Cẩm Nang Sinh Tồn Gian Phi

Chương 130: Chương 130: Chương 131




Mạc Đình Ca từng luyện qua Bế Khí dưới nước, cho dù chìm trong nước mười hai canh giờ cũng không sao, vì vậy hắn ở dưới đáy hồ chờ Lệnh Hồ Cẩm Y rời đi mới len lén lên bờ.

Khi đó bản thân hắn đã bị trọng thương, chỉ cần Lệnh hồ Cẩm Y nhẹ phẩy tay cũng làm cho hắn mất nửa cái mạng.

Đối với sức chiến đấu của ma đầu Lệnh Hồ, Mạc Đình Ca nhớ lại mà lòng vẫn còn sợ hãi, so với tin vịt trên giang hồ, chỉ có người tận mắt chứng kiến, mới biết được hắn ta có bao nhiêu kinh khủng… cường đại.

Dù hôm nay thương thế cả hắn đã tốt hơn, nhưng bản thân bị thương nặng, thể chất kém hơn rất nhiều so với trước kia, phải cần nửa năm một năm mới tốt lại được.

Đây là đả kích lớn nhất của Mạc Đình Ca từ khi bước chân vào giang hồ đến nay.

“Tiêu Dao công tử bận việc, nếu không phiền, ta còn phải nghỉ ngơi, dù sao… ngày ngày ngồi xe ngựa thật chóng mặt a.”

Từ khi Mạc Đình Ca xuất hiện, tiểu Hồng liền không an phận, lúc đầu còn có thể lặng lẽ trấn an, nhưng giờ nó lại đột nhiên xao động rất lợi hại.

Nàng nhớ lực sát thương kinh khủng của tiểu Hồng, trong lòng thật bức rứt, nếu như sơ sảy nó liền cắn Mạc Đình Ca một nhát, vậy thì thật không tốt.

Giết hai tiểu vai phụ nàng có thể chịu được, nhưng một trong những nam chủ chết trong tay nàng, vậy thì quá kinh khủng rồi, mặc dù không ưa gì hắn, nhưng nàng cũng không có lá gan đó.

Mạc Đình Ca nhíu mày: “Chẳng phải ngươi nói tối nay hưng phấn không ngủ được?”

“Cho dù là vậy, ta cũng không thể cùng một nam nhân ở trong phòng ngây ngốc một đêm đi, ta rất chú trọng trong sạch.”

Khóe miệng Mạc Đình Ca giật giật, trong sạch? Trên người nữ nhân này có hai chữ trong sạch sao?

“Ngươi không cần đuổi, tự nhiên ta sẽ đi, nhưng trước khi đi ta muốn hỏi ngươi một chuyện.”

Tiêu Yên liếc xéo một cái, còn không mau hỏi, một lát tiểu Hồng thực cắn chết ngươi, ta đây cũng không chịu trách nhiệm.

“Ngươi trăm phương ngàn kế muốn rời khỏi Tiêu gia, vậy ngươi có biết sau khi tiến cung sẽ ra sao không? Có lẽ so với khi ngươi ở Tiêu gia còn bết bát hơn.”

Tiêu Yên nâng mi: “Rất rõ.”

Từ xưa đến nay tranh đấu trong hậu cung là tàn nhẫn nhất, kịch liệt nhất, một khi đã bước vào chẳng khác ào đã mất đi nửa cái mạng.

Cho dù… nàng không phải vào cung làm nữ nhân của hàng đế, nhưng mà… chỉ cần đi vào vũng nước này, ngươi có làm cái gì cũng không thoát khỏi chữ ‘Đấu’.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.