Suốt cả buổi chiều Nghiêm Thấm Huyên luôn ở bên cạnh Trần Uyên Sam, mấy vị
trưởng bối cũng đi vào nhiều lần, muốn cô trở về phòng bệnh nghỉ ngơi,
thế nhưng cô nhất quyết không chịu rời đi.
Hoàng hôn, trên người
cô được đắp một tấm chăn mỏng, nằm xuống ở bên giường, có vẻ như đã ngủ
thiếp đi một hồi, không ngờ khi mở mắt lại nhìn thấy được đôi mắt quen
thuộc đang nhìn mình.
Trần Uyên Sam đã tỉnh lại từ lâu, chỉ lẳng
lặng nhìn cô như vậy, anh đưa tay ra ngoài chăn nhẹ nhàng nắm lấy tay
cô, “Sao tay lại lạnh như vậy?”
Giọng nói quen thuộc vang lên ở
bên tai, làm cho sống mũi cô cay cay, chậm mất mấy giây, cô lập tức cúi
người ôm lấy bờ vai của anh.
Trong căn phòng ánh sáng mờ ảo, tóc
của cô như bị nhiễm quầng sáng đó, người đàn ông anh tuấn nằm trên
giường dịu dàng hôn lên tóc cô, cánh tay không phải truyền dịch khẽ xoa nhẹ lưng cô, trong mắt chỉ có dịu dàng, mà cô giờ phút
này được dựa vào cơ thể của người mình yêu thương, nước mắt nhịn mấy
ngày nay rốt cuộc cũng đã tràn mi, từng giọt từng giọt rớt xuống cổ anh.
”Để cho em phải lo lắng rồi.” Anh chậm rãi vỗ lưng của cô, trong lời nói
mang theo ý cười, “Ưmh. . . . . . Cái áo chống đạn này thật không ra gì, đợi lát nữa Ân Kỷ Hồng tới anh sẽ cho cậu ta một trận, hỏi cậu ta nơi
nào đã làm ra cái này?”
Cô nghe lời anh nói, nước mắt vẫn còn
đang chảy nhưng không nhịn được cười lên, “Anh đã sớm biết là Tiếu Phan
sẽ lên tàu, là cố ý ra lệnh cho mọi người tránh ra, chờ đến lúc hắn động thủ thì sẽ xông lên bắt hắn đúng không?”
Trần Uyên Sam nghe cô nói vậy, chẳng nói đúng sai chỉ cười cười, “Bà xã anh càng ngày càng thông minh hơn người rồi.”
”Anh vẫn không biết xấu hổ mà dám nói thế!” Nghiêm Thấm Huyên giận đến mắt
cũng đỏ lên, đưa tay bóp nhẹ vai anh, “Dù có tự tin thế nào cũng không
thể lấy tính mạng mình ra đùa giỡn như thế, anh có nghĩ tới em hay
không?!”
Anh đưa tay ra vuốt tóc cô, tâm tình khá dễ chịu nhẹ
giọng dỗ dành cô, “Bà xã đại nhân, anh mới tỉnh lại nên còn yếu ớt, đừng động thủ mà chỉ nói chuyện thôi được không?”
Cô biết anh tự đặt
mình vào nguy hiểm, nhưng lại có thể đạt tới hiệu quả tốt nhất, Tiếu
Phan cho là sau khi giết người không còn đường lui nữa, nên không phản
kháng để cho người của Trần Uyên Sam bắt lại.
Vợ chồng son còn
chưa nói được mấy câu, cánh cửa liền bị người nào đó nhẹ nhàng mở ra,
Diêm Giang nhẹ nhàng đi vào thế nhưng thấy Trần Uyên Sam đã tỉnh lại,
mừng rỡ không nhịn được, vội vàng đi tới bên cạnh anh cung
kính xin phép, “Trần thiếu, lão nhị của Tiếu gia vừa mới tới, có cho cậu ta vào không ạ?”
