Lông mày Doãn Bích
Giới dựng lên, vung tay không bị kẹp lên nhằm vào cằm hắn, Kha Khinh
Đằng phản ứng nhanh hơn, nhanh chóng bắt được tay phải của cô, cô mượn
cơ hội này, lập tức vùng ra khỏi ngực hắn, làn váy quét lên mặt đất, Kha Khinh Đằng nhảy lên, đè cô trên mặt đất.
Doãn Bích Giới mạnh mẽ
như vậy, lại bị hắn chèn ép, tức đến ngẹt thở, Kha Khinh Đằng nhanh
chóng tóm được cả hai tay của cô, kéo cô từ trên mặt đất lên áp vào
trong lồng ngực hắn.
Nghiêm Thấm Huyên còn đang đắm chìm trong
chìm đắm trong khiếp sợ thì bỗng một luồng khí ấm áp truyền tới sau lưng cô, cô quay đầu lại liền nhìn thấy Trần Uyên Sam đang đứng ở phía sau
cô, trên mặt hàm chứa vẻ tự tiếu phi tiếu (dương dương tự đại).
Lúc anh đang trong hội trường luôn luôn chú ý đến cô, thế nhưng mới rời mắt đi một lúc đã không thấy cô đâu, mặc dù biết xung quanh có người bảo
vệ, anh thậm chí còn sai người đi tìm kiếm cô.
Lúc này anh thoải
mái nắm lấy bả vai của cô, đi tới nhìn Doãn Bích Giới đã mất đi năng lực chiến đấu đang mắt to trừng mắt nhỏ với Kha Khinh Đằng.
”Đây chính là quà tặng mà cậu phải ngàn dặm xa xôi chạy từ Mỹ về đưa cho tôi?” Anh khoanh tay nhìn Kha Khinh Đằng.
Kha Khinh Đằng lạnh lùng liếc anh một cái, đi tới khúc quanh của hành lang kéo một tên đã bị đánh ngất ném hắn xuống đất.
Cánh tay Doãn Bích Giới mới bị Kha Khinh Đằng làm cho đau nhói, mặt không
đổi sắc nói với Trần Uyên Sam, “Mới vừa rồi vào trong hội
trường tôi cảm thấy kì lạ, nhìn kỹ mấy lần liền phát hiện ra tên mặc
trang phục nhân viên an ninh này, cái mũ gắn máy theo dõi luôn hướng về
phía anh, có giấu súng ở đầu gối.” Cô dừng một chút, ánh mắt sắc bén
quét đến người Kha Khinh Đằng, “Vừa định động thủ liền bị tên khốn kiếp
này đi trước một bước.”
Nghiêm Thấm Huyên lúc này mới hoàn hồn
lại, nén cười nhìn người được gọi là tên khốn khiếp mặt lộ gân xanh cả
lên, ánh mắt Trần Uyên Sam thâm trầm nhìn tên đang ngất trên mặt đất
kia, gật đầu với hai người kia một cái, “Đa tạ.”
”Lần trước cậu
đi Mỹ còn chưa xử lý sạch sẽ tên Tiếu Phan đó hay sao, rốt cuộc là hắn
ta nghĩ gì, những năm này giày vò lên xuống còn chưa đủ? Cậu mặc kệ hắn
làm càn như vậy, còn định dây dưa đến ao lâu?” Kha Khinh Đằng cau mày
nhìn Trần Uyên Sam.
Con ngươi Trần Uyên Sam gợn sóng, hồi lâu thở dài, “Chung quy là ví tôi nợ hắn ta.”
”Lăn lộn ở trong giới hắc đạo, chết cha chết mẹ là bình thường, không phải
lỗi của cậu, hiện tại hắn hoạt động ở cả hai bên bạch hắc, cần gì ngày
ngày lấy tính mạng người khác ra đùa cợt.” Doãn Bích Giới hình như cũng
biết kha khá, lạnh lùng nói.
Lời nói của ba người này làm cho
Nghiêm Thấm Huyên như chìm trong trong sương mù, thành thật mà nói làm
bạn của Doãn Bích Giới nhiều năm như vậy rồi nên cũng biết cô bạn có
chút liên quan tới hắc đạo, nhưng cô cũng chưa bao giờ mở miệng hỏi, lúc này suy nghĩ lại mới phát hiện sau khi cô và Trần Uyên Sam qua lại với
nhau, Doãn Bích Giới tựa hồ có chút quen biết với anh ngay cả phiếu phản đối cũng không ném.
Không ngờ tại chỗ này chỉ có mình cô là không biết tới chuyện của anh.
