Thời điểm từ cửa trụ
sở trở lại phòng bệnh, Trần Uyên Sam vẫn không nói gì, lúc Nghiêm Thấm
Huyên ngồi xuống giường cũng khẽ kéo anh ngồi xuống, tự nhiên tiến sát
vào trong ngực anh.
Vẻ mặt anh thâm trầm để cho cô điều chỉnh tư
thế thoải mái nhất, thả cặp chân cô gác trên đùi mình nhẹ nhàng vân vê,
cúi đầu hôn lên trán cô, “Anh vốn đã đồng ý với em, có thể không quá xúc động mà án binh bất động, nhưng buổi tối hôm nay anh phải đại khai sát
giới rồi.”
”Nếu có người xâm phạm đến vợ của anh, người nhà hoặc
là bằng hữu, anh sẽ trừng phạt hắn.” Cô lắng nghe nhịp tim vững vàng của anh, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh, “Em cũng ích kỷ như
vậy, coi như Tiếu Phan và những thuộc hạ của hắn đối với em không thù
không oán, nhưng bọn họ muốn giết anh, bọn họ muốn giết em cùng với con
của chúng mình, bọn họ đã giết Kim Tuấn, em hận bọn họ.”
Cô thông suốt thấu hiểu, lời nói chứa đầy hàm ý, Trần Uyên Sam nhìn vẻ mặt dịu
dàng của cô, cũng đã hiểu tâm tình ủng hộ của cô, trong lòng trào lên
nhu Tình nhàn nhạt, ôm lấy cô cười, “Nhìn lại người phụ nữ của anh một
chút, quả nhiên rất có khí chất làm phu nhân của lão đại hắc bang,
tốt!”
Nghiêm Thấm Huyên cười với anh, hai lúm đồng tiền nổi lên,
đưa tay vuốt ve trán của anh, “Em vẫn còn muốn nói thêm một câu nữa, cho dù anh muốn thống trị thiên hạ, chống lại trời đất, đi xa ngàn dặm, em
vẫn sẽ luôn ở bên cạnh anh.”
”Người bị dính máu tanh, không tốt cho đứa bé cũng không sợ?” Anh cười cười hôn lên mắt cô.
”Không sợ!”
***
Buổi tối cả căn cứ chìm vào bầu không khí nghiêm túc, trừ thời điểm bác sĩ y tá và một đám người nhận lệnh bảo vệ Nghiêm Thấm Huyên, thì tất cả mọi
người theo lệnh của Trần Uyên Sam phát động tấn công với phe của Tiếu
Phan.
Cô một mình ngồi ở trong phòng bệnh rộng rãi, trên mặt mơ
hồ có chút nước mắt, đang lẳng lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Bóng đêm
bao trùm, nhưng cô vẫn có thể thấy xa xa phía tây đã lửa cháy ngút trời, tiếng súng cùng với tiếng hét giận dữ vang lên như được pha loãng trong không khí, truyền vào tai cô.
Mỗi phút mỗi giây cô chờ đợi ở nơi này như đang sống trong địa ngục.
Vốn là Trần Uyên Sam cũng định tự mình đi, nhưng trước khi anh lại ôm cô
đứng bên cạnh cửa sổ nói, “Hôm nay anh tuyệt đối không thể lưu lại cho
bất cứ thứ gì có thể mang đến nguy hiểm cho em được nữa, anh phải tự
mình đối mặt với hắn để giải quyết rõ ràng.”
”Tên Tiếu Phan đó
giết người còn không thèm chớp mắt. . . . . .” Cô nhìn anh trong mắt đã
ngập nước, thanh âm run rẩy đến độ không nói được một câu hoàn chỉnh,
ngộ nhỡ anh không quay trở về được?
Anh vẫn là dáng vẻ diu dàng
như cũ, hôn lên khóe mắt cô, chỉ lạnh nhạt cười, “Em nhất định phải tin
tưởng người đàn ông cũng là ba của đứa bé trong bụng em.”
. . . . .
Trên bầu trời đã sáng rồi, cả thành phố Newyork dần dần tỉnh dậy, cô cả đêm
không có chợp mắt, bác sĩ theo đúng lịch trình đến kiểm tra cho cô, mỹ
nữ tóc vàng mắt xanh bên cạnh bác sĩ tủm tỉm cười giúp cô đắp lại chăn
vừa nói cho cô biết, hiện tại thai nhi trong bụng cô rất
khỏe mạnh, chỉ cần điều dưỡng tốt, thân thể cô cho dù yếu, cũng có thể
bảo vệ cả mẹ cả con bình a.