Trần Uyên Sam khẽ gật đầu với hắn, Nghiêm Thấm Huyên vội vàng rút gối đầu, cần thận đỡ anh dậy dựa người vào gối.
Sau khi Diêm Giang ra ngoài rất nhanh đã dẫn một người đi vào, người đàn
ông kia toàn thân mặc quân trang màu xanh lam, khuôn mặt tuấn tú, khóe
môi nhếch lên tia cười nhạt, cho dù là Nghiêm Thấm Huyên đã quen gặp mĩ
nam cũng không nhịn được mà hai mắt sáng lên.
”Mới vừa tỉnh lại
mà cậu đã đến rồi, thế nào? Coi như là tâm linh tương thông?” Trần Uyên
Sam cười nhạt nhìn người đàn ông đứng ở mép giường.
Tiếu An nhíu
mày, khoát tay với anh một cái rồi nói, “Quấy rầy anh nghỉ ngơi thật sự
rất xin lỗi, tôi nhận được tin liền lập tức tới đây.”
Lúc này
Nghiêm Thấm Huyên đứng một bên quan sát kỹ dung mạo của Tiếu An, dung
mạo của hắn và Tiếu Phan quả thực rất giống nhau, nhưng Tiếu Phan lại âm u và quỷ dị, vừa nhìn đã làm cho người ta rất không thoải mái, còn Tiếu An thì hoàn toàn ngược lại, gương mặt tuấn tú, mạnh mẽ khí khái.
Cô biết bọn họ có chuyện muốn nói, vội vàng ngoan ngoãn từ trên ghế đứng
dậy muốn rời đi, Trần Uyên Sam kéo tay cô lại khẽ nói, “Anh sẽ gọi y tá
đưa em trở lại phòng bệnh, em hãy ngoan ngoãn nghỉ ngơi, anh nói chuyện
xong sẽ qua đó ngay.”
Khóe miệng Tiếu An hàm chứa tia cười nhạt,
gật đầu với Nghiêm Thấm Huyên một cái, nụ cười này quả thật có sức sát
thương lớn, cô y tá đến đưa Nghiêm Thấm Huyên về phòng bệnh thiếu chút
nữa là ngã lăn ra đất.
Cửa bị đóng lại, Trần Uyên Sam thu tay lại nhìn về phía Tiếu An, “Hiện tại Tiếu Phan như thế nào rồi? Đã bị cậu
lột da rút gân rồi hả.”
Tiếu An ngồi xuống ghế, thản nhiên nói:“Đó là việc của những người đó, bọn họ có muốn quăng hắn vào nhà tù, hay đâm chém người hắn cũng không quan hệ gì tới tôi, tôi chỉ phụ trách
việc giao người cho bọn họ.”
”Không phải là tôi khen cậu, Tiếu
An, cậu tỏ ra vẻ chuyện không liên quan tới mình, nhưng nếu như không
phải cậu ngầm động tay động chân, tôi cũng không thể bắt được hắn nhanh
như vậy.” Trần Uyên Sam con ngươi nhàn nhạt, giọng điệu bình thản, “Nói
cho tới cùng cậu vẫn rất hận hắn.”
Tiếu An không có phủ nhận, cười nhẹ, “Vậy coi như đó là quà tân hôn tôi tặng cho anh.”
Trần Uyên Sam cũng cười, cầm cái ly trên bàn lên uống hai ngụm, đột nhiên
nhẹ nhàng ho khan hai tiếng. Tiếu An đưa tay nhận lấy cái ly, nhỏ giọng
hỏi anh, “Hiện tại bên nước Mĩ thắt chặt như vậy, lật cả đáy lên trời,
người của anh thật may cũng đã rút lui rồi, thế nhưng lần này hình như
là muốn tra đến tận gốc, tôi không thể ngăn cản được lâu, rất nhanh sẽ
có thể tra được Tokyo, anh định giải quyết như thế nào?”
Trần Uyên Sam không nhanh không chậm vỗ tay một cái, giọng nói nghe rất bình thản, “Vậy hãy để cho bọn họ tra ra đi.”