Rất nhanh Trần Uyên Sam đã sai người tới xử lý tên đang nằm trên đất, ra
lệnh cho thuộc hạ kiểm tra một vòng xung quanh hội trường, lại nhìn bộ
dạng của Doãn Bích Giới cùng với Kha Khinh Đằng, mâu thuẫn của hai người này xấu đến mức có vẻ như chỉ cần đụng đến một phát là sẽ bùng nổ,
người nào đến gần thì ráng chịu xui, anh không thèm để ý đến ánh mắt“Cứu nữ vương đại nhân” của Nghiêm Thấm Huyên đứng một bên, trơ mắt nhìn hai người cùng nhau biến mất ở trong thang máy.
”Bích Giới sẽ
không bị cái tên có bệnh chán ghét phụ nữ đó gây khó dễ đâu đúng không?” Nghiêm Thấm Huyên lo âu nhìn vẻ măt có chút hả hê của anh.
Hiện
tại trong lòng Trần Uyên Sam đang cười thầm Doãn Bích Giới chắc chắn sẽ
bị tên đó chỉnh cho không chết thì cũng phế, thế nhưng ngoài miệng vẫn
trấn an cô, “Không chết được.”
Nghiêm Thấm Huyên im lặng lắc lắc
đầu, trong lòng vẫn có chút lo lắng cho Bích Giới, Trần Uyên Sam thấy cô như vậy, dừng bước lại vỗ nhẹ lên gương mặt của cô,“Doãn bích giới tuyệt đối không phải là người cạn tàu ráo máng, điểm này cả anh và em đều biết, Kha Khinh Đằng tuy lòng dạ độc ác nhưng cũng sẽ
biết lưu lại chút thể diện cho anh, cậu ta sẽ không làm gì quá đáng với
em vợ đâu.”
Cô định phan bác, thì thấy Vi Diệp từ trong thang máy bước ra tay trong tay với một mỹ nhân đi về phía bọn họ.
”Chúc mừng Trần tổng.” Vi Diệp khoác tay mỹ nhân, Nghiêm thấm Huyên liếc mắt
nhìn liền phát hiện vị mỹ nữ này rất quen, hình như là đứng trong top
những nghệ sĩ mới, Vi Diệp vẫn mang vẻ mặt công tử phong lưu như cũ, áo
sơ mi để mở hai nút, nhíu mày nhìn về phía bọn họ.
Hắn vỗ nhẹ bả
vai của người phụ nữ bên cạnh, đối phương lập tức thức thời tạm thời rời khỏi vòng tay của hắn đi vào bên trong hội trường, Vi Diệp ngẩng đầu
lên nhìn Trần Uyên Sam, lưu manh nói, “Hành động rất nhanh.”
Trần Uyên Sam biết hắn đang ám chỉ đến chuyện di dời công ty, không nói lời
nào ôn hòa cười cười, Nghiêm Thấm Huyên ở một bên không nhịn được, trừng mắt nhìn hai người, “Hai người bọn anh sao lại liếc mắt nhìn nhau, cấu
kết sau lưng em từ lúc nào thành thật khai báo!”
Trần Uyên Sam
buồn cười ôm lấy bả vai của cô, khẽ cúi người thì thầm ở bên tai cô,“Đợi lát nữa về nhà anh sẽ thoải mái tâm sự với em.”
Chữ tâm sự
anh đặc biệt nhấn mạnh, Nghiêm Thấm Huyên hoàn toàn nghe được hàm nghĩa
sâu xa trong đó, nhẫn nhịn không tức giận, chỉ khẽ xấu hổ giận liếc anh
một cái.
Vi Diệp nhìn hai người trước mặt mặt không đổi sắc nhưng cũng không để cho người ngoài chen vào này, biểu hiện trên mặt không
thay đổi, thế nhưng ánh mắt đã trở nên lạnh lẽo.
Bởi vì ở khu đại biểu có chút rắc rối, An Chí Thượng từ trong hội trường ra gọi Trần
Uyên Sam vào trong, trước khi đi Trần Uyên Sam còn gạt những
sợi tóc rơi trên bờ vai của Nghiêm Thấm Huyên, dịu dàng nói với cô,“Xong sẽ tới tìm em.” Nghiêm Thấm Huyên ngẩng đầu nhìn anh, khéo léo gật đầu một cái, “Anh đang bị cảm, uống ít rượu đi một chút.”
****
Sau khi Trần Uyên Sam rời đi, Nghiêm Thấm Huyên nhẹ nhàng đẩy huých cánh
tay của Vi Diệp, cười nhạo hắn, “Hành động nhanh thật, tiểu người mẫu đã đổi thành ca sĩ rồi hả?”
