Nếu như ngay cả Thúy Trúc nàng cũng quan tâm, nàng còn được xem là người sao?
“Tiêu cô nương tới gặp mắt Thúy Trúc lần cuối à?” hoàng hậu nhíu mày nhìn Tiêu Yên, nhắc nhở nàng Thúy Trúc đã thụ án, chắc chắn phải chết, hi vọng nàng không cần bới móc chi tiết.
Thúy Trúc đâu quan tâm suy nghĩ của hoàng hậu, ngẩng đầu nói: “Nương nương, ta có chứng cớ chứng minh Thúy Trúc không giết người.”
“A, chứng cớ gì.” Một đám vợ nhỏ cao cấp dưới sự hướng dẫn của vợ lớn rối rít nhìn Tiêu Yên.
Tiêu Yên bất đắc dĩ nói ra chuyện Ngưng nhi bị vỡ nát lục phủ ngũ tạng: “Nếu nương nương không tin, có thể phái người đi kiểm tra, ngực cô ta lúc này đã có vết máu bầm đọng lại trên ngực.”
Nàng biết bản thân nói ra chuyện này chẳng khác nào tự khai nửa đêm không có sự đồng ý của hoàng hậu đã lén chạy đi xem thi thể.
Quả nhiên sắc mặt hoàng hậu lạnh xuống: “Làm sao ngươi biết?”
Tiêu Yên vội quỳ trên mặt đất: “Dân nữ… lén đi xem thi thể Ngưng nhi, nhưng dân nữ không còn biện pháp nào khác, thỉnh nương nương thứ tội.”
Hoàng hậu khó có cơ hội phát hỏa, tay phải đập lên bàn rầm một tiếng, khiến ly tách bị chấn đổ tung tóe, nghiêm nghị quát: “Lớn mật, ai cho ngươi lá gan, ai dẫn ngươi đi Dịch Đình cung?”
Ngoại trừ Mai quý phi, phần lớn đám vợ nhỏ đều hả hê nhìn Tiêu Yên.
“Nương nương nên biết, lá gan dân nữ nhất định phải lớn, không ai mang dân nữ đi, là dân nữ quan sát tình hình Dịch Đình cung và thời gian đổi ca… tự mình đi.”
Tiêu Yên đã suy nghĩ kỹ lí do, mặc dù có sơ hở nhưng mọi người lại không thể không tin, bởi vì ai cũng biết Mai quý phi không giúp nàng, trong nội cung không ai dám giúp.
Hoàng hậu tức bàn tay run rẩy: “Bản cung cho rằng ngươi là một cô nương hiểu lễ nghi, không ngờ ngươi lại không biết nông sâu, ngươi có biết chỉ bằng nhiêu đó cũng để cho bản cung trị tội ngươi không.”
Tiêu Yên kiên trì: “Dân nữ biết rõ, nhưng dân nữ cũng không muốn nha hoàn hầu hạ mình bao năm chết không trong sạch, mong hoàng hậu nương nương minh xét, có thể thẩm tra lại chuyện này một lần nữa.”
Hoàng hậu từ từ tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn Tiêu Yên thêm vài phần lạnh lẽo: “Vậy ngươi có biết là người nào không?”
Tiêu Yên lắc đầu: “Hiện tại dân nữ không biết, nhưng Thúy Trúc tuyệt đối không có khả năng, con bé không có võ công.”