Đây là con của cô và anh, là đứa bé
đã theo cô trong suốt chặng đường nguy hiểm đầy kinh sợ, vậy mà nó vẫn
lớn lên đầy khỏe mạnh như vậy, ai có thể nói cho cô biết, bọn họ sẽ có
thể thoát khỏi trận chiến đẫm máu này hay không?
Lúc này cửa
phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, cô như muốn nhảy dựng lên, bác sĩ ở bên
cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ cô nên cô mới không ngã xuống đất.
Lúc
đi đến cửa cô dừng bước, cảm thấy sau lưng mình đã bị mồ hôi thấm ướt,
hai lòng bàn tay đều là mồ hôi, Trần Uyên Sam ném áo khoác cho thuộc hạ
đứng bên cạnh, bước tới bế cô lên.
”Về nhà thôi.”
Nghiêm
Thấm Huyên bị Trần Uyên Sam ôm vào trong ngực, trên mặt của anh vẫn còn
vẻ lạnh lùng cùng tia sát khí còn chưa tiêu tan, cô đưa tay ôm cổ của
anh nhẹ giọng hỏi anh, “Đã giải quyết xong xuôi rồi sao?”
Anh
càng ôm cô chặt hơn, sắc mặt thoáng đã ôn hòa hơn một chút, hôn một cái
lên trán cô, “Toàn bộ căn cứ của Tiếu Phan ở Mỹ đã bị phá hủy, có thể
không giết người cũng không có động tay động chân, trực tiếp gây kinh
động làm cho FBI mò đến, người của anh cùng với hắn đều đã rút về Tokyo, không thể nán lại ở nơi này thêm nữa.”
Anh dừng một chút, cau mày nói, “Chỉ là thi thể của Tiếu Phan vẫn chưa có tìm thấy.”
Cô nghe anh nói có chút lo lắng gật gật đầu, Trần Uyên Sam cẩn thận đặt cô xuống, sờ sờ tóc của cô nói với cô, “Bây giờ em đang mang thai không
thể ngồi máy bay, anh nghĩ, đi tàu tương đối ổn, chúng ta sẽ đi tàu trở
về.”
Căn bản không có thứ gì cần mang theo, Trần Uyên Sam còn
không chờ cô đáp lời, cô chỉ ngoan ngoãn ngồi một bên nhìn, cả căn cứ
đều đã rút lui, tất cả nhân viên cứu hộ cùng với toàn bộ thuộc hạ của
Trần Uyên Sam đều đã lên tàu.
Nghiêm Thấm Huyên bị Trần Uyên Sam
dắt đi không kìm được quay đầu lại nhìn căn cứ vắng tanh không bóng
người, anh chú ý thấy liền dừng lại, kéo cô vào lòng vén tóc cô lên, chỉ vào căn cứ nói: “Mười năm trước, đây là nơi anh bắt đầu.”
Cô gật đầu một cái, mở to hai mắt với anh, “Làm sao bây giờ? Hiện tại lại phải kết thúc ở nơi này.”
Áo sơmi đen càng làm nổi bật lên vẻ ôn nhu như ngọc của anh, anh kéo tay
cô đặt một nụ hôn lên đó, ra vẻ không sao cả cười cười, “Kết thúc cái
gì? Anh đã có vợ cùng với đứa con của mình.”
. . . .
Nghiêm thấm Huyên lại một lần nữa ngồi trong tàu có cảm giác kì quái, lần
trước cô một thân một mình ôm đứa bé bị người ta nhốt ở trong tàu, kêu
trời không nghe kêu đất không được, lần này cô lại ở bên cạnh người yêu, bị anh chăm sóc giống như cô là động vật quý hiếm vậy.
Trần Uyên Sam đã sớm sai người sửa lại phòng ngủ, cơ hồ tất cả các nơi có góc
nhọn đều được dùng vải bông bọc lại cẩn thận, đồ ăn, đồ dùng hằng ngày. . . . . . Toàn bộ đều là anh dựa theo lời dặn của bác sĩ chọn lựa cẩn
thận.
”Hiện tại em cảm thấy như thế nào? Khó chịu sao?” Trần Uyên Sam đóng cửa lại đi tới cạnh người phụ nữ mang thai đang nằm xem TV
kia, cẩn thận đưa tay ôm lấy cô.
Cái dáng vẻ thận trọng kia làm
cho cô bật cười, đưa tay đẩy đẩy lồng ngực của anh, “Trần Uyên Sam, em
không phải là Long Vương Tam thái tử, em cũng phải là búp bê pha lê mới
khẽ đụng một cái đã vỡ đâu.”
Anh nghe lời nói của cô thì có chút
bất đắc dĩ nhéo nhéo mặt cô nói: “Đối với anh mà nói con của chúng ta
cũng tương đương với Long Vương Tam thái tử, thân thể em lại yếu, trước lại đụng phải loại tình huống đó, đứa con trong bụng
vẫn có thể khỏe mạnh như vậy anh đã muốn cầu thờ khấn Phật rồi.”
