Trần Uyên Sam ngồi ở
trên ghế sa lon có chút gấp gáp, cứ chốc chốc lại nhìn về phía đồng hồ
treo tường, trong lòng nghĩ trước khi đi Nghiêm Thấm Huyên đã nói cho
anh biết địa chỉ của quán coffee, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy tuyết đã bắt đầu rơi xuống, anh không do dự nữa liền cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.
Còn chưa tới quán coffee, anh lơ đãng liếc nhìn ra ngoài cửa kính xe, ánh
mắt lập tức dừng lại, vẫn chưa đến đèn đỏ anh đã đánh tay lái về phía
ven đường, tháo dây an toàn mở cửa xe bước ra ngoài.
Lúc này
Nghiêm Thấm Huyên đang một mình đi trên đường, nghĩ tới câu nói lúc nãy
của Vi Diệp không tránh khỏi suy nghĩ, cảm thấy trong lòng giờ phút này
chất chứa trăm mối ngổn ngang.
Đi chưa được mấy bước thì đột
nhiên bị người nào đó ở phía sau kéo tay lại, cô kinh ngạc quay đầu lại
liền nhìn thấy Trần Uyên Sam, anh cởi áo khoác ra trùm lên người cô,
trên mặt anh mặc dù vẫn bình thản không có biến hóa gì, nhưng cô biết
anh tức giận, môi mỏng mím lại, khí chất ôn hòa trên người anh giờ phút
này đã trở thành hư vô.
”Tại sao không gọi anh đến đón em? Bên
ngoài lạnh như thế, một mình em ở ngoài đường như vậy, em có để ý đến
sức khỏe của em hay không hả?” Trần Uyên Sam rất ít khi dùng giọng điệu
như vậy nói chuyện trước mặt cô, cô có chút sợ hãi không dám nhìn vào
ánh mắt của anh, nhưng trong lòng lại chất chứa tâm tình khác, hồi lâu
mới khẽ nói, “Ở đây mọi nơi đều có người của anh, sẽ không xảy ra chuyện gì, em biết đường về.”
Anh vừa nghe cô nói vừa quan sát nét mặt
của cô, trong mắt lóe lên tia sợ hãi nhàn nhạt, kéo cô vào trong lòng
mình, “Đi vào xe trước đi, bên ngoài rất lạnh.”
Trong xe rất ấm
áp, Trần Uyên Sam giúp cô cài dây an toàn rồi khởi động xe, cô nhìn ra
ngoài cửa xe không biết đang suy nghĩ gì, giữa hai người chưa bao giờ có bầu không khí như vậy, đôi tay thon dài của Trần Uyên Sam bóp chặt vô
lăng đến nỗi nổi cả gân xanh, chợt nghe thấy cô nói, “Anh và Trịnh Cẩm. . . . . .”
Anh chau mày, rất nhanh tiếp lời, “Anh với Trịnh Cẩm như thế nào?”
Nghiêm thấm Huyên thu hồi lại tầm mắt, hít một hơi thật sâu, nhìn anh, “Em
nghe Vi Diệp nói, mấy năm nay Trịnh Cẩm vẫn luôn đưa theo bên mình một
đứa bé.”
Anh nghe thế mặt không đổi sắc, chỉ nhàn nhạt nói: “Anh biết.”
Anh vừa nói xong, hốc mắt cô đỏ hoe, nhịn hồi lâu rốt cuộc vẫn không thể
kìm nén được giọng nói run rẩy tràn đầy sợ hãi của mình, “Trịnh Cẩm cô
ấy. . . . . .Chỉ từng có một người bạn trai là anh, đúng không?”
Trần Uyên Sam nghe thế thì trầm mặc, hồi lâu mới đáp lại, “Đúng vậy.”
Nghiêm Thấm Huyên nghe được câu trả lời này của anh, cô cảm thấy như bóng tối
từ bốn phương tám hướng xông đến bủa vây lấy cô, đè ép cô làm cho cô
không thể thở nổi, trước mắt dần dần tối sầm lại, còn chưa khống chế lai được tâm tình thì nước mắt đã tràn mi.
Lúc rời khỏi quán coffee, trong lòng một mực suy nghĩ có phải Vi Diệp chỉ nói đùa về việc em họ
hắn và Trần Uyên Sam, mặc dù thời điểm cô nhìn thấy Trịnh Cẩm và Trần
Uyên Sam cô đã cảm nhận được giữa bọn họ có cái gì đó, nhưng không nghĩ
đến là cái này.
