên, sợ tới mức giọng cũng thay đổi: “trên người cô nương làm sao lại nổi sởi?”

Dương yêu Nhi mờ mịt nhìn chằm chằm nàng, không hề biết, liền cảm thấy tứ chi mềm như bông, vô cùng mệt mỏi như cũ.

Xuân Sa nghe thấy tiếng kêu sợ hãi, chạy nhanh vào: “Làm sao lại hô to gọi nhỏ vậy?”

Khi nói chuyện, Xuân Sa đã muốn chạy tới trước mặt Dương yêu Nhi, nàng cũng thấy rõ bộ dáng của Dương yêu Nhi. Xuân Sa trong lòng nhảy dựng, vội cầm cánh tay Dương yêu Nhi lên xem xét. Phía trên quả nhiên đều là những điểm đỏ thật nhỏ, nhìn vô cùng ghê người.

May mà những cái điểm đỏ lan tràn tới trên cằm nàng, liền không lại hướng lên trên lan tràn tiếp, bằng không gương mặt này của cô nương cũng không biết sẽ thành cái dạng gì.

“Như thế nào lại như vậy? Chẳng lẽ là đệm giường không sạch sẽ?” Xuân Sa mặt trầm xuống.

một bên tiểu cung nữ cũng cực kỳ khẩn trương: “Người Lý gia kia rõ ràng nói là đã đổi mới, đều giặt đến cực sạch sẽ.”

“Vậy chính là ăn phải đồ không nên ăn?” Xuân Sa nhíu mày, “Hay là tiếp xúc với người không nên tiếp xúc?”

Xuân Sa không dám làm bừa, sợ cô nương ở dưới mí mắt nàng xảy ra chuyện, vì thế vội sai người đi mời đại phu tới.

Dương yêu Nhi đối với việc này không hề hay biết, nàng giơ tay đang muốn dụi mắt, lại bị Xuân Sa một tay bắt được: “cô nương hãy đợi chút, chúng ta xem qua không có việc gì lại xoa.”

“Ngô.” Nàng cúi đầu lên tiếng, đánh một cái ngáp.

Xuân Sa thấy thế, liền biết nàng không ngủ ngon.

Nghĩ cũng phải, một thân bệnh sởi, làm sao có thể ngủ ngon được?

Bên này mời đại phu động tĩnh không nhỏ, hạ nhân mới vừa ra khỏi đại môn Dương trạch, liền bị cô nương Lý gia gọi lại.

“Sao lại thế này?”

“cô nương thân thể không khoẻ, phải đi mời đại phu.”

Sắc mặt cô nương Lý gia lập tức thay đổi.

Mạnh Hoằng vẫn luôn vô thanh vô tức, lúc này mới lên tiếng nói: “Lấy danh nghĩa của ta đi Diệu Xuân đường mời Văn đại phu.”

Hạ nhân kian ghi ngờ mà nhìn nhìn Mạnh Hoằng.

Mạnh Hoằng thuận tay ném cho hắn một cái mộc bài: “Còn không mau đi!”

Hạ nhân kia cúi đầu nhìn, phía trên có khắc chữ “Mạnh”, lập tức không dám trì hoãn, bước nhanh.

cô nương Lý gia ngược lại cũng không có tranh với hắn.

Lý gia so với Mạnh gia có tiền, Mạnh gia lại so với Lý gia có nội tình hơn. Lý gia có tiền cũng chưa chắc có thể mời được đại phu tốt, nhưng Mạnh gia lại có thể. Trong kinh này đại quan quý nhân vô số, các đại phu nhìn nhiều, tự nhiên tầm mắt cũng cao hơn, cũng không phải là ngươi ra nhiều hơn chút bạc, liền có thể đem người từ trong khám đường mời đi.

Tên tuổi của Mạnh Hoằng quả nhiên rất có hiệu quả, không bao lâu sau, hạ nhân liền dẫn một lão nhân râu bạc cùng một cái tiểu dược đồng trở lại. Bọn họ nhanh chóng vào cửa, lưu lại người liên can bên ngoài nhíu mày sốt ruột.

Hôm qua cùng Dương cô nương lui tới chỉ có mấy người bọn họ, nếu Dương cô nương xảy ra chuyện gì, thì bị hoài nghi đầu tiên chính là bọn họ.

Bên nàyVăn đại phu vào cửa, cách một tầng sa mành bắt mạch cho Dương yêu Nhi, lại nhìn nhìn những mẩn đỏ trên người nàng.

