Dung Tư Hàm cầm ly rượu đi tới trước mặt Hồ Tuyết Lâm, nhẹ nhàng giơ cằm lên, “Hồ tiểu thư lần này chuẩn bị đầu quân vào giới điện ảnh, bộ phim đầu tay là tác phẩm của đạo diễn nổi tiếng, người mới mà được như vậy thật sự là phát triển nhanh chóng.”
Mặc dù trong lòng của Hồ Tuyết Lâm bây giờ đã căm giận ngút trời, nhưng ở trước mặt của Dung Tư Hàm vẫn không dám tỏ ra lỗ mãng, vội vàng cung kính chạm cốc.
Để ly rượu xuống, Dung Tư Hàm liền đổi đề tài, trong đôi mắt đen nhánh ngay cả nửa điểm ấm áp cũng không có, “Nữ chính của đạo diễn Trương Đại hầu hết đều bị mắc bệnh hiểm nghèo, Hồ tiểu thư tốt nhất nên giữ gìn thân thể cho cẩn thận.”
Lần này, Hồ Tuyết Lâm mặt cắt không còn một giọt máu.
Lúc này Nghiêm Thấm Huyên từ từ khom lưng lại gần cô ta, người ngoài nhìn vào tưởng là hai người bạn đang thì thầm với nhau, thế nhưng nếu nhìn kĩ vào nửa mặt bên kia của cô, có thể thấy được ánh mắt tàn nhẫn của Nghiêm Thấm Huyên.
“Cô gái à, cô nhớ lại xem là ai đi cướp bạn trai của người khác, cô nghĩ tôi không biết là ngày hôm nay cô cố tình tiếp cận tôi hay sao? Tôi cho cô biết, tôi có cả trăm thủ đoạn để khiến cho cô sống không bằng chết, thế nên đừng bao giờ cho tôi nhìn lại bộ dạng ngày hôm nay của cô nữa. Gã đàn ông đó, cô cứ giữ lại đi. Mà cô nghĩ bắt chước theo tôi, cô xứng sao?”
Hồ Tuyết Lâm nhẫn nhịn cắn môi đến nỗi toàn thân phát run, cô chưa bao giờ nhục nhã thế này, nhịn tới đây không chịu nổi nữa, chỉ vào Nghiêm Thấm Huyên nói: “Con mẹ nó cô nói xong chưa?”
Giọng nói lanh lảnh làm cho mọi người xung quanh đều quay đầu lại, Nghiêm Thấm Huyên chính là muốn như thế này, gương mặt lập tức chuyển thành vẻ điềm đạm thuần khiết, tao nhã lễ phép nói: “Hồ tiểu thư cô thật vô lễ.”
Hồ Tuyết Lâm nhìn Nghiêm Thấm Huyên, lúc này tức giận đã lấn át hết lý trí, chỉ vào mặt của Nghiêm Thấm Huyên mắng, “Lục Thiêm Lịch bây giờ là bạn trai của tôi, cô đừng có mơ tưởng đến anh ấy!”
Vừa nói dứt lời, Doãn Bích Giới hết sức phối hợp cười ra tiếng, “Tuyết Lâm à, việc cô và Lục Thiêm Lịch yêu nhau ba năm mọi người đều biết, muốn tranh giành thì cũng muộn rồi, đúng rồi, ba ngày trước bọn họ vẫn còn nồng nhiệt lắm đấy.”
Hồ Tuyết Lâm xấu hổ đến nỗi muốn nhảy xuống hố, Nghiêm Thấm Huyên nhẹ nhành uống hết ly rượu trong tay, lại thuận nước đẩy thuyền, “Yên tâm đi, tôi sợ nhiễm bệnh.”
Mặt Hồ Tuyết Lâm đỏ lên, hốc mắt nhanh chóng đỏ, nhìn Nghiêm Thấm Huyên như kẻ thù giết cha, muốn mắng to nhưng vẫn sợ hãi rụt rè cuối cùng thì lại khóc.
Nói xong, Nghiêm Thấm Huyên ngay cả nhìn cô nàng cũng lười, so với Dung Tử Hàm cũng không khác gì, sắc mặt ôn hòa gọi phục vụ tới, “Giúp Hồ tiểu thư tìm phòng để ở, ghi vào hóa đơn của tôi.”