Cô cười khẽ đưa tay sờ bụng của mình, trên mặt cũng là vẻ dịu dàng, “Nếu như là con trai, nhất định phải giống anh như đúc.”
”Không được.”
Nghiêm Thấm Huyên có chút kinh ngạc ngẩng lên đầu nhìn anh, chỉ thấy Trần Uyên Sam luôn luôn lạnh nhạt trầm ổn lúc này lại cau mày nhẹ nhàng lắc đầu
một cái, “Nếu như thế em sẽ nhầm nó thành anh.”
Nghe lời này, cô
sửng sốt nửa ngày mới phản ứng trở lại, có chút dở khóc dở cười ngẩng
lên đầu nhìn anh, “Em phát hiện bây giờ anh càng lúc càng giống Ân Kỷ
Hồng rồi, cùng với con của mình trang giành người? Hả?”
Sắc mặt
Trần Uyên Sam vẫn không thay đổi, trong mắt lóe lên tia sáng giảo hoạt,
thừa dịp cô không chú ý liền lập tức cúi đầu xuống cắn môi của cô.
Lúc đầu anh còn nhẹ nhàng mút vào, một lát sau liền dần dần có cái gì không đúng rồi, cô bị anh hôn có chút hít thở không thông, nhẹ nhàng bóp tay
của anh, anh mới phản ứng kịp vội vàng lui ra một chút, còn chưa đã lại
tiếp tục hôn cô vài cái.
”Bác sĩ nói. . . . . . Hiện tại không
thể.” Anh có chút ảo não nhìn nàng, cố gắng khôi phục lại hô hấp của
mình, cô nhìn anh thấy trên mặt làm sao cũng không che được vẻ chưa thỏa mãn dục vọng, nghĩ một lát, đỏ mặt nhỏ giọng ghé vào lỗ tai anh nói một câu.
Anh nghe xong thì sững sờ, nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn đã
ửng hồng của cô, hồi lâu khóe miệng cong lên, “Nếu bà xã đại nhân đã
nguyện ý giúp đỡ, vậy anh liền nhận.”
Một đoạn thời gian trước
Nghiêm Thấm Huyên thích ngủ, sau lại bởi vì có con, đã hơn một tháng
không cho anh chạm vào, bình thường anh không nỡ để cô giúp mình như
vậy, nhưng bây giờ đã thật sự là nhịn không nổi nữa.
Nghiêm Thấm
Huyên đưa tay kéo khóa quần của anh xuống, nơi kia lập tức được giải
phóng ra ngoài, anh thở hổn hển, liều mạng mới nhịn được không bắn ra ở
trong tay cô. Cô ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt của anh, cắn răng, đỏ mặt nhẹ nhàng lấy tay cầm lấy vật nóng rực đó.
Toàn thân anh chấn động, khàn khàn rên rỉ, “Bảo bối, em đúng là muốn giết chết anh mà.”
Cô da mặt mỏng, bị anh nói thế lại càng ửng đỏ, không để ý còn nhẹ nhẹ nắm chặt, anh hít vào một hơi, biểu hiện trên mặt vừa khổ sở lại hưởng thụ, nhìn bộ dáng ý bảo cô tiếp tục.
Nghiêm Thấm Huyên vừa hoạt động
vừa nhìn vẻ mặt anh, dần dần cũng tỉnh táo lại động tác trên tay lúc
nhanh lúc chậm, hình như dần dần đã tìm được kỹ xảo, hơn nữa lúc chạm
đến điểm nào đó, anh còn nhắm mắt lại thở ra một hơi.
Chốc lát
mặt trời đã lặn, cô vội vã muốn buông tay, hiệu suất của hai bên ngày
càng tăng cao, trên tay của cô rất nhanh đã nắm lấy mảng trơn ẩm ướt, hô hấp của Trần Uyên Sam càng ngày càng nặng, đưa tay kéo cô
vào trong lòng, từ môi của cô hôn xuống, thời điểm hôn đến ngực, cô bị
hơi hơi thở của anh làm cho nhột, nhẹ nhàng lui về phía sau trốn, trên
tay liền dùng sức, bên tai không ngoài dự liệu nghe thấy anh gầm nhẹ một tiếng.
***
Hành trình dự tính chừng năm ngày, dọc đường
đi thời tiết cũng không quá xấu, cho nên hành trình đi rất thuận lợi,
Nghiêm Thấm Huyên được Trần Uyên Sam chăm sóc, nghĩ đến sắp được trở về
thành phố S, tâm tình hết sức tốt.