Văn đại phu tỉ mỉ hỏi nàng từ hôm qua đến bây giờ làm cái gì, có cái gì cùng thường ngày bất đồng, Xuân Sa đều lần lượt đáp, Văn đại phu nghe xong, sau một lúc lâu lại bất đắc dĩ cười.

“cô nương trước kia chưa từng ra cửa, tâm trạng ổn định. Nay đột nhiên đi đến chỗ xa như vậy, đi đường dài như vậy, thấy nhiều đồ vật như thế. Lòng tràn đầy kích động, lại tràn đầy lo lắng. Liền vào đêm càng trằn trọc không thể đi vào giấc ngủ. Thân thể tự nhiên có phản ứng. Những điểm đỏ không đau không ngứa, nghỉ ngơi một ngày, tâm trạng thoải mái, tự nhiên sẽ rút đi.”

Văn đại phu liền phương thuốc cũng chưa mở, chỉ để Xuân Sa đi lấy đồ vật thường ngày mà Dương yêu Nhi quen thuộc, cầm ở trong tay ngắm nghía để hồi phục lại tâm trạng là được.

Xuân Sa nghe đến ngơ ngác, nàng quay đầu xem Dương yêu Nhi, thật sự từ trên mặt nàng nhìn không ra một tia kích động lo lắng gì, tựa hồ vẫn như lúc trước giống nhau. Chẳng qua lời đại phu nói nàng vẫn tin, Xuân Sa nghĩ nghĩ, liền đi lấy giấy bút từ trong cung mang ra cho cô nương.

Giấy bút xuất hiện, lực chú ý của Dương yêu Nhi liền nhất thời bị dời đi.

Dương yêu Nhi cẩn thận điều chỉnh tư thế cầm, cầm được bút, khóe miệng nàng hơi hơi nhếch lên, giống như biểu lộ sự vui sướng.

Xuân Sa thấy thế mới yên tâm.

Văn đại phu đứng dậy cáo từ, cùng Mạnh Hoằng hàn huyên hai câu liền rời đi.

Mạnh Hoằng giữ đúng mực, cũng không có hỏi Văn đại phu chứng bệnh ra sao. Mắt nhìn văn đại phu rời đi, hai vị cô nương Lý gia cùng với Mạnh Huyên ngược lại gấp đến độ, hận không thể xách cổ áo Văn đại phu kia lại hỏi cho rõ ràng.

Vào lúc nôn nóng, bên ngoài Dương trạch lại có thêm đoàn người tới.

Những người này thân mặc áo giáp vải, trong tay cầm đao kiếm, thượng thường hạ váy, đầu đội mũ đỉnh nhọn.

Bọn người Mạnh Hoằng thay đổi sắc mặt.

Hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Liên tiếp xảy ra biến cố?

Người cầm đầu kia nhìn thấy những người ngoài cửa, cũng sửng sốt, nhưng ngay sau đó hắn liền khôi phục sắc mặt bình thường, lấy ra eo bài, nói: “Ta là Hổ Bí quân hữu lang, phụng mệnh đến trông nom nơi này.”

Mạnh Hoằng nghe hắn báo danh, mí mắt đều nhảy dựng, hắn chắp tay hỏi: “Ta là trưởng tử Mạnh gia Mạnh Hoằng, xin hỏi đại nhân, đây là xảy ra chuyện gì? Gia trạch trong thành sao cũng phải giới nghiêm như thế?”

Người nọ xốc xốc mí mắt, nhìn Mạnh Hoằng một cái, nói: “Việc này chư vị không nên biết.”

Dứt lời, hắn tiến lên vài bước, gõ vang đại môn trước mặt, cửa mở ra, người gác cổng vừa thấy bộ dạng của hắn, liền sợ tới mức mềm chân, khó khăn nói: “Xin hỏi đại nhân tiến đến là vì……”

“Phụng mệnh đến bảo hộ.” hắn sắc mặt nghiêm trọng, trầm giọng hỏi: “Hôm nay chủ nhân trong trạch có chỗ nào không ổn?”

Người gác cổng sợ tới mức sắc mặt đều xanh, chỉ nói lắp nói: “không, không…… không, cũng không phải. Hôm nay cô nương giống như bị bệnh, mới vừa mời đại phu đến xem.”

“Bị bệnh? Có nguy hiểm không?” Người nọ sắc mặt lại đại biến, trong giây lát liền trở nên xanh mét.

“Có lẽ cũng không lo ngại đi, đại phu kia mới đi rồi……”

Người nọ không hề hỏi người gác cổng, chỉ quay đầu phân phó người bên dưới: “Đem tình hình trong trạch thành thật báo cho mấy vị đại nhân, thỉnh bọn họ định đoạt.”