Phục vụ đỡ Hồ Tuyết Lâm đang lảo đảo đưa đi, hướng về phía thang máy của khách sạn.
Dung Tử Hàm nhìn bóng dáng Hồ Tuyết Lâm biến mất ở trong thang máy, chậm rãi đi tới trong sảnh hoa hồng, khóe môi nhếch lên, giơ ly rượu lên nói: “Vừa rồi là mở màn cho tiết mục giải trí, hôm nay mọi người hãy tận hưởng, không say không về.”
Chỉ một câu nói như vậy, đã quyết định số phận của Hồ Tuyết Lâm.
Tiếng nói chuyện lại vang lên, Doãn Bích Giới quay đầu lại thấy Nghiêm Thấm Huyên đã đi ra ngoài cửa, cau mày rồi đuổi theo cô.
“Cậu sao lại thế, cậu đã chỉnh được cái con bé Tiểu Tam kia rồi mà sao mặt mày vẫn ủ dột vậy?” Doãn Bích Giới vừa nhắc Nghiêm Thấm Huyên, vừa hung hăng hỏi cô.
Nghiêm Thấm Huyên lắc đầu một cái, “Tớ cũng không biết, trong lòng cảm thấy sảng khoái nhưng cũng có chút không vui.”
Doãn Bích Giới thấy cô như vậy thì biết ngay là cô đang nghĩ tới Lục Thiêm Lịch, chỉ biết oán giận lườm cô một cái, định nói gì đó, lại thấy cô thở dài một cái, tựa hồ như đã quyết định cái gì đó rồi cười cười với cô.
☆, 【 mới 】có biến (>////<)
Tác giả có lời muốn nói: nam phụ ra sân >>>>>
“Mẹ kiếp, cậu đừng cười nữa.” Doãn Bích Biới cuối cùng cũng không nhịn được nữa, tỏ vẻ xem thường nói: “Được được được, cậu muốn đi Vân Hải để cúng bái Phật chứ gì, cậu cứ việc đi, tính của cậu tớ còn không biết sao, gặp chuyện gì cũng chỉ biết trốn, con thằn lằn còn biết cắt cái đuôi để tiếp tục cuộc sống của nó, cậu thì lại moi tim moi phổi ra cho hắn ta muốn làm gì thì làm.”
Nghiêm Thấm Huyên nghe cô nói thế thì có chút khó chịu, dứt khoát không trả lời cô, trầm mặc một hồi, cô nhẹ nhàng đưa tay lấy sợi dây chuyền Bích Hải Kim Sa ở trên cổ xuống, ném thẳng vào thùng rác.
“Nghiêm thị mấy tháng vừa rồi mới thiết lập chi nhánh ở Tokyo, tớ cùng ba đã bàn bạc rồi, tớ sẽ tiếp nhận công ty trong nửa năm để thực tập.” Cô nhún vai, “Doãn Bích Giới, tớ chỉ mong nửa năm sau cậu trở về vẫn giống như lúc trước.”
“Tớ đâu phải là con nít nữa đâu, đi nhanh lên, đi vào trong đó mà học tập văn hóa của nhân loại đi, đừng ở chỗ này làm chướng mắt tớ.” Doãn Bích Giới khoát tay với cô, xoay người đi tới sảnh hoa hồng, đi được vài bước lại xoay người lại khẽ nói với cô, “Đến đó thì gọi điện thoại cho tớ, với chỉ số thông minh của người ấy không chừng cậu lại bị bắt đi chụp ảnh cho phim hành động đấy.”
Nghiêm Thấm Huyên nhìn người bạn tốt nhiều năm của mình đang cố tỏ vẻ đau lòng kia, cuối cùng trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ.
>>>>>>
Nghiêm Thấm Huyên vừa mới ra khỏi thang máy chuẩn bị đi đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm, lúc đó một chiếc xe thể thao với ánh đèn chói mắt, màu trắng xanh lái đến cách cô không xa rồi dừng lại, truyền đến tiếng phanh xe chói tai.
Trên xe có một bóng người nhảy xuống, Nghiêm Thấm Huyên đang như người mất hồn đi về phía xe của mình, liền bị người kia đuổi theo, nắm lấy bả vai của cô rồi xoay người lại.
Cô ngẩng đầu lên nhìn người kia, trong nháy mắt lòng cô bị chấn động dữ dội.