Khó trách ở bệnh viện anh còn không thèm liếc
nhìn con của Ân Kỷ Hồng với Cẩn Mạt lấy một lần, ngay cả con của mình còn không thèm để ý, thì làm sao có thể có hứng
thú với con của người khác, huống gì cô đã sớm để ý rằng trừ kỳ an toàn
của cô, anh đều chuẩn bị các biện pháp phòng tránh rất chu đáo.
Buồn cười, cô thậm chí còn ngày ngày suy nghĩ sau này sẽ sinh cho anh một đứa bé mặt mày sáng sủa anh tuấn giống như anh vậy.
Không chút suy nghĩ, giờ phút này đầu óc cô trống rỗng, không nói gì tháo dây an toàn ra liều mạng mở cửa xe, các đầu ngón tay đã bị cô bấm mạnh làm
cho chúng rỉ máu, anh đã lường trước được việc này nên đã khóa cửa xe
lại, duỗi tay ra nắm lấy tay của cô kéo lại.
”Anh buông ra!!” Cô có chút không khống chế được hét to với anh, nước mắt đầy mặt, căn bản không để ý đến vẻ mặt của anh.
Trần Uyên Sam kéo cô làm cho thân thể của cô có chút run rẩy, mặt không che
giấu được vẻ đau lòng, nhưng lại mơ hồ có chút tức giận, qua hồi lâu anh chợt buông lỏng tay ra, chỉ nhìn cô nói rõ từng câu từng chữ, “Em cảm
thấy anh là loại người như vậy sao?”
Lúc này cô mặt đầy nước mắt
nhìn anh, vẻ đau khổ và sợ hãi vẫn hiện rõ trên mặt, mặc cho từng ngón
tay của anh lau nước mắt cho cô.
Trần Uyên Sam thu tay lại cầm
lấy vô lăng, ánh mắt sắc bén nhìn ra phía khung cảnh trắng xóa ở bên
ngoài, trầm lặng, cô chưa từng thấy qua ánh mắt như vậy, hoặc là cô chưa có cơ hội được nhìn qua.
Cô nhìn thấy vẻ mặt càng ngày càng u ám của anh, trong lòng cũng rối tinh rối mù, chỉ muốn thoát ra khỏi cái
không gian chật hẹp này trước.
Lúc này Trần Uyên Sam đột nhiên mở khóa xe ra, sống lưng tựa vào lưng ghế không nói lời nào, cô bỗng dưng
lại muốn khóc nhưng đã gắng nhịn. Trầm mặc một hồi, cô cẩn thận cởi áo
khoác của anh ra đặt ở trên ghế, từ từ mở cửa xe đi ra ngoài.
******
Cổ Chi Trừng đang cùng với Nghiêm Thấm Huyên tham gia tiệc rượu từ thiện do Nghiêm thị tổ chức ở thành phố S.
Bây giờ Nghiêm Thấm Huyên đã chính thức bắt đầu tiếp quản sự ngiệp của gia
đình, nên dĩ nhiên sẽ trở thành đối tượng được giới thương nghiệp chú ý, Cổ Chi Trừng cùng với cô đã là bạn bè với nhau 14 năm, tính tình rất
tốt, nhờ hắn làm bạn trai của mình ở tiệc rượu lần này quả là một sự lựa chọn không thể tốt hơn.
Trong tiệc rượu các tiểu thư khuê các
vừa nhìn thấy Cổ Chi Trừng chỉ hận không thể dán lên người hắn, Nghiêm Thấm Huyên vừa cười trộm vừa nghĩ tới năm đó Cổ Chi Trừng ở trong hoa viên ngắm trời chiều trao nụ hôn với một người đàn ông khác
bị bắt gặp, đã làm trái tim của bao thiếu nữ tan vỡ, nhưng mới ngày hôm
sau các cô nương đó đã dùng ánh mắt tràn đầy dục vọng khát khao nhắm vào Cổ Chi Trừng.
Cổ Chi Trừng được chào đón bằng đôi mắt ngưỡng mộ
của các tiểu thư, bình tĩnh đi tới Nghiêm Thấm Huyên đang đứng gần sảnh, hết sức duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt mình nhưng ngược lại có chút miễn cưỡng.
Hắn nhìn theo anh mắt của ô, lệ rơi đầy mặt khi thấy đầu sỏ của việc này đang đi tới.
Thời điểm Trần Uyên Sam xuất hiện tại sảnh tiệc rượu, ánh đèn flash của máy
ảnh cùng với giới truyền thông lập tức hướng về phía anh.