Tiểu binh bên người nghe lệnh xong, lập tức bước nhanh rời đi, hiển nhiên là đi báo tin.

Mấy vị nội các vẫn còn bồi ở trong Dưỡng Tâm Điện.

Bọn họ tuổi tác đều không nhỏ, nhưng lúc này lại nhất định phải đến bồi ở bên người Hoàng Thượng, bày tỏ lòng trung quân.

Cách một bức rèm trướng, bọn họ cũng nhìn không rõ hoàn cảnh bên trong, chỉ cảm thấy canh giờ này đều trở nên gian nan hơn. không bao lâu, rốt cuộc cũng có tin tức mới từ bên ngoài truyền đến.

Khổng Phượng Thành cao giọng nói: “Các ngươi không phải phụng mệnh đi bảo hộ sự an nguy của Dương trạch sao?”

Người nọ trước tiên hướng rèm trướng hành lễ, sau đó quỳ xuống đất nói: “Hoàng Thượng, mấy vị đại nhân, hôm nay Dương trạch không biết vì sao cũng mời đại phu đến, may mà không có gì trở ngại……”

Có tiểu hoàng đế trước suýt nữa bị hạ độc, sau lại có tân hậu mời đại phu, mọi người rất khó không đem hai việc liên hệ cùng một chỗ.

Bọn họ cả người rùng mình, trong lòng càng cảm thấy tức giận.

Làm thật dứt khoát! Làm đến nông nỗi như vậy, chẳng phải là đang khiêu khích bọn họ sao?

Mấy vị đại thần Đại Tấn, ai sắc mặt cũng đều rất khó coi.

Vào lúc này, trong màn truyền ra thanh âm tiểu hoàng đế ho nhẹ.

“Hoàng Thượng bảo trọng long thể!” Những lời này, bọn họ trái lại nói ra tình ý chân thành, chỉ kém không rơi lệ.

Quay đầu lại, bọn họ mấy người lại thương lượng, miệng nói: “hiện nay Hoàng Thượng gặp nạn, tặc tử làm việc ngoan độc, ngay cả tân hậu ở ngoài cung cũng không định buông tha. Người này muốn hại thiên tử cùng quốc mẫu, làm sao tương dung? Sợ là có ý định mưu hại người trong hoàng thất! An nguy của Vĩnh An Cung cũng nên coi trọng……”

Vì thế bên này Dương yêu Nhi cầm bút ngắm nghía, lại có đám người Xuân Sa hầu hạ, dùng cơm sáng, còn dùng điểm tâm.

Bên ngoài còn có Lý gia Mạnh gia chờ tặng lễ cho nàng, bồi nàng chơi đùa.

Hoàn toàn trái ngược với không khí hoàng cung.

Toàn bộ hoàng cung không khí đều căng thẳng, Thái Hậu vốn dĩ cảm thấy không tính là đại sự gì. Trong cung tuy rằng thủ vệ nghiêm ngặt, nhưng cũng không phải không xảy ra việc gì. Khi Tiên đế còn, cũng từng gặp qua dư nghiệt tiền triều đến ám sát, hoặc là những kẻ tranh quyền đoạt lợi thất bại đó, không cam lòng có ý đồ giết chết tiên đế.

hiện giờ lại tính là cái gì?

Thái Hậu còn ngóng trông nhiều hơn mới tốt, cũng để cho tiểu hoàng đế biết, hắn có thể ngồi trên vị trí này, bất quá là bởi vì hắn vận khí tốt, ai kêu tiên đế chỉ có một nhi tử là hắn. Kỳ thật vị trí này rất khó ngồi đấy……

Thời điểm Thái Hậu âm thầm cười, liền nghe thấy bên ngoài có một trận tiếng bước chân, tề tề chỉnh chỉnh, nghe vào tai, làm lòng người cảm thấy căng thẳng.

“Xảy ra chuyện gì?” Thái Hậu gọi Liên Kiều tới dò hỏi.

Liên Kiều sắc mặt bạch bệch, hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo như ngày thường, nàng nói: “Bên ngoài, bên ngoài Hổ Bí quân…… nói là phụng mệnh đến bảo hộ an toàn của Vĩnh An Cung……”

Thái Hậu cười nhạt: “Lại không có ai hạ độc ai gia, ai gia cần tới Hổ Bí quân làm cái gì? Những người này lá gan cũng thật lớn. Là hoàng đế gọi bọn họ tới? Ngược lại cũng khá có bản lĩnh, hiện giờ ngay cả Hổ Bí quân cũng có thể điều động.”

