Sau khi đóng cửa lại, Trần Uyên Sam thu lại nộ khí trên người, đi tới bên cạnh Nghiêm Thấm
Huyên, nhẹ nhàng lấy cái gối đặt ở bên cạnh mép giường, đưa tay ôm lấy
bả vai của cô, từ từ đỡ cô ngồi dậy.
Mới vừa rồi Lục Thiêm Lịch
lo lắng chạy tới tìm cô, vẻ bình tĩnh tự tại cuối cùng cũng không duy
trì được nữa, không nhịn được động thủ với hắn, vốn còn muốn đánh hắn
thêm mấy quyền nữa, thế nhưng lúc đó ba Nghiêm đi lên vỗ nhẹ
vào bờ vai của anh, trong lòng anh khẽ động.
Doãn Bích Giới hình
như cũng cực kỳ chán ghét Lục Thiêm Lịch, nhìn cũng không thèm nhìn hắn
lấy một cái, thông báo cho Nghiêm Thấm Huyên một tiếng rồi trực tiếp
xách túi rời đi.
Vi Diệp đi ra cửa, đỡ Lục Thiêm Lịch dậy, nhìn
hắn lạnh lung nói, “Anh đã mang đến quá nhiều thương tổn cho cô ấy, nếu
như anh còn nghĩ cho cô ấy thì từ nay về sau đừng bao giờ xuất hiện
trong cuộc sống của cô ấy nữa.”
Quả thật, nếu như không phải do
hắn động tới người như Hồ Tuyết Lâm, một mặt lại luyến tiếc tình xưa với cô, thì cô cũng sẽ không bị liên lụy đến chuyện này.
Tự mình gây nên chuyện không thể sống yên ổn được.
Lục Thiêm Lịch lau khóe miệng đang rỉ máu, đứng một bên là ba Nghiêm, một
bên là Trần Uyên Sam đang nhìn hắn với ánh mắt có chút hung dữ, cười khổ nói với Vi Diệp, “Tôi biết rồi.”
>>>>>
Nghiêm Thấm Huyên tựa đầu vào trên gối, trong đầu hồi tưởng lại âm thanh kịch
liệt ở ngoài cửa lúc nãy, trong lòng có chút chua xót, thế nhưng trên
mặt vẫn bình thản không nói gì với Trần Uyên Sam.
”Hiện tại em thấy thế nào?” Anh vuốt vuốt sợi tóc dính trên trán cô, dịu dàng hỏi.
Cô hít một hơi thật sâu, trong đầu vẫn còn có chút sợ hãi, nhìn khuôn mặt
tiều tụy của anh, vốn không muốn làm cho anh lo lắng thêm nữa, nhưng lời bật ra khỏi miệng lại mang theo chút tủi thân cùng làm nũng.
”Có đôi khi trước mắt tối sầm, đầu óc ong ong, có chút khó chịu.” Nghe cô
nói thế, lòng anh đau như cắt, anh không nói gì nhìn cô một lúc, lúc này đột nhiên anh quay người lại, điềm đạm nói với ba Nghiêm và mẹ Nghiêm
đang ngồi một bên, “Bác trai bác gái, các bác có khỏe không ạ, cháu là
Trần Uyên Sam.”
Cao nhạn ngồi ở bên cạnh giường của Nghiêm Thấm
Huyên, những chuyện xảy ra từ nãy giờ đều thu hết vào tầm mắt, giờ phút
này bà nhìn con gái, con ngươi thoáng chút dịu dàng, khẽ gật đầu
với anh một cái.
Sắc mặt Nghiêm Khải không thay đổi, lúc này nhỏ giọng ho khan một cái, nói với Nghiêm Thấm Huyên, “Ba và mẹ về nhà một
chuyến, để lấy thêm chút đồ đưa tới đây.”
”Vậy để cháu tiễn hai
bác đi xuống.” Trần Uyên Sam kéo chăn lên đắp cho Nghiêm Thấm Huyên, lễ
độ đứng lên đi cùng với ba Nghiêm và mẹ Nghiêm, đến cửa phòng bệnh thì bắt gặp Vi Diệp đã khôi phục lại dáng vẻ lười biếng ngả ngớn
như thường ngày, trừng mắt với Nghiêm Thấm Huyên, nhẹ giọng nói với cô,“Tôi đi trước, sáng ngày mốt sẽ trở lại thăm cậu.”
