Cảm Mến Không Sợ Muộn.

Chương 15: Chương 15: Chương 15.1




Mấy ngày nay, Trần Uyên Sam tới tổng bộ của Qua Sam để trợ giúp cho An Chí Thượng, thế nhưng vị tổng giám đốc này, thật sự tỏa ra khí thế làm cho toàn bộ nhân viên cảm thấy bị áp bức.

Trong phòng làm việc, trợ lý An vừa báo cáo tình hình cho vị tổng giám đốc mặt không cảm xúc kia, vừa cắn răng rơi lệ trong thầm lặng.

Sau khi Trần Uyên Sam từ Mỹ trở về, tính tình có vẻ không được tốt lắm.

Mặc dù nhìn bên ngoài Trần Uyên Sam vẫn bình thản như cũ, dáng vẻ trẫm tĩnh, thế nhưng trên thực tế, hai ngày nay mỗi ngày Trần Uyên Sam đều ngồi lì ở phòng làm việc, thời gian làm việc của anh so bình thường đã nhiều một phần ba.

Là một trợ lý luôn ở bên cạnh tổng giám đốc, biểu hiện như vậy đúng là quá không bình thường. Công việc càng ngày càng nhiều, nhân viên liên tục tăng ca đêm, có mấy phương án dành cho mấy tháng sau lại phải lôi ra thực hiện ngay bây giờ, nhân viên của Qua Sam thực sự khổ không thể tả.

Kể cả đại diện cho thuộc hạ hắc đạo của anh Kim Tuấn cũng cảm thấy thế. Hai ngày nay Trần Uyên Sam đều nửa đêm mới về thị sát khách sạn, mặc dù thái độ của anh vẫn ôn hòa, nhưng sau khi thị sát xong, bọn họ sẽ nhận được những đề xuất có chút phi lý của Trần Uyên Sam. Mới đây anh lại ra lệnh dỡ bỏ những thiết bị anh cho là không tốt, mà những thiết bị đó lại không thể trả về nhà máy, thế nên chỉ còn cách rất lãng phí là vứt đi, làm cho dạo này áp lực về tiền bạc của khách sạn càng ngày càng lớn, nhân viên nửa đêm vẫn phải làm việc liên tục, càng ngày mọi người càng không ngừng kêu khổ.

Mấy người của hắc đạo đều là những người rộng rãi, sảng khoái, thế nhưng mấy ngày nay thật sự là bị đày đọa không chịu được đành phải đi tìm Kim Tuấn kể khổ, “Anh Kim, Trần thiếu ngài ấy trước đây không có như vậy, rốt cuộc là hai ngày nay đã xảy ra chuyện gì?”

Kim Tuấn nhìn Trần Uyên Sam ngồi cách đó không xa, vẻ mặt vô cảm chăm chú nhìn điện thoại, hắn thở dài, lắc đầu một cái, “Tài.”

“Cái gì tài?” Mấy tên thuộc hạ không hiểu.

“Ta đoán thế.” Kim Tuấn nhỏ giọng, “Là bởi vì người phụ nữ đi cùng ngài ấy tới khách sạn hôm trước.”

Mấy tên thuộc hạ kia như đã hiểu ra, có chút không tin nhìn về phía lão đại đang ngồi bên kia.

“Một mình tôi trở về nước, mấy ngày nữa sẽ trở lại.”

Điện thoại hiển thị lên dòng chữ này bị Trần Uyên Sam nắm chặt trong tay, thời gian gửi tin là thứ 2, cũng chính là ngày anh vừa mới từ Mỹ trở về, anh vừa mới bước vào phòng làm việc thấy cô không có ở đây, còn chưa kịp phản ứng thì đã nhận được tin nhắn này của cô.

Cô cứ như vậy nguyên nhân cũng không nói, cũng không hề báo trước một tiếng cho anh, một mình rời khỏi Nhật Bản, chỉ dùng vẻn vẹn 12 chữ này thông báo cho anh biết.

Mấy ngày nay vừa trở về anh đã phải xử lý rất nhiều chuyện nên rất mệt mỏi, trong lòng lại bị tin nhắn này của cô làm cho có chút tức giận, nhưng hôm nay lại thêm một ngày nữa không hề nghe thấy tin tức gì từ cô, rốt cuộc cũng không chờ được nữa, cất điện thoại đẩy cửa đi ra ngoài.

>>>>>>>

Ngày đó khi Nghiêm Thấm Huyên nói xong câu cuối cùng thì rốt cuộc Lục Thiêm Lịch cũng đã rơi lệ.

Nghiêm Thấm Huyên nhìn người đàn ông đối diện rơi lệ liên tục lặp lại câu xin lỗi, cô cảm thấy trong lòng mình có chút thê lương cùng với uể oải.

Thời điểm này, có nói xin lỗi nhiều như thế nào đi nữa thì cũng vô dụng, từ nay về sau ở trong thế giới của cô, sẽ không bao giờ có sự tồn tại của hắn nữa.