Vi Diệp đi theo cô vào hội trường, cầm ly rượu ở trong tay, nhấp vài hớp, cười cười với cô, “Kỹ thuật cũng không tệ lắm.”
Cô nghe thế thì hung hăng liếc mắt với hắn, “Đúng là cầm thú không thay đổi.”
”Giờ sao? Cậu và người của cậu lúc nào thì định tổ chức tiệc mừng?” Hắn tiến lại hai vị thiên kim tiểu thư đã nhìn hắn từ lâu, vừa hỏi cô.
”Lục Thiêm Lịch có nói với ba mẹ tôi anh ấy có liên quan tới hắc đạo, trong
lòng bọn họ giống như luôn có điểm vướng mắc lờ mờ không rõ ràng lắm.”
Nghiêm Thấm Huyên khẽ thở dài một cái, “Còn chưa có tháo gỡ ra được.”
Vi Diệp xoay xoay ly rượu, cười cợt nhã, “Cậu có thể tiền trảm hậu tấu ôm
con trai đi đến đối mặt với họ.” Nghiêm Thấm Huyên nhìn hắn, dưới đáy
bàn đạp hắn một cước, “Coi chừng bị bất lực!”
Hắn cười to, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn cầm ly rượu xoay về hướng khác.
*****
Bữa tiệc đến rạng sáng mới kết thúc, Nghiêm Thấm Huyên tiễn nhóm khách cuối cùng ra về xong, mệt mỏi mí mắt dịp lại, nhếch nhác đi lên hội trường.
Trần Uyên Sam đứng ở cửa của hội trường, nói chuyện với An Chí Thượng, không để ý tới vẻ mặt như sắp phát điên của An Chí Thượng, nói
xong liền đi về phía cô.
.
”Vất vả cho em rồi.” Anh nhìn
đôi mắt mệt mỏi của cô, hơi nhíu mày cởi áo khoác tây trang của mình
xuống khoác lên người cô kéo đi, “Đi thôi.”
Xuống đến dưới lầu, anh vừa định xuống tầng hầm lấy xe, suy nghĩ một chút chợt dịu dàng nói, “Hôm nay đi bộ tiễn em về nhà.”
Cô vì đi giày cao gót mà chân đã sưng vù, vừa định quay đầu lại nói anh
muốn hành hạ chết em phải không, thì vừa vặn bắt được tia sáng kì lạ lóe lên trong mắt anh.
Đi ra cửa chính anh kéo cô lại, cúi người xuống, cởi đôi giày cao gót của cô ra, đưa cho cô, “Cầm lấy.”
Cô ngơ ngác cầm lấy, lại thấy anh đột nhiên cúi người xuống đưa lưng về phía cô, “Leo lên đi.”
Anh mặc áo sơmi trắng, không nhiễm một hạt bụi, dưới ánh trăng phản chiếu
lên gò má ôn hòa trầm tĩnh, có thể nhìn thấy khóe môi anh khẽ cong lên,
cô cảm động, đứng yên không nhúc nhích.
Anh thấp giọng gọi cô, “Bảo bối, về nhà thôi.”
Tiếng kêu này của anh làm sống mũi cô co chút cay cay.
Người này có bao nhiêu tài sản, tài hoa, vẻ ngoài xuất chúng, cũng đã trải
qua bao nhiêu khó khăn giờ phút này lại đưa lưng về phía cô, đưa nơi có
phòng tuyến yếu ớt nhất giơ về phía cô.
Cô nhẹ nhàng leo lên lưng anh, anh cõng cô lên đi vài bước, bàn tay đang đặt ở mông cô hư hỏng sờ soạng.
Cô nằm trên lưng anh trong lòng vốn có chút ngọt ngào, lại bị hành động
này của anh làm cho xù lông cắn lên cổ anh một phát, “Sàm sỡ!”
Nụ cười ở khóe môi anh càng đậm, nhỏ giọng ho khan vài tiếng, cô đã thiêm
thiếp ngủ sau lưng anh, “Lần trước em đã mua hộp thuốc đặt ở nhà, đừng
quên uống thuốc.”
Đêm khuya trên con đường không người của thành
phố S, ánh sáng của đèn đường soi sáng giao lộ. Gió thổi nhẹ, mang theo hương thơm êm dịu, người đàn ông cao lớn đang cõng người phụ
nữ, nhỏ giọng tâm tình với nhau.
Cuộc sống bụi bặm, đường dài
ngàn dặm, thế nhưng quyến luyến nhất cũng chỉ có vậy, cùng nhau bình anh về nhà, không xa không rời.