Cảm Mến Không Sợ Muộn.

Chương 18: Chương 18: Chương 16.2




Hiện tại trợ lý An cảm thấy nếu làm việc cho Trần Uyên Sam, thì tuyệt đối cần uống thuốc an thần.

Trần Uyên Sam trước kia, mười năm như một ngày, cho dù tâm tình như thế nào, anh tuyệt đối sẽ không để nó ảnh hưởng đến quyết định trong công việc của mình, thế nhưng kể từ lần anh từ Mỹ trở về lại yêu cầu toàn bộ nhân viên phải tang ca một ngày một đêm để đẩy nhanh tốc độ công việc, lần này từ thị trấn G quay trở về, thái độ của Trần Uyên Sam lại xoay chuyển 180°, ra lệnh cho bọn họ tạm thời dời các kế hoạch khác sang một bên, chuyên tâm vào dự án của Nghiêm thị.

Mà Nghiêm Thấm Huyên cũng bất mãn với người đàn ông này tuyệt đối không kém gì An Chí Thượng và toàn bộ nhân viên trong Qua Sam.

Chi nhánh của Nghiêm thị ở Tokyo gần đây được Qua Sam trợ giúp mạnh mẽ, thành tích nhanh chóng vọt lên, kế hoạch hợp tác đã sắp hoàn thành khâu cuối cùng, theo lý mà nói thì không cần người đại diện của hai bên gặp nhau để bàn bạc nữa.

Thế nhưng người đàn ông trước mặt này lại ra vẻ rất chính nhân quân tử, nói là gần đến bước cuối thì phải cẩn thận để ý kĩ càng từng chi tiết nhỏ, thế nên nói cô hãy tới văn phòng của anh để ‘ làm việc ’. Cô cảm thấy đây là anh đang mượn chuyện công để bàn chuyện tư mà thôi.

“Trần Uyên Sam.” Tay nhỏ bé của cô nắm lấy vành tai của anh, một tay gắng sức đẩy bàn tay không yên phận đang đặt trên đùi cô kia, “Anh đã từng nghe qua, công ty không phải nơi để yêu đương, tình yêu văn phòng không có kết quả?”

Anh bắt được hai cái tay nhỏ bé ma phách lối của cô, thuận thế ôm cô đặt ở trên đùi, hôn cô một cái, hết sức hài lòng tựa lưng vào ghế, “Em không phải chỉ là người đến để hợp tác thôi sao, dù sao cũng không phải là chung một công ty.”

Cô biết không thể đối phó được với người đàn ông ranh ma này, suy nghĩ một lúc rồi tựa đầu vào lồng ngực của anh, hung tợn nói, “Trần Uyên Sam, anh đường đường là tổng giám đốc của một công ty lớn, ngày ngày ở trong văn phòng không làm việc đàng hoàng, lại đi quyến rũ phụ nữ, anh thật không biết xấu hổ.”

“Nếu như em nói việc bồi dưỡng tình cảm với đối tượng hợp tác để có thể hợp tác vui vẻ không phải là việc làm chính đáng, quyến rũ phụ nữ, thì em nên xem lại mình một chút.” Trần Uyên Sam thật sự đã bộc phát sự vô liêm sỉ của mình đến cực hạn.

“Sao anh lại giống với Doãn Bích Giới vậy chứ, có thể biến việc không chính đáng thành chính đáng như vậy, em thật sự chịu thua hai người.” Nghiêm Thấm Huyên liếc mắt.

“Em ấy, lúc nào thì dẫn anh đi gặp người thân của em?” Anh vuốt vuốt bàn tay nhỏ bé của cô, nhìn cô hỏi.