Ban đầu Thái Hậu tuy có bất mãn, nhưng cũng biết, tiểu hoàng đế tay trói gà không chặt, đã trải qua chuyện như vậy, tất nhiên nóng nảy mẫn cảm, thuyết phục nội các đại thần, lại hạ lệnh điều động Hổ Bí quân cũng không kỳ quái.

Nhưng sau đó Thái Hậu lại phát giác không đúng.

Bởi vì người trong cung nàng không được ra, người khác cũng không được vào.Cái này chỗ nào là hộ vệ? rõ ràng là trá hình giam lỏng!

Thái Hậu lập tức sai người đi khiển trách bọn họ, nhưng đám cung nhân ác gan từ trước đến nay đường hoàng ương ngạnh, mới đi ra ngoài trong chốc lát, liền sắc mặt tái nhợt trở lại.

không có biện pháp, những người này cũng mặc kệ bọn họ là người cung nào, lấy lý do tìm kiếm tặc tử, liền có thể dễ dàng xử tử bọn họ. Những người này trong tay cầm đao kiếm sắc bén hàn quang, cũng không giống như làm bộ.

Người Vĩnh An Cung cuối cùng cũng đã nếm được loại cảm thụ có khổ mà nói không nên lời.

“Bọn họ phản rồi! Ai gia là mẫu hậu của hoàng đế, là Thái Hậu một nước! Sau lưng Ai gia chính là Đông Lăng thế gia vọng tộc! Há để cho những người này ở trước mặt ai gia giương oai như thế?”

Hoàng đế lần này nếu là muốn mượn cơ hội phát giận, chỉ sợ là phải thất vọng rồi.

Những cái đại thần đó không cho phép nàng làm bậy, cũng sẽ giống như vậy không cho phép hoàng đế làm bậy!

Hoàng đế chẳng lẽ dám đeo trên lưng tội danh giam lỏng mẫu hậu sao? Người bên ngoài người cũng mặc kệ bọn họ có phải mẫu tử ruột thịt hay không. Phàm là có cái tội danh này, cũng đủ khiến ngàn vạn người trong thiên hạ tới chửi bới hắn!

Thái Hậu nghĩ lệch như vậy.

Nàng lại không biết, từ đầu đến cuối hoài nghi nàng chính là những đại thần đó, cùng tin tức truyền từ ngoài cung đến, nói Dương yêu Nhi mời đại phu, các đại thần càng cảm thấy tức giận, lúc này mới thỉnh Tiêu Dặc hạ lệnh, điều động Hổ Bí quân.

Từ lúc tiên đế còn cho tới bây giờ, đây là lần điều động Hổ Bí quân thông thuận trôi chảy nhất.

một đường thông suốt, tất cả mọi người tại đây đều thống nhất đạt đến sự ăn ý này.

Thái Hậu nào biết đâu rằng, bắt đầu từ khi tiểu thái giám bưng chén trà kia bước vào Dưỡng Tâm Điện, hôm nay hết thảy liền đã được định xuống.

……

Trong Tây Noãn Các.

“Khụ.” Tiêu Dặc được Triệu công công đỡ ngồi dậy, giọng hắn khàn khàn nói: “Mấy vị đại nhân vất vả, không bằng đến thứ gian nghỉ ngơi.”

Mấy vị đại nhân từ sớm đã chờ những lời này, nghe vậy đầu tiên là khước từ một phen, đợi Tiêu Dặc lần thứ hai đề cập, nói bọn họ tuổi già, bồi như vậy thật sự hao tổn tâm lực, bọn họ mới lui xuống, tại thứ gian nghỉ tạm.

Chờ bọn họ đi rồi, trong nhà mới lại khôi phục tĩnh lặng.

Tiêu Dặc sắc mặt đột nhiên trầm xuống, vung khỏi tay Triệu công công, nói: “Dương trạch thỉnh đại phu là xảy ra chuyện gì?”

Triệu công công cũng mặt đầy nôn nóng cùng kinh hoàng: “Bên ngoài cũng không có tin tức truyền đến, chẳng lẽ là…… Thực sự có người đục nước béo cò động thủ?”

Triệu công công so với ai khác đều nôn nóng hơn. hắn đối với một quẻ kia của Khâm Thiên Giám tin tưởng không chút nghi ngờ, nhận định vị tới từ Mân Trạch huyện Dương cô nương chính là phúc tinh của Hoàng Thượng, chỉ cần có nàng ở, Hoàng Thượng nhất định có thể thân thể khoẻ mạnh, tại đây khắp nơi đều là chỗ quỷ quyệt, ngồi vững vị trí……

Có người đối với Dương cô nương động thủ, còn không phải là tồn tâm hại Hoàng Thượng sao?