Cô nhìn ánh
mắt của hắn, trong lòng ấm áp trở lại. Cô biết hắn là người vội vàng cứu cô ra ngoài, vẫn luôn chăm sóc ở bên cạnh cô cho đến tận bây giờ, cô
cũng không thèm để ý thường ngày hai người cãi nhau như chó với mèo, bây giờ hắn thực sự đã đối xử rất tốt đối với cô.
”Biết rồi, nhanh đi chăm sóc các tiểu người mẫu của cậu đi.” Cô cười cười, phất phất tay với hắn.
Vi Diệp thu lại ánh mắt, thời điểm xoay người lại kín đáo che đi nét cô đơn trong ánh mắt, chậm rãi rời khỏi phòng bệnh.
Trần Uyên Sam chờ cho đến lúc ba Nghiêm mẹ Nghiêm đi lên xe tãi, lúc này mới xoay người nói với Vi Diệp đứng bên cạnh, “Cám ơn.” Anh nhìn người đàn
ông trước mắt, thái độ không kiêu ngạo cũng không tự ti.
Vi Diệp
đối mặt với anh, không có trả lời, ánh mắt mang theo tia sắc bén nhàn
nhạt nói, “Với bản lĩnh của người phụ nữ kia, không thể làm đến được mức này.”
Trần Uyên Sam nhìn người đàn ông đang cố tỏ vẻ không quan
tâm ở bên cạnh, trong lòng cũng đã hiểu rõ thâm ý trong lời nói của hắn.
Nếu như Hồ Tuyết Lâm không có người chống lưng, cô ta hoàn toàn không thể
lên được kế hoạch như vậy. Nói cách khác Vi Diệp đã đoán được, Hồ Tuyết
Lâm chỉ là con cờ để mượn nước đẩy thuyền gây bất lợi cho Trần Uyên Sam.
”Lúc chia tay với cái tên Lục Thiêm Lịch kia, cô ấy đã khổ sở không ít. Nếu
anh không xử lý sạch sẽ mấy vật chướng mắt kia, sẽ làm hại
đến cô ấy.” Lúc này Vi Diệp trở về vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt đào hoa
không có nửa phần ôn hòa, lạnh lùng nhìn Trần Uyên Sam, “Nơi này dù sao
cũng là thành phố S, không phải địa bàn của anh, anh có thể bảo vệ chăm
sóc được cho cô ấy sao?”
Trần Uyên Sam nghe hắn nói những lời
này, nhìn người đàn ông trước mặt, môi mỏng khẽ mím lại, hồi lâu nhàn
nhạt cười, “Vậy tôi sẽ biến nơi này trở thành địa bàn của tôi.”
Vi Diệp trầm mặc nhìn anh, nhún vai một cái rồi từ từ đi tới phía trước, “Tôi rất mong chờ.”
>>>>>
Nghiêm Thấm Huyên ở trong phòng bệnh VIP, có thể coi như một căn hộ nhỏ, phòng tắm phòng vệ sinh TV cơ hồ mọi thứ đều đầy đủ hết, buổi chiều Trần Uyên Sam gọi y tá đưa cô đi tắm, sau đó đút cháo cho cô ăn, cô chỉ cảm thấy
toàn thân mệt mỏi, rất nhanh liền ngủ say.
Đợi đến lúc cô tỉnh
lại, ngoài cửa sổ trời đã tối đen như mực, cô dụi dụi mắt, phát hiện anh không có ở trong phòng, bên tai mơ hồ truyền đến âm thanh trò chuyện từ khúc quanh bên cạnh phòng bệnh.
”Là do bác không tốt, từ nhỏ
Huyên Huyên đã ở một mình mà không xảy ra chuyện gì, bác rất yên tâm. . . . . . Thế cho nên không chú ý nhiều đến con bé, không ngờ con bé lại
mắc phải căn bệnh này. . . . . .” Người đó nói tới đây, giọng nói đã trở nên nghẹn ngào.
Cô nằm ở trên giường, nghe thấy tiếng khóc của Cao Nhạn, dùng sức cắn môi, trong nháy mắt hốc mắt liền phiếm hồng.