Nghĩ đến việc này, cô nhìn anh lắc đầu một cái, “Ừm, em tới Nhật Bản tính đến nay là tháng thứ năm, nếu Bích Giới biết được trong bốn tháng em đã đá bay tên phụ bac kia, hoàn thành nhiệm vụ câu được con rùa vàng là anh, nàng nhất định sẽ nghĩ là dd;;l’qd em đi thanh lâu học yêu thuật gì đó. . . . . .” Cô dừng lại một chút, nói với anh với giọng điệu vô cùng đồng cảm, “Cô ấy sẽ nghi ngờ nếu không phải anh đã mang thai đứa con của em (Em lạy chị này TT), thì làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ này chỉ trong vòng bốn tháng, cô ây sẽ mắng em là không có tiền đồ. . . . . .”

Trần Uyên Sam thấy bộ dạng của cô lúc này thì chỉ cảm thấy buồn cười, không thể kìm được cười hỏi, “Hoàn thành, lúc nào thì em để cho anh được trải nghiệm cảm giác mang thai con của em đây? Anh rất nóng lòng được thử đó nha.”

“Trần Uyên Sam, làm sao anh lại muốn gả đi nhanh vậy, anh nói thật đi, anh có phải hận không thể gả đi lâu rồi hay không, em cho anh biết em còn trẻ, em mới 25, đại cô nương à, cô nhúng chàm tôi cô không cảm thấy ngại ngùng sao?”

Anh nhìn cái miệng nhỏ nhắn cứ khép mở lien tục của cô, cười xấu xa cắn một cái.

>>>>>>>

Trong khách sạn đám người kia vừa nhìn thấy đại BOSS ba ngày nay chưa thấy mặt hôm nay đến đây để thị sát lại tay trong tay với một người phụ nữ như vậy, trong nháy mắt tất cả đều đã hiểu ra.

Nhất định là mấy hôm nay lão đại chạy đi thu phục lão tẩu của bọn hắn nha.

Những tên này tính cách rất thoải mái, chào đón Nghiêm Thấm Huyên như chào đón chủ tịch quốc gia, vốn là định nói chuyện với nhau thoải mái như bằng hữu, nhưng bây giờ tính chất thay đổi, chớp mắt người này đã trở thành vợ của lão đại, thế nên bây giờ phải chú ý đến từng câu từng chữ, đứng cách cô thật xa rồi mới dám nói chuyện.

Cô nhìn đám đàn ông cao to kia đang cố đứng cách xa cô thì thấy buồn cười, đẩy đẩy Trần Uyên Sam đang ngồi xem tài liệu bên cạnh, “Anh coi đi bọn họ một lời cũng không dám nói với em, đều là tại anh, cường bạo cấp dưới không có dân chủ.”

Anh nhàn nhạt tiếp lời, “Bọn họ cảm thấy lão tẩu chỉ có bằng hoặc hơn lão đại, điều này bọn họ hiểu được, chứng tỏ anh dạy rất tốt.”

Cô liếc cái người vô liêm sỉ này một cái, từ trên ghế salon đứng dậy tìm Kim Tuấn đưa cô đi dạo quanh khách sạn.

Mấy ngày nay Trần Uyên Sam đều đưa cô theo, hai người thay phiên thị sát mấy khách sạn ở Tokyo, nhưng bởi vì cô quen và than với Kim Tuấn nhất, thế nên thời gian bọn họ ở lại khách sạn này là lâu nhất.

Lúc xong việc đã là mười một giờ rưỡi, anh nhanh chóng cất tài liệu rồi đưa cô về.

Trong lòng Nghiêm Thấm Huyên lẩm bẩm người này quả thật so với ba của cô còn quản nhiều hơn, mỗi dd;;l’qd ngày kiên trì trước 0 giờ nhất định phải đưa cô về khách sạn, không cho phép cô uống rượu, không cho cô đi đâu một mình, cô vừa có phản kháng, anh liền bưng ra dáng vẻ bình tĩnh đạo mạo, trực tiếp hôn cô cho đến khi hai chân cô nhũn ra mới thôi.

Kim Tuấn và một đám thuộc hạ đi theo sau lão đại và lão tẩu của bọn họ, áp lực công việc trong nháy mắt giảm đi một nửa, cứ theo lẽ thường đưa bọn họ xuống dưới cổng khách sạn.