“Nô tài liền đi tra! đi thúc giục!” Triệu công công vội vàng nói.

Tiêu Dặc sắc mặt âm trầm, không có mở miệng, nhưng dáng vẻ này của hắn nhìn qua so với mở miệng còn muốn đáng sợ gấp mười lần.

hắn khóe miệng còn mang theo tơ máu, khuôn mặt trải qua vẽ loạn, trở nên thần sắc u ám, giống như người sắp chết. một gương mặt tuấn mỹ như vậy, lúc này thoạt nhìn lại giống như ác quỷ.

Triệu công công lần này đi một nén nhang cũng không tới.

Đợi khi hắn trở về, liền đã thay đổi bộ dáng, khóe miệng đè nặng của hắn lộ ý cười, khom người trước mặt Tiêu Dặc nói: “Hồi Hoàng Thượng, người theo dõi Dương trạch trở về báo tin. cô nương không có trúng chiêu, chỉ là nổi một thân mẩn đỏ, thuộc hạ thấy rất kinh hoảng, mới mời đại phu đến. Trái lại cũng trời xui đất khiến, thúc đẩy mấy vị đại nhân quyết tâm, trông coi Vĩnh An Cung.”

Tiêu Dặc trên mặt ngược lại không hề có ý cười như cũ, hắn nhếch khóe miệng, hỏi: “Như thế nào lại nổi mẩn đỏ?”

Triệu công công ngẩng đầu nhìn hắn, liền thấy sắc mặc chủ tử vẫn âm trầm như cũ, vì thế cân nhắc từ ngữ nói: “Đại phu kia nói là, cô nương trong lòng lo lắng quá nhiều, cảm xúc quá mức kịch liệt, mới một thân bệnh sởi.”

“Nàng một cái ngốc nhi, có cái gì để lo lắng.” Tiêu Dặc trầm giọng nói.

Triệu công công cũng không biết những lời này nên đáp như thế nào.

“Nàng hiện giờ đang làm cái gì?” Tiêu Dặc hỏi.

“Hôm qua một đêm cô nương ngủ không ngon, mới vừa dùng cơm, lúc này đang cầm giấy bút viết chữ chơi.”

“Nàng ngược lại đem lời mình nói qua đều nhớ rõ.” nói rời cung cũng muốn luyện, liền thật sự luyện.

Triệu công công cẩn thận ngẩng đầu, lúc này mới phát giác, không biết từ khi nào sắc mặt Hoàng Thượng đã hòa hoãn.

“Tiếp tục nhìn chằm chằm, lần sau, trẫm không hy vọng là người khác đem tin tức truyền tiến tai trẫm trước.”

“Vâng, vâng.” Triệu công công vội vàng lên tiếng.

Tiêu Dặc dựa vào gối dựa, mắt hơi hơi khép lại.

Nàng một đêm không ngủ.

hắn cũng một đêm không ngủ.

Đầu bếp Ngự Thiện Phòng làm ba con cá, phân biệt làm thành cá quế chiên xù, măng mùa xuân dấm cá cùng canh cá.

Ngự trù lần đầu được phân phó như vậy, liền cũng dùng toàn bộ sức lực, hận không thể đem cá làm ra mười cái tám món đa dạng mới tốt.

Bữa tối Tiêu Dặc cũng không dùng bao nhiêu, lúc sau lại đánh nghiêng bát trà, chúng thần tiến cung…… hắn cũng không cẩn thận đi nghe những cái đại thần đó nói, rốt cuộc bọn họ lăn qua lộn lại đại khái đều là những lời này. Tiên đế không hiểu, nhưng hắn lại hiểu. hắn híp mắt, cách rèm trướng kia, nhìn chằm chằm các đại thần bên ngoài, trong miệng còn mang theo chút vị thịt cá tươi mới, quanh quẩn không đi.

hắn lại nghĩ đến lời Triệu công công mới vừa bẩm báo.

“Đại phu kia nói là, cô nương trong lòng lo lắng quá nhiều, cảm xúc quá mức kịch liệt, mới một thân bệnh sởi.”

“Ngốc nhi cũng sẽ lo lắng?”

“Lo lắng cho ai?”

Tiêu Dặc thanh âm khàn khàn, ngược lại tựa như là nói cho chính mình nghe.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tiểu hoàng đế: Ta cảm thấy là nàng đang lo lắng cho ta.

Thái hậu nhỏ giọng nói: Ngươi xem cái nồi trên lưng ta có đủ lớn hay không, đủ đen hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.