Cô đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện của cô với hắn. Thời điểm bọn họ vừa mới chia tay, co dù cô biết ddl..qd hắn là tên khốn khiếp, nhưng cô vẫn mong có thể cùng hắn yêu lại lần nữa. Thế nhưng bây giờ cô mới thực sự cảm nhận được, có vài điều, một khi đã mắc sai lầm thì sẽ rất khó khăn để sửa.

Cô nhìn hắn một lúc, ngồi xuống ghế dựa, nhẹ nhàng nói với hắn, “Anh đi đi, nếu anh để lỡ chuyến bay này người nhà anh sẽ lo lắng đấy.”

Hắn nghe lời cô từ từ ngồi dậy, phải chống tay vào cạnh bàn mới có thể đứng vững. Ánh mắt của hắn trầm lặng nhìn vào gương mặt của cô thật lâu, không nói lời nào, lấy mu bàn tay lau đi nước mắt, cất bước đi ra khỏi phòng.

Sau khi hắn rời đi, cô một mình ngồi ở trong phòng cả đêm không ngủ.

Ngày thứ hai, cô đến công ty đưa vài tài liệu và hướng dẫn thủ tục cho trợ lý, xách theo hành lý bay một chuyến đến thị trấn G.

Thị trấn G khá gần S thị, là một nơi như thi như họa (Đẹp như tranh vẽ), không khí trong lành, yên tĩnh thanh bình, trước kia vào ngày chủ nhật cô và Lục Thiêm Lịch thường cùng nhau đến nơi này.

Lúc này cô đang ngồi trong một quán trà, cầm ly trà Long Tỉnh trong tay, khẽ ngẩn người.

Ngồi ở bên cạnh cô là một nhà ba người, bé trai mới có 3 tuổi, cái đầu như quả dưa hấu, nhìn rất đáng yêu, bố mẹ của đưa bé nhìn qua đều còn rất trẻ, người bố vừa đút bánh ngọt cho đứa con trai hiếu động, vừa dịu dàng nhìn vợ của mình.

Cô chống cằm, lẳng lặng nhìn gia đình hạnh phúc này một hồi lâu.

Cô đã từng đọc qua một đoạn văn mà đến tận bây giờ nó vẫn luôn khắc ghi trong long cô.

Nếu như bạn đã từng trải qua một tình yêu chân chính, vậy thì bạn thật là may mắn. Đó là tình yêu không cần những lời nói ngon ngọt, hoa tươi hay bất kỳ những thứ xa xỉ gì, chỉ cần người đó nguyện ý dùng ánh mắt dịu dàng sẵn sàng nhìn bạn cả đời.

>>>>>>>

Sau khi đi ra khỏi quán trà, cô trở lại khách sạn, ngồi ở trên giường mở vali hành lý ra.

Từ trong vali hành lý cô lấy ra một túi đồ.

Ở trong đó là tất cả quà tặng mà Lục Thiêm Lịch đã tặng cho cô lúc bọn họ vẫn còn yêu nhau, cùng với nhật ký do chính tay cô viết, còn có thêm cả băng video và quyển sổ nhật ký hắn mới đưa cho cô cách đây không lâu.

Những thứ này cô đưa đi từ Nhật Bản đưa đến tận đây.

Những thứ này từng là những đồ vật quý báu của cô, đặt ở trong ngăn kéo đầu giường, thỉnh thoảng cô sẽ lấy ra xem lại. Nhưng kể từ khi cô đặt chân đến Nhật Bản, những thứ này không bao giờ rời khỏi vali

Cô cầm cái túi trong tay, đi đến bên cạnh bàn lấy hộp diêm.

Ra khỏi khách sạn, cô rẽ đến một ngõ nhỏ bên cạnh khách sạn, thả tất cả sổ, hình xuống dưới đất, mở hộp diêm ra, châm lửa.

Chờ đến khi tất cả bị cháy rụi, cô lấy từ trong túi quần một cái USB, mấy cái kim băng loại nhỏ, ném vào thùng rác.

Đột nhiên, âm thanh cười đùa của trẻ con vang đến, cô ngoảnh đầu lại nhìn thấy mấy đứa trẻ con, đang vừa đùa giỡn vừa chạy tới nơi cô đang đứng, ánh mắt cô lóe lên nét kì lạ, đi lên phía trước giơ tay lên chặn đường bọn trẻ lại.

Ánh mắt của bọn trẻ ánh lên nét khó hiểu, cô ngồi chồm hổm xuống, phân phát những con rối cầm trên tay cho bọn trẻ, cô bé buộc tóc hai bên vui vẻ đến nỗi nhảy tưng tưng.

Những con rối đều là Lục Thiêm Lịch tặng cho cô, khi đó Bích Giới đến nhà cô thấy những con rối này được cô trân trọng đặt ở đầu giường thì liếc mắt khinh bỉ cô.

Hoàng hôn, hai tay cô trống trơn im lặng đứng trên cầu, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm đến kì lạ, những ddl..qd thứ đồ kia, tất cả những đồ vật kỉ niệm của cô và hắn đã bị bỏ lại ở thi trấn tĩnh lặng này, từ nay về sau, không yêu không hận, không quen, hãy quên đi, những kí ức sẽ vĩnh viễn được bỏ lại ở nơi này.

>>>>>>>>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.