Mỗi ngày anh bận rộn
không ngừng, thế nhưng buổi tối chỉ cần được nhìn thấy cô là mọi mệt mỏi đó đều tan biến, cô ở bên kia nghiêng đầu cùng anh nói đông nói tây,
khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp hơn so với trước kia rất nhiều,
thế nhưng anh càng nhìn lại càng thích, không nói lời nào mà chỉ chăm
chú nhìn cô.
Cô nói được một lúc thì đột nhiên ngừng lại, nhìn anh buồn buồn nói: “Em rất nhớ anh.”
Nghiêm Thấm Huyên da mặt mỏng, bình thường yêu quá tha thiết cũng chỉ là ôm
lấy anh không buông, không nói những câu sến súa, chỉ cần kêu ông xã là
cũng đỏ mặt mất nửa ngày.
Bên kia Trần Uyên Sam nghe cô nói xong
lại càng thêm trầm mặc, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó, Nghiêm Thấm Huyên lập tức đỏ mặt qua loa nói chúc ngủ ngon với anh rồi gập máy vi
tính lại.
. . . .
Tám giờ sáng hôm sau, Cao Nhạn mới vừa đi chợ mua thức ăn về liền nhìn thấy một người đứng trước cửa nhà.
”Tiểu Sam, con về rồi sao?” Trần Uyên Sam mệt mỏi tựa vào cạnh cửa, Cao Nhạn
vội vàng vội vội vàng vàng nghênh đón mở cửa, “Sao không gọi điện thoại
cho mẹ?”
”Không có chuyện gì đâu mẹ.” Anh đi theo Cao Nhạn vào
nhà, thấy Cao Nhạn muốn đi đánh thức Nghiêm Thấm Huyên dậy, vội vàng
ngăn bà lại, “Mẹ cứ để cho cô ấy ngủ, con đợi cô ấy tỉnh lại, trong lúc
đó con sẽ chơi cờ với ba.”
. . . .
Thời điểm Nghiêm Thấm
Huyên mới vừa mở mắt còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, bằng không làm sao Trần Uyên Sam lại ngồi ở mép giường, vẻ mặt dịu dàng cúi đầu nhìn cô
cười đây?
Cô sửng sốt hai giây, lấy tay dụi dụi con mắt, thấy người trước mắt vẫn chưa biến mất, mở miệng nói, “Anh đã trở về?”
”Nếu không thì là ai?” Anh nhìn dáng vẻ mơ mơ màng màng của cô, cúi đầu hôn
lên khuôn mặt cô, “Bà xã anh hiếm khi nói muốn anh... anh vui mừng không ngủ được, nửa đêm từ trên giường bò dậy ngồi máy bay trở về.”
Thấy cô bị anh chọc cho mặt đỏ bừng, anh giang tay ôm cô vào trong ngực, nói với cô, “Anh thật sự hoàn toàn xong rồi, đi họp cũng tự nhiên cười khúc khích, cũng thiếu chút nữa làm cho người ta nghi ngờ.”
”Bây giờ
chúng ta về nhà có được không?” Anh thấy cô không nói lời nào, cánh tay
dần dần siết chặt, hận không thể giam cô vào trong thân thể của mình.
Nghiêm thấm Huyên đỏ mặt gật đầu liên tục, tay ôm lấy cổ của anh cũng không chịu buông ra.
***
Mới vừa bước vào cửa nhà, Trần Uyên Sam liền ném hành lý đi, một tay bế ngang người cô sải bước đi vào phòng ngủ.
Nghiêm Thấm Huyên nằm ở trên giường bị anh nửa đè ở phía dưới hôn, không bao
lâu hô hấp liền trở nên gấp gáp, bàn tay nhỏ bé cũng có chút vội vã cởi
nút áo trên người của anh, Trần uyên áo để mặc cô đùa giỡn,
không bao lâu sau liền cảm thấy nơi đó của mình trướng đau.
”Có
thể không?” Anh hồi lâu chống đỡ cái trán của cô, thở hổn hển hỏi cô, dù đã qua ba tháng, nhưng thân thể cô vẫn yếu, anh sợ mình không khống chế được sẽ làm tổn thương cô.