Năm sau thành phố S dường như biến thành buổi biểu diễn dành riêng cho Trần
Uyên Sam, con trai của Trần thị công khai thân phận, cổ phiếu của Qua
Sam chính thức được đưa ra thị trường, dự án hợp tác phát triển với
Nghiêm thị. . . . . . Cả danh tiếng của thành phố S như đặt trên một
mình anh, trên ti vi, trên tạp chí, qua báo chí, chỉ cần những nơi có
những thứ đó, đều sẽ thấy gương mặt ôn hòa anh tuấn cùng với thân hình
cao lớn rắn rỏi khoác lên mình bị âu phục của anh.
Nghiêm Thấm
Huyên kìm nén để mình không thét chói tai ra ngoài, bởi vì đến ngay sau
anh chính là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành Trịnh Gấm cùng với nụ
cười phóng khoáng của Vi Diệp.
Vợ chồng Cao Nhạn Nghiêm Khải đang nói chuyện với mấy cổ đông, thấy Trần Uyên Sam tới, Cao Nhạn liếc qua sắc mặt biến đổi cực độ của con gái, che miệng
cười giơ tay ra đẩy đẩy con gái, “Đều tới cả rồi, đi tiếp đãi đi, đừng
làm mất phong độ.”
Sau khi cô lặng lẽ thu dọn hành lý rời khỏi
Tokyo về thành phố S, đã hai tuần lễ không liên lạc với anh, gió lạnh ở
thành phố S lạnh thấu xương, làm cho ý nghĩ muốn bỏ mặc anh của cô thất
bại, chỉ càng làm cho cô nhớ đến anh hơn.
Qua Sam cùng Nghiêm thị hợp tác với nhau, anh tới cổ vũ dĩ nhiên là rất bình thường, gương mặt
anh tuấn ôn hòa của Trần Uyên Sam lúc này làm cho cô cảm thấy rất đáng
đánh đòn, thế nhưng trên mặt anh là biểu tình như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ cô có thể vô duyên vô cớ bước đến cho anh hai bạt tai
hay sao?
”Hoan nghênh.” Từ trong kẽ răng nặn ra hai chữ, nhìn
Trần Uyên Sam cùng với Trịnh Cẩm đứng trước mặt, Nghiêm Thấm Huyên ngoài cười mà trong không cười tiếp đón bọn họ, không tiếp tục nhìn về phía
người nọ, xoay người kéo Vi Diệp đi tới một góc khuất.
”Ba người
đang định diễn cái gì ở đây vậy? Khổng Tước Đông Nam bay?” Cô tức giận
trừng mắt với Vi Diệp, cau mày nhỏ giọng hét lên với hắn.
Vi Diệp nhìn vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của cô, vuốt vuốt bả
vai cười với cô, “Ưmh. . . . . .Tôi là tới xem cảnh Trần Uyên Sam tự
treo mình lên nhánh Đông Nam kia.”
Trong lòng cô như nổi bão, đột nhiên một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai.
”Nghiêm tiểu thư, tôi cùng với Uyên Sam chờ cô ở ngoài sảnh.” Trịnh Cẩm diện bộ đầm trễ vai, đứng ở bên cạnh cô, thân hình mê người cao 1m70, đã làm
cho Nghiêm Thấm Huyên bùng nổ.
Mẹ nó, trò gì đây? Tuyên ngôn soán vị sao?
Lúc này Vi Diệp cười đến bả vai cũng có chút phát run, còn hứng thú hơn cả người trong cuộc, sải bước đi ra sảnh.
Trần uyên áo đang tựa ngõ khuất không người ở sảnh hút thuốc, Nghiêm Thấm
Huyên nhìn thấy anh cầm điếu thuốc chân mày liền nhíu lại,
lúc cô cùng với Trịnh Cẩm tiến lại gần anh, nghiêng người không nhìn tới mặt của anh.
”Trịnh Cẩm, cậu đưa Tiểu Hách tới đây.”
Trịnh Cẩm tao nhã dẫn ra một người từ trong phòng bên cạnh đến trước mặt Nghiêm Thấm Huyên.
”Gọi chị đi.” Trịnh Cẩm dịu dàng khụy chân xuống sờ đầu nó.
”Chào chị!” Lúc này bé trai ngẩng đầu lên, một khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra,
quả thực là rất đẹp trai làm cho người khác phải kinh ngạc.
Nghiêm Thấm Huyên không chớp mắt kia, chăm chú nhìn đến quên đáp lời, thời
điểm nhìn thấy con ngươi màu xanh nhạt của cậu bé, mới đột nhiên ý thức
được điều gì đó.
Đây chính là đứa bé trong truyền thuyết đó sao.
”Nó. . . . . . Ba nó là?” Nghiêm Thấm Huyên nhìn Trịnh Cẩm, có chút do dự hỏi.