Tiếu An nhất thời không kịp phản ứng lại, khẽ nhíu mày nghi hoặc nhìn anh.
”Tra hay không tra là chuyện của bọn họ, buôn bán làm ăn là chuyện của tôi.
Cậu có hiểu không?” Anh điều chỉnh lại tư thế ngồi, đối mặt với Tiếu An
nói: “Mấy năm nay tôi chưa từng nằm trên giường bệnh, hiện tại dùng vết
sẹo này để đổi lấy bình yên cả đời, cậu nói xem có đáng không?”
”Anh dẫn bọn họ tới Tokyo?” Ánh chớp khẽ lóe qua trong mắt của Tiếu An như
đã hiểu được gì đó, trong mắt có chút tán thưởng nhìn anh, “Anh lưu lại
đường lui thật sớm.”
Trần Uyên Sam cười cười với hắn, “Hiện tại
không còn phổ biến việc muốn đánh là đáng muốn giết là giết, cho dù ngày ngày vừa cầm súng vừa buôn bán rất là mệt mỏi, nhưng chờ
lúc bọn họ có thể điều tra ra, đoán chừng bên tôi cũng có thể ứng phó
thành thạo rồi.”
”Lúc bọn họ tới, động tay động chân một chút để
cho bọn họ thấy rõ ràng, về sau sẽ không gây phiền toái cho tôi nữa,
giải quyết từ bây giờ để tránh lưu lại hậu quả về sau.”
”Anh cam
lòng sao? Bao nhiêu kho vũ khí, các tổ chức khủng bố nhìn thấy chảy nước dãi cầu xin còn chưa được nữa là.” Tiếu An có chút hả hê nhìn anh.
”Chờ danh tiếng đã qua, tôi sẽ đưa tất cả đến chỗ Kha Khinh Đằng, vợ chồng
bọn họ ứng phó được, tôi không có ý định quay trở lại nữa.” Trần Uyên
Sam nhìn Tiếu An, hồi lâu chậm rãi nói, “Từ nay về sau tôi muốn thoải
mái hưởng thụ cuộc sống trên cương vị của một người chồng, người ba.”
Tiếu An nhớ tới người có sắc mặt hồng nhuận vừa mới đi ra kia, có vẻ khéo
léo dịu dàng động lòng người của phụ nữ có thai, cũng ôn hòa cười cười,“Vận khí thật tốt.”
***
Sau khi Tiếu An rời đi Ân Kỷ Hồng
cũng tiến vào phòng bệnh, bác sĩ đang đổi thuốc thay băng cho Trần Uyên
Sam, vẻ mặt anh vẫn như cũ định xuống giường đi tìm Nghiêm Thấm Huyên,
thấy Ân Kỷ Hồng tiến vào, chân mày lập tức nhíu lại.
Ân Kỷ Hồng
là một thương nhân giỏi, nhưng bản lĩnh đánh nhau hoàn toàn không thể so sánh với anh, vì vậy kể từ lúc bước vào phòng bệnh luôn duy trì cự ly
cách xa mấy mét với anh, gương mặt tuấn tú có vẻ gấp gáp trông thật
buồn cười.
”Không dám tới đây sao?” Trần Uyên Sam thản nhiên sửa sang lại quần áo, tựa vào bên giường nhìn Ân Kỷ Hồng.
”Uyên Sam. . . . . .Cái áo kia thực ra rất chắc chắn, thậm chí đạn bắn vào sẽ bật ngược ra ngoài. . . . . . Tôi bỏ ra bao nhiêu tiền mới đoạt được
từ đám thổ phỉ Nam Á kia! Cậu không thể như vậy được!”
Thấy hắn
nước mắt nước mũi diễn như thật, Trần Uyên Sam bật cười một tiếng, lạnh
nhạt nói, “Chẳng lẽ tôi còn phải cảm ơn cậu, đạn bắn vào sẽ bật ngược ra ngoài, bật ngược ra vào trong người tôi? Ừ, thật sự là phải cảm ơn
cậu.”