”Bác trai bác gái.” Lúc này giọng nói lạnh lùng của Trần Uyên Sam vang lên,“Hai bác bận rộn công việc, chăm sóc cô ấy không chu đáo, về tình về lý
có thể thông cảm được.”
Lúc này Nghiêm Khải đang dùng ánh mắt bén nhọn của một thương nhân lão luyện trên thương trường cẩn thận quan sát người đàn ông trước mặt, thái độ không quá kiêu ngạo cũng không tự ti,
lễ phép trung thực, trong mắt là vẻ bình tĩnh điềm đạm đã được rèn luyện đến cảnh giới cao nhất, còn có khí thế của người đứng đầu.
Cao
Nhạn vừa lau nước mắt, vừa quan sát dung mạo của người trước mặt. Thời
điểm ban đêm bọn họ đến bệnh viên, thì nhìn thấy anh ngồi một bên giường bệnh đang nghiêm túc đọc sách về tâm lý học, thỉnh thoảng sẽ giúp con
gái chỉnh lại tóc, chỉnh lại chăn cho con bé.
Trước kia lúc
Nghiêm Thấm Huyên yêu đương với Lục Thiêm Lịch, bọn họ cũng đã gặp Lục
Thiêm Lịch mấy lần, mặc dù trong lòng cảm thấy người này không có cảm
giác của người đàn ông trưởng thành điềm đạm, nhưng vì con
gái cảm thấy thích, bọn họ cũng không có quản nhiều. Song lần này, người đàn ông trước mắt này, đã nhìn thấy những mặt tối của họ, thế nhưng lại không đề cập đến chuyện gì khác, chỉ có điều quá lo lắng cho con gái
của bọn họ.
Nghiêm Khải thu hồi lại ánh mắt sắc bén, nghiêm túc
nói, “Việc Thấm Huyên mắc phải chứng sợ giam cầm này thì phải xử lý như
thế nào đây? Ngộ nhỡ nó lại tái phát lần nữa, hậu quả khó mà lường được, ngày mai bác sẽ đi Mĩ tìm cho con bé bác sĩ tâm lý tốt nhất.”
”Bác trai.” Nghiêm Thấm Huyên chỉ nghe thấy giọng nói trầm ấm của Trần Uyên Sam, “Cháu sẽ suy xét về vấn đề này, cháu cho là, bác sỹ tâm lý mà Thấm Huyên tìm đến trị liệu trước kia đã là số một số hai của thành phố S
rồi, nếu như hai bác đồng ý, con mong cô ấy có thể xuất viện sau mấy
ngày nữa, bởi vì thật ra thì cô ấy không cần cái goi là trị liệ tâm lý.”
Nghiêm Khải cùng Cao Nhạn liếc mắt nhìn nhau, có chút khó hiểu với câu nói sau cùng của anh.
”Nếu như hai bác cùng với Thấm Huyên đồng ý đề nghị của cháu, cháu sẽ đưa cô ấy đến căn nhà cháu mới mua ở thành phố S, thật ra thì cô ấy không cần
phải trị liệu gì hết, chỉ cần chăm sóc cô ấy chu đáo, đừng để cô ấy bị kích động.” Anh dừng lại một chút, hai mắt sáng ngời nhìn
Nghiêm Khải với Cao Nhạn, “Chuyện lần này, bản thân cháu có trách nhiệm
rất lớn. Bây giờ cháu đã bắt đầu dời trụ sở chính của công ty cháu ở
Tokyo đến thành phố S, cô ấy không cần lo gì hết, cháu sẽ phụ trách tất
cả.”
Anh biết đây là một quyết định kinh thiên động địa.
Có lẽ với quyết định này, sẽ kéo theo đủ loại biến hóa khó lường khác.
Nhưng giờ phút này việc duy nhất anh muốn làm, từ nay về sau, cho đến lúc anh còn có thể, bảo vệ cô cả đời khỏe mạnh, mãi không xa rời.
Nghiêm Khải cùng Cao Nhạn nghe xong lời nói của anh, dung đôi mắt thâm sâu ý vị nhìn anh, không nói gì.
Mà trên giường bệnh Nghiêm Thấm Huyên nghe thấy quyết định của anh, lấy tay trái che đi gò má đã sớm ướt đẫm nước mắt.
Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, ba người đi vào phòng bệnh mới phát hiện ra Nghiêm Thấm Huyên đã tỉnh rồi.
Cô ngồi dựa vào tường, khóe mắt còn có chút sưng đỏ, nhìn thấy bọn họ tiến vào, khóe miệng cong lên, giang hai cánh tay về phía Cao Nhạn nói, “Mẹ, ôm.” Một tiếng này, khiến hốc mắt Cao Nhạn lại đỏ lên, bước nhanh đi
tới cạnh mép giường, ôm cô vào lòng.
”Lớn như vậy rồi còn làm
nũng với mẹ, giống ai thế không biết?” Nghiêm Khải ngoài miệng nói
nghiêm nghị như vậy, thế nhưng nét mặt đã có chút ôn hòa
Cao Nhạn ôm lấy Nghiêm Thấm Huyên, tỉ mỉ quan sát cô, vẻ mặt vừa buồn cười lại vừa đau lòng.
Mặc dù từ nhỏ đến giờ bà không để tâm nhiều lắm đến Thấm Huyên, nhưng dù
sao cũng là mẹ, bà vẫn quan tâm đến con gái hơn Nghiêm Khải một chút.
Mặc dù ngoài miệng bà chưa bao giờ nói ra, nhưng mà ở trước mặt người
ngoài, bà vẫn là một phu nhân cao quý lạnh lùng.
Từ nhỏ Nghiêm
Thấm Huyên đã tự lập, thậm chí còn dọn dẹp nhà rấtt sạch sẽ, con bé cũng chưa bao giờ đòi bọn họ làm điều gì, không oán giận bọn họ cái gì, lúc ở chung đều nghe theo sắp xếp của bọn họ.
Hôm nay con gái của bà
đã dần dần học tập được đau khổ đắng cay mà bọn họ đã trải qua, mặc dù
giờ phút này thân thể nó có chút tiều tụy, nhưng nét mặt lại hiện lên vẻ ung dung thư thái.
Bà nhìn con gái hồi lâu, chợt quay đầu nhìn
Trần Uyên Sam đứng cạnh máy đun nước đang uống nước, ánh mắt dần dần
cũng trở nên mềm mại hơn.
Rốt cuộc bà cũng đã nhận ra con gái mình thay đổi ở đâu.
Hiện tại con gái của bà có dáng vẻ ung dung trầm tĩnh này, đều do một người, nguyện ý đứng ở sau lưng nó, nguyện ý làm hậu thuẫn lớn nhất cho nó,
bắt đầu từ hôm nay chăm sóc con bé, có thằng bé bầu bạn luôn ở bên cạnh, không cần gồng mình gánh tất cả gánh nặng đau khổ nữa, bọn nó sẽ bình thản chịu đựng gian khổ, bình an hạnh phúc cùng nhau.
Trước khi Nghiêm Khải và Cao Nhạn rời đi, Nghiêm Khải nhìn Trần Uyên Sam đang đứng cạnh bồn rửa mặt rửa táo, nói với Nghiêm Thấm Huyên, “Gần đây
chuyện của công ty con không cần phải bận tâm, nghỉ ngơi cho thật tốt.
Tiểu Trần nói con mấy ngày nữa xuất viện thì dọn đến nhà nó, chuyện này
ba và mẹ con sẽ bàn qua rồi nói lại với con sau.”
Cô nghe ba nói
mà cảm thấy mặt mình nóng phừng lên, ngẩng đầu nhìn thấy Trần Uyên Sam
tay cầm quả táo đi tới, nhìn khuôn mặt làm cho chúng sinh điên đảo đó
đang bình tĩnh bước lại gần cô, cô chép miệng, đỏ mặt không biết nên nói gì.
Cao Nhạn cười cười, ngay sau đó nhẹ giọng nói, “Về sau mẹ
bận rộn không qua thăm con được, nhớ gửi tin nhắn và gọi điện thoại cho
mẹ.”
Nghiêm Thấm Huyên ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Cao Nhạn, lỗ mũi có chút cay cay, dùng sức gật gật đầu.
Lúc này Trần Uyên Sam đưa quả táo cầm trong tay cho Nghiêm Thấm Huyên, ung
dung nói với Nghiêm Khải và Cao Nhạn, “Bác trai bác gái, cháu tiễn hai
bác xuống dưới lầu.”