Tài xế lái xe đến, Trần Uyên Sam, Nghiêm Thấm Huyên đứng ở cổng khách sạn, Kim Tuấn và đám thuộc hạ đang cùng bọn họ chờ xe đến, đang thoải mái tán gẫu, Nghiêm Thấm Huyên nửa tựa vào người Trần Uyên Sam, tay anh đặt trên lưng cô, vỗ nhè nhẹ, dần dần cô cảm thấy buồn ngủ.

Cô mới vừa mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, đột nhiên tiếng súng vang đến bên tai.

Cô lập tức mở mắt, sắc mặt trắng bệch, trong đầu trống rỗng, giương mắt đã nhìn thấy Kim Tuấn vốn ở bên cạnh bây giờ đã đứng đối diện với bọn họ, máu từ bụng hắn nhanh chóng chảy ra ngoài, hắn từ từ ngã xuống đất.

Cô trợn tròn mắt, ngơ ngác sững sờ nhìn Kim Tuấn nằm trên mặt đất, đầu óc hoàn toàn đình trệ. Những người bên cạnh lập tức bừng tỉnh, có người đỡ Kim Tuấn dậy, tức giận gọi cấp cứu, có người chạy theo tên sát thủ. . . . . .

Cô chỉ biết Trần Uyên Sam mới vừa nãy đang còn đứng bên cạnh nắm lấy tay cô, lúc này anh đang cầm trong tay khẩu sung lục đen ngòm không biết lấy từ đâu ra, gò má lạnh lẽo, mắt hơi híp lại, họng súng hướng về phía tên sát thủ đang bị thuộc hạ của anh đuổi theo, bóp cò.

Trong bầu trời đêm xa xa truyền đến một tiếng kêu thật thảm thiết, mấy người đứng cách đó không xa vội vàng xúm lại.

Cô nhìn Trần Uyên Sam trong bóng tối cũng có thể ngắm bắn chính xác, lúc này anh để súng xuống, nghiêng mặt sang bên cạnh nhìn Kim Tuấn bất tỉnh, con ngươi đen nhánh trong đêm tối lóe lên tia sáng.

Nếu như mới vừa rồi không phải Kim Tuấn vô ý tiến lên một bước đi tới bên cạnh anh nói chuyện cùng với anh, thì hiện tại người ngã xuống đất, chính là anh.

>>>>>>

Giờ phút này Nghiêm Thấm Huyên mới chính thức cảm nhận được ẩn chứa sau lưng Trần Uyên Sam luôn khiêm tốn lễ độ bóng dáng hắc đạo.

Lúc này đã trải qua một giờ đồng hồ kể từ khi Kim Tuấn bị trúng đạn, bọn họ đã tìm được một bệnh dd;;l’qd viện tư nhân, cô ngồi trên hàng ghế dựa trước phòng cấp cứu, Trần Uyên Sam ngồi bên cạnh cô, bên tay trái của anh là cả hàng người mặc tây trang màu đen, thuộc hạ của anh sau khi nhận được thông báo thì chạy nhanh tới đây.

Hành lang bệnh viện yên lặng như tờ, ánh đèn từ phòng phẫu thuật vẫn chưa tắt, giờ phút này cô không hề cảm thấy buồn ngủ, thỉnh thoảng cẩn thận quan sát Trần Uyên Sam đang ngồi bên cạnh, trong lòng cảm thấy có chút sợ hãi.

Trong đám người này có người cô đã từng thấy, có người không. Nhưng giờ phút này vẻ mặ của tất cả mọi người đều là vô cảm, kể cả Trần Uyên Sam, điều đó càng làm cho cô cảm thấy áp lực, tim như có cái gì đó đè nặng.

Lúc này, một người đàn ông đứng bên phải Trần Uyên Sam cung kính lại gần anh, âm thanh hơi run rẩy, “Trần thiếu, là tôi thất trách.”