Trần Uyên Sam nói chuyện bất ôn bất hỏa, làm cho Ân Kỷ Hồng nghe mà dựng tóc gáy, hắn vội vã từ trong túi móc ra một vật, vô cùng
lo lắng ném vào trong tay Trần Uyên Sam, co cẳng chạy, “Buổi sáng Phong
Trác Luân mới vừa sai người đưa tới, tôi về nhà trước ————con gái bảo
bối đang ở nhà chờ tôi ăn cơm ————”
Trần Uyên Sam nhìn vật trong
tay, trong mắt dịu dàng đi mấy phần, cũng không đoái hoài tới người vừa
bỏ chạy, mở cửa ra đi sang phòng bệnh sát vách.
. . . . .
Phòng bệnh của Nghiêm Thấm Huyên gần như tương đương với hai phòng khách, ban công rộng rãi, bắt được ánh nắng, Doãn Bích Giới ngoài miệng mặc dù
ghét bỏ chê cô vừa mập vừa lười, nhưng vẫn l giúp cô chuẩn bị ghế nằm
cùng một chồng sách dưỡng thai, âm nhạc, còn tất cả những đồ vật sóng âm cũng được đặt cách xa cô.
Trần Uyên Sam vừa mới bước vào phòng đã thấy được cảnh tượng như vậy, tóc mai vén lại ở sau tai,
đang nằm trên ghế dựa ở ban công, một tay nhẹ nhàng cầm một quyển sách,
một tay đặt ở trên bụng của mình nhẹ nhàng vuốt ve.
Thời điểm anh tới cô cũng đã phát hiện ra, vội vàng từ trên ghế dậy kéo anh tới đây
rồi ngồi xuống, Trần Uyên Sam ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt cô ở trên đùi
cẩn thận ôm vào lòng.
”Đây là sách gì vậy?” Anh khẽ hôn lên gương mặt cô, dịu dàng nói.
”Dạ, Bích Giới đưa đến, em xem một chút.” Cô phất phất tay, “Dưỡng thai đối
với người mẹ mà nói là rất quan trọng, giống như việc ngày ngày được
nhìn trai đẹp, nên bảo bối cũng sẽ rất xinh đẹp và đáng yêu.”
Anh nhìn trong mắt cô lấp lánh ánh sáng, thản nhiên nói, “Em muốn nhìn ai? Vi Diệp hay là Tiếu An?”
Nghiêm Thấm Huyên có chút kinh ngạc nhìn anh, một lát sau làm bộ bất đắc dĩ
lắc đầu, “Càng ngày càng hẹp hòi, em thậm chí còn không quen Tiếu An.”
”Không biết mà em còn nhìn cậu ta chằm chằm.” Trần Uyên Sam ngậm lấy vành tai
của cô, thở dài, “Vi Diệp thì càng không nên nói ra, lại nhiều lần đụng
vào người phụ nữ của anh, lần trước nên xuống tay nặng hơn chút nữa mới
đúng.”
”Anh đánh nhau với cậu ta?” Cô nhìn anh, “Xảy ra khi nào vậy?”
Anh đầu vùi vào trong cổ của cô, thoải mái thở ra một hơi, mơ hồ không rõ
nói, “Vào cái ngày em bị Kim Tuấn bắt đi đó, cậu ta từ bữa tiệc đính hôn chạy đến cho anh một quyền.”
Cô kinh ngạc tiêu hóa lời nói của
anh, chợt cười khẽ, đưa tay ôm cổ của anh, “Cậu ta đánh vào nơi nào? Có
cần em xoa bóp hay không?”
Trần Uyên Sam cong môi nói, “Đánh vào bên mặt trái, em hôn vài cái liền hết đau.”
Cô bật cười vì cái tính trẻ con của anh, hơi nghiêng về phía trước hôn một cái lên gương mặt anh.