Nhưng là hai ngày nay trên tàu cho dù có thoải mái thế nào đi chăng nữa cũng có chút buồn bực, cô ở
trong khoang tàu sẽ nôn, anh thấy lại đau lòng không chịu được, đúng giờ liền đưa cô lên boong tàu hóng gió một lúc.
Ngày cuối cùng buổi
chiều Trần Uyên Sam đưa Nghiêm Thấm Huyên lên boong tàu tản bộ, ở trên
sàn tàu ngồi lên trên ghế dựa, cô có chút khát nước, bởi vì cô vẫn còn
tựa vào trong ngực anh, cho nên cô vừa động đậy là anh đã cảm nhận được
ngay, vội vàng ngoắc tay bảo thuộc hạ bên cạnh lấy giúp anh cốc nước.
Người hầu rất nhanh đã đưa nước tới, Trần Uyên Sam đưa tay ra định nhận lấy,
nhưng vừa đưa tay sắc mặt anh liền thay đổi, tốc độ c cực nhanh lập tức
từ trên ghế đứng dậy, một tay kéo Nghiêm Thấm Huyên về sau lưng, mang
theo cô lui về phía sau mấy bước.
Nghiêm Thấm Huyên hoàn toàn
không rõ đã xảy ra chuyện gì, trợn mắt há mồm nhìn tình cảnh trước mắt,
chỉ thấy người hầu bàn kéo vành nón che mặt lại đứng bên cạnh cái ghế
dựa mà mấy giây trước cô và anh vừa mới nằm, ném cái ly trên tay xuống,
từ phía sau rút súng ra.
”Mày phản ứng rất nhanh.” Lúc này người kia thoáng ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười lạnh lẽo với bọn họ, là khuôn mặt của Tiếu Phan!
Bởi vì bọn họ ở trên boong tàu nghỉ ngơi, nên Trần Uyên Sam không có đưa
thuộc hạ ở bên cạnh, người lúc nãy đã bị đánh gục, thế nên giờ phút này
trên boong tàu chỉ có ba người bọn họ.
”Như thế nào? Thấy tao
chưa chết có phải rất vui mừng hay không?” Tiếu Phan cầm trên tay một khẩu súng màu bạc hướng về phía bọn họ, trên mặt vẫn là vẻ
cười như không cười như cũ, chỉ thấy từ cằm kéo dài đến dưới cổ áo hắn
là vết sẹp bỏng kinh người
Nghiêm Thấm Huyên bị Trần Uyên Sam kéo ra sau lưng, hơi thở của anh quanh quẩn ở bên người cô, giờ phút này
người anh là cả một mảng lạnh lẽo.
Hiện tại trên người Trần Uyên Sam không hề có khẩu súng nào, cô biết.
Anh chỉ sợ khẩu súng sát khí nặng không tốt cho thân thể cô, thế nên trước lúc lên boong đã cất đi.
Tiếu Phan đi về phía trước mấy bước, nhìn Trần Uyên Sam nói từng câu từng
chữ, “Trần Uyên Sam, mày chưa chết, thì tao chưa chết được, mạng sống
của ba tao phải có người bồi thường.”
Trần Uyên Sam nắm chặt tay
Nghiêm Thấm Huyên, hồi lâu, vẻ mặt không đổi nhìn hắn ta nói, “Phải nói
là bởi vì ba mày không chết ở trong tay mày, cho nên mày mới canh cánh
trong lòng, lấy tao ra làm bia đỡ đạn, đúng không?”
Tiếu Phan
nghe anh nói mấy câu đó, sắc mặt lập tức đại biến, Trần Uyên Sam nhìn
ánh mắt của hắn, lạnh nhạt tiếp tục nói, “Tao dễ dàng để yên cho mày
nhiều năm như vậy, đơn giản là vì tao cảm thấy mắc nợ ba mày, không cần
thiết phải kéo đến trên người này nữa, nhưng thật ra thì nếu như ngày đó tao không động tay, mày cũng đã bố trí xong chuẩn bị cướp lại tổ chức
trên tay ba mày.”
”Lòng lang dạ thú, Tiếu Phan, mày cứ như vậy không kiềm chế được lại có thể cùng với người thân của mình. . . . . .”
”Đừng có nói đến cái nhà đó với tao!” Tiếu Phan đột nhiên cắt đứt lời của
hắn, đôi mắt đỏ ngầu giận dữ nói, “Lão già kia căn bản không phải ba của tao! Ông ta dám nói muốn giải tán tổ chức, để lại toàn bộ
tiền bạc cho tạp chủng kia! Tao con mẹ nó từ nhỏ đã giúp ông ta giết bao nhiêu người, đoạt bao nhiêu thứ, chìm trong bão đạn, toàn bộ đều là tao mạo hiểm tính mạng giúp ông ta chiếm lấy giang sơn!”