Hôm nay xem Tiêu lão gia diễn, thật làm cho Tiêu Yên ngập tràn khinh bỉ.
Hừ… xem nàng như đứa trẻ lên ba chắc, cho rằng chỉ bằng vài câu xuôi tai của bọn họ, liền muốn dọa nàng, thật mơ tưởng.
Nụ cười trê mặt Tiêu lão gia cừng đờ, râu ria run run không ngừng.
Những năm này tác uy tác phúc tại Tiêu gia, nữ nhi không bằng con của thị thiếp này đã đủ làm hắn nôn ra máu, giờ còn bị nàng chế nhạo như vậy, Tiêu lão gia cuối cùng nhịn không được hét lớn.
“Làm càn, ta là cha ngươi, cho dù mấy năm nay xao nhãng ngươi đó cũng là do ngươi tự làm tự chịu, đừng tưởng rằng có Quý phi làm chỗ dựa ngươi có thể không đem phụ thân vào torng mắt, vi phụ nói cho ngươi biết, ngươi nhất định phải mang Uyển nhi theo cùng, Uyển nhi có tri thức hiểu lễ nghĩa, thời điểm mấu chốt có thể giúp đỡ ngươi, đỡ cho ngươi lỗ mãng gây ra họa hại đến Tiêu gia chúng ta.”
Tiêu Yên chưa nghe hết liền cười to ra tiếng, nghe đi, nghe đi! Lời lẽ chính nghĩa a, hiên ngang lẫm liệt a.
Chậc chậc….mấy năm nay mắt phụ thân nàng bị mù rồi.
Mẹ con Triệu thị một lần lại một lần muốn hại chết nàng, còn muốn nàng mang Tiêu Uyển vào cung, để nàng trải đường cho mà đi, sau đó lại tiếp tục tính kế nàng.
Trên đời này sao lại có tiện nhân không biết xấu hổ như vậy, nàng ẩn nhẫn mười mấy năm không có nghĩa là nàng mềm yếu dễ khi dễ.
Tiêu Yên ngừng cười, lạnh lùng liếc nhìn Tiêu lão gia cùng Triệu thị: “Nếu ngươi cũng có tiểu di làm Quý phi ở kinh thành, thì cứ mang Tiêu Uyển đến đi”. Nhưng đừng hi vọng nàng tiếp tục làm đá kê chân cho Tiêu Uyển.
Tiêu Yê dừng một chút, ánh mắt xẹt qua Triệu thị, liếc nhìn Tiêu lão gia: “Phụ thân nói rất đúng, thật sự là ta không có hiểu lễ tiết giống Tiêu Uyển, ai… ai bảo ta mệnh khổ, có nương sinh, hưng không có cha dưỡng, không có biện pháp a.”
Sắc mặt Tiêu lão gia lập tức đen xì, thân thể lay động, sắp ngất vì tức, chẳng qua hắn nhanh cứng rắn lại, tiện tay nắm lấy chén trà ném về phía Tiêu Yên.
“Nghịch nữ, ngươi quỳ xuống cho ta, đừng tưởng rằng có Quý phi chống lưng ta làm cha thì không thể làm gì được ngươi, hôm nay ta đánh chết ngươi tiểu súc sinh.”