Nghiêm Thấm Huyên biết người đàn ông này, hắn là người phụ trách công tác bảo vệ cho khách sạn, âm thầm bảo vệ Trần Uyên Sam an toàn là trách nhiệm của hắn.

“Lão Vu, Trần thiếu ở Tokyo mấy năm này chưa từng xảy ra chuyện như vậy, bảo vệ Trần thiếu đều là những người đã được đào tạo kĩ lưỡng, thời điểm sát thủ nổ súng bọn họ đang ở trong mộng sao?” Người đàn ông có vết sẹo bên má trái đứng bên cạnh cười lạnh nói.

“Những người bảo vệ Trần thiếu, vừa mới tìm được ở trong một gian phòng của khách sạn, toàn bộ đều bị đánh ngất rồi trói lại, bọn họ mới vừa tỉnh lại.” Người được gọi là Lão Vu lúc này hơi ngẩng người lên, cong lưng, trán đổ đầy đổ mồ hôi nhìn Trần Uyên Sam.

“Trần thiếu ngài sau khi giao lại cơ nghiệp ở nước Mỹ cho sư phụ thì quay trở về, tất cả mọi khách sạn thành lập ở Tokyo đều theo chỉ thị của ngài, làm ăn trong sạch, rất ít dd;;l’qd dính líu vào hắc đạo, không hề gây thù chuốc oán với bất cứ kẻ nào.” Ánh mắt Đao Ba Nam tối tăm tức giận nói, “Có khả năng đánh ngất tất cả bảo vệ của ngài, to gan gây án ở trên đường phố đông người, không biết là ai ở Tokyo này.”

Nghiêm Thấm Huyên nghe bọn hắn nói từng câu từng chữ, chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạn, không nghĩ được một điểm đầu mối.

“Tên sát thủ kia đã chết, trên người không phát hiện ra bất cứ thứ gì chứng minh thân phận của hắn.” Lão Vu tiếp tục nói, “Trần thiếu, ngài xem. . . . . .”

Trần Uyên Sam khoanh chân lại, sắc mặt trầm tĩnh nhìn vách tường trắng như tuyết của bệnh viện, con ngươi tối dần, nghe lời nói của đám thuộc hạ, từ đầu đến cuối không hề nói gì.

Lúc này từ trong thang máy một người đàn ông mặc tây trang màu đen bước ra, hắn bước nhanh đi tới bên cạnh Trần Uyên Sam, nhỏ giọng cung kính nói với anh , “Trần thiếu, phòng họp của bệnh viện đã được bố trí xong, mời ngài.”

Trần Uyên Sam gật đầu với hắn một cái, ý bảo đám thuộc hạ rời đi trước.

Trong hành lang lúc này chỉ còn lại nhân viên của bệnh viện, Trần Uyên Sam xoay người lại, cô ngồi bên cạnh với đôi mắt ửng đỏ, mở to đôi mắt mím môi nhìn anh.

Hiện tại bên cạnh không còn người ngoài, cuối cùng cô cũng có thể bộc phát nỗi sợ hãi ở trước mặt anh, mới vừa rồi chỉ cần thiếu chút nữa, thì người nằm ở trong phòng phẫu thuật sẽ là anh.

Anh khẽ thở dài một cái, đưa tay dùng sức ôm cô vào trong ngực, đôi tay vuốt tóc cô, hôn lên vành tai của cô, nhỏ giọng an ủi cô, “Không phải sợ.”

Cô chon người ở trong ngực anh, nghe thấy nhịp tim trầm ổn của anh, sự bình tĩnh của anh, bao bọc lấy cô, làm sự lo sợ trong long cô biến mất.

Cô dùng sức khụt khịt cái mũi, không nói gì, tay dùng sức nắm chặt tay của anh.

“Không có chuyện gì.” Ánh mắt của anh dần dần trở nên dịu dàng, con ngươi rơi xuống, “Không phải lo lắng, có anh ở đây.”

>>>>>>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.