Lục Thiêm Lịch có vẻ mệt mỏi, đầu tóc rối bời, khí chất trước kia biến đâu mất bây giờ trên mặt chỉ còn vẻ tiều tụy, trong mắt tràn ngập hối tiếc, trìu mến, khổ sở, đôi mắt ẩn chứa trăm ngàn các loại tâm tình phức tạp kia đang nhìn cô một cách chăm chú.
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt của anh ta, chỉ cần nhìn vào đó cô như thấy lại được sự việc xảy ra ba ngày trước đó, bây giờ nghĩ lại cô chỉ thấy buồn nôn.
“Lục Thiêm Lịch, anh bỏ tay của tôi ra.”
Cô dùng sức đẩy tay của anh ta ra, nhàn nhạt giễu cợt, “Hồ Tuyết Lâm mách lẻo nhanh thật, anh mất bao công sức tới đây tìm tôi để hỏi tội hả?”
Sắc mặt của Lục Thiêm Lịch vẫn không thay đổi, hung hăng hỏi cô, “Thấm Huyên, anh nhắn tin cho em sao em không nhắn lại, mấy ngày nay em ở đâu, mỗi tối anh đều đứng chờ ở dưới cổng nhà em nhưng vần không thấy em xuất hiện.”
Nghiêm Thấm Huyên nghe anh ta nói như thế, lửa giận lập tức bùng lên, “Tôi đi đâu cũng phải xin phép anh chắc? Cũng đúng, mấy ngày nay tôi không ở nhà mà ở S thị đấy, hài lòng chưa?”
Trong nháy mắt sắc mặt của anh ta tràn đầy vẻ lạnh lùng, nắm chặt bả vai của cô, “Anh không đồng ý chia tay với em, em vẫn là bạn gái của anh.”
“Lục Thiêm Lịch, sao ngày trước tôi không phát hiện ra da mặt của anh lại dày như thế nhỉ, anh có tình nhân lộ liễu ở bên ngoài, anh nghĩ tôi vẫn ngu ngốc yêu anh sao? Anh nghĩ anh là hoàng đế có ba ngàn mỹ nữ trong hậu cung, bên ngoài thải kỳ bay phiêu, trong nhà cờ đỏ không ngã chắc?!”
“Thấm Huyên, em đừng như vậy” Lục Thiêm lịch trước kia mỗi lần thấy Ngiêm Thấm Huyên giận dỗi thì lại nói câu này, khi đó cho dù cô có tức giận như thế nào, nghe anh ta nói thế thì lại ngoan ngoãn tựa người mình vào trong ngực của hắn.
“Lục Thiêm lịch, anh nghĩ anh có tư cách nói với tôi những lời như vậy sao? Sao anh lại có thể như vậy, kẻ bắt cá hai tay chính là anh, con mẹ nó anh lại còn muốn ở bên cạnh tôi như chưa từng có chuyện gì xảy ra so? !” Nghiêm Thấm Huyên hất tay của anh ta đang để ở trên tay mình ra rành rọt nói từng câu một.
Trước kia, cho dù cô có giận dữ như thế nào cô cũng không bao giờ chửi bậy, cùng lắm thì nói lắp ba lắp bắp hoặc là khóc trước mặt anh thôi.
“Thấm Huyên, anh thật sự có điều khó nói, thật ra. . . . . .” Lục Thiêm Lịch nắm tóc, phiền não không biết phải nói thế nào cho đúng, Nghiêm Thấm Huyên cười lạnh vài tiếng, dứt khoát quay lưng không nhìn tới anh ta, “Lục Thiêm lịch anh đúng là kẻ trăng hoa, lúc ở bên cạnh cô gái khác có lẽ anh cũng nói như thế với cô ấy, xin anh đừng để cho tôi phải coi thường anh.”
Cô mở cửa xe ra, chỉ nghe được giọng khàn khàn của Lục Thiêm Lịch nói với cô, “Cho dù là trong quá khứ hay là tương lai, đời này không ai có thể thay thế được vị trí của em ở trong lòng em, em có tin hay không thì tùy.”
“Lục Thiêm Lịch.” Cô xoay người nhìn hắn, nhẹ nhàng mở miệng, “Muốn tôi cầu xin anh...anh có thể lưu lại một chút mặt mũi cho tôi không? Anh cũng không cần bôi nhọ quá khứ của chúng ta đâu.”
>>>>>>