”Anh nhẹ một chút là được.” Cô giúp anh cởi quần áo ra, sau đó tự mình cởi quần áo.
Trần Uyên Sam gần như muốn điên lên rồi, nhìn cô chậm rãi cởi quần áo, lộ ra da thịt mềm mại trắng nõn, hai luồng tuyết trắng được bao bọc bởi áo
lót ở trước mắt, trong đôi mắt chỉ toàn lửa cháy rừng rực.
Làm hòa
thượng tận ba tháng trời, lúc này Trần Uyên Sam mới có thể cảm nhận được lúc Cẩn Mạt vừa mới mang thai, Ân Kỷ Hồng mỗi ngày mặt đều xanh lét bị
bọn anh cười nhạo, bởi vì mang thai nên thân hình tựa như cây đào mật
trắng trẻo mũm mĩm, làm cho anh hận không thể trực tiếp ăn tươi nuốt
sống.
Nghiêm Thấm Huyên nằm ở dưới người anh khẽ thở gấp, bị anh
trêu chọc nơi đó đã sớm ẩm ướt, Trần Uyên Sam đưa tay đi xuống thăm dò,
cúi người cắn lỗ tai của cô cười khẽ nói, “Ừ. . . . . .Cực kỳ nể tình.”
Thân thể cô nhạy cảm, bị hơi thở nóng rực của anh phả vào bên tai làm cho
thân thể phát run, đôi mắt xinh đẹp di chuyển, đột nhiên cặp chân nhẹ
nhàng vòng qua hông của anh, bắt chước anh cọ người vào thứ dưới thắt
lưng của anh.
Trần Uyên Sam đang cúi đầu chôn ở trước ngực cô gặm cắn, đột nhiên nơi đó bị cô cọ xát, toàn thân chấn động, lập tức con
ngươi híp lại, hung hăng cắn đôi môi nhỏ của cô, khẽ nói: “Hôm nay em
đừng nghĩ đến việc xuống giường.”
”Sợ thật nha!” Nghiêm Thấm
Huyên cười vui vẻ hơn, đưa tay ôm cổ của anh nghiêng đầu trêu chọc anh,“Anh không cần quá kích động, được mấy giây liền đầu hàng a.”
Năng lực đó của đàn ông không được phép nghi ngờ, hôm nay cô quả thực là đổ
thêm dầu vào lửa, thái độ của Trần Uyên Sam cũng thay đổi, nhìn chằm
chằm vào mắt của cô cắn răng nghiến lợi nói: “Nghiêm Thấm Huyên em cứ
chờ đó cho anh!”
Trong lúc nói chuyện tay anh nhẹ nhàng cử động,
cô thuận thế lật người ngồi ở trên người anh, từ góc độ của anh nhìn
sang, quần áo của cô mở hơn phân nửa, hai luồng tuyết trắng theo hơi thở dốc của cô nhẹ nhàng lay động, anh cố gắng khắc chế mình
không được mạnh bạo thô lỗ, vỗ vỗ cái mông của cô vội vàng nói: “Bảo
bối, tự mình tới đi.”
Côđỏ mặt, đưa tay cởi quần của anh, nắm lên vật đã nóng rực như cái bàn ủi, khẽ run chậm rãi hướng lên trên.
Anh cảm kích nhìn cảnh tượng trước mắt, dòng khí nóng xông lên đỉnh
đầu, gương mặt tuấn tú kìm nén đến đỏ bừng, cảm giác được cái miệng nhỏ nhắn sít sao ngậm nơi đó của anh.
Của anh thật sự quá to, cô cố
gắng thế nào cũng chỉ nuốt vào được phần đầu, khó chịu muốn rút về, nhìn về phía anh cầu xin tha thứ, “Em thật sự không chịu được nữa. . . . .
.”
Hai tay Trần Uyên Sam đặt ở trên hông cô cũng không động đậy, từ trong kẽ răng cứng rắn nặn ra mấy chữ, “Cầu xin anh.”
Cô ngồi ở phía trên anh khẽ run không tự chủ được ngậm vào, hồi lâu nhẹ nhàng nói, “Van cầu anh, nhanh lên một chút. . . . . .”
(Ta thật sự rất muốn cắt đoạn này a