Anh một thân mặc quần áo bệnh nhân, hai hạt nút áo trước ngực cũng không có cài nút, tấm băng quấn vài vòng quanh người anh mơ hồ lộ ra, quần áo
rộng lùng thùng gắn vào cơ thể tráng kiện của anh mang theo hương vị đàn ông.
Thấy cô nhìn mình chằm chằm, Trần Uyên Sam khẽ cười cúi đầu lên môi cô, anh chưa cạo râu, có chút nhếch nhác, đâm vào người cô làm
cô cảm thấy nhồn nhột, không bao lâu liền bật cười muốn tránh, anh nhất
quyết không tha đuổi theo, đặt môi mình lên cánh môi hồng của cô nồng
nhiệt hôn.
”Em là của anh.” Anh nắm tay cô thật chặt, đưa ngón
tay vân vê bờ môi cô, nghiêm túc nhìn cô nói, “Ai cũng đừng nghĩ đến
việc dòm ngó.”
Cô cười, mắt nhìn anh, “Ngay cả đứa nhỏ trong bụng cũng là của anh, anh nghĩ còn có ai dám dòm ngó?”
Âm cuối vừa dứt, Trần Uyên Sam cảm thấy trong lòng là một hồi tê dại, khóe mắt anh giật giật, chợt khẽ đứng dậy, cẩn thận đặt cô xuống ngồi lên
ghế dựa.
Bạc dương tây hạ, cả thành phố S như bị khoác lên một
cái áo khoác màu vàng, khẽ khoác lên mỗi người, lầu dưới bệnh viện người đến người đi, đến để thăm người thân của mình.
Trần Uyên Sam nhìn cô một hồi, chợt quỳ một chân trên đất.
”Ba anh vẫn cảm thấy anh sẽ không kết hôn em biết không?” Anh nhìn ánh mắt của cô, chậm rãi nói, “Cái cách trước kia anh dùng để giải quyết công
việc em chưa từng được thấy, thật ra thì cũng không kém Tiếu Phan là
bao, chỉ là anh so với hắn còn có chút đạo lí hơn. Bởi vì từ nhỏ đã có người nói cho anh biết, vĩnh viễn đừng làm chuyện gì khiến
cho mình phải hối hận, cho nên anh nghiêm túc suy xét mọi chuyện, cũng
chưa từng có đối với bất cứ chuyện gì để tình cảm quá lớn, bởi vì anh
cảm thấy không bỏ ra tình cảm, thì cũng sẽ không hối hận và thất vọng.”
Một tay Nghiêm Thấm Huyên bị anh nắm lấy, giật mình nhìn người đàn ông đnag quỳ gối trước mặt mình, trong lòng tim đập thình thịch, không nói gì.
”Lúc ấy ở Tokyo anh cứu em, anh biết anh đã xong rồi. Kha Khinh Đằng có cảnh báo anh, không nên vì chuyện của anh mà làm liên lụy tới em. Quả nhiên, cho dù anh đã bảo vệ em đến cả giọt nước cũng không chui lọt, nhưng vẫn để cho em chịu nhiều cực khổ như vậy.”
”Nhưng anh không hối hận.” Anh khẽ cười, “Anh lại cảm thấy việc đúng nhất mà anh từng làm, chính là đến thị trấn G tìm em.”
”Cho dù em phải chịu tổn thương, anh so với em còn đau hơn gấp trăm lần,
nhưng anh không hối hận để cho em cùng anh trải qua những
chuyện này. Bởi vì đây là toàn bộ quá khứ của anh, mà từ nay về sau, hãy chào tạm biệt những quá khứ nặng nề đó.”
”Anh vốn tưởng rằng khi còn sống theo đuổi em, đổi lại cho anh mỗi ngày về đến nhà đều có thể
nhìn thấy em, để cho mỗi ngày em đều được hạnh phúc bình yên ở lại bên
anh.”
”Nghiêm Thấm Huyên, em gả cho anh có được không?”