Cẩm Nang Sinh Tồn Gian Phi

Chương 222: Chương 222: Con Mồi




Nhưng thật may, Phượng Húc chỉ nhìn một lúc, cũng không phát hiện điều gì khác thường.

Đội trưởng quỳ trên mặt đất, đã sợ đến nỗi đầu toàn mồ hôi lạnh, hắn tuyệt đối không muốn biết vương gia xử những đội trước đó như thế nào, bởi vì không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là vô cùng thê thảm.

Ngày Tiêu Yên chạy trốn, họ bị đánh ba trăm roi tới bây giờ còn chưa đứng dậy được.

“Thuộc hạ đáng chết, có lẽ…đúng là không tìm thất chút tung tích nào của Tiêu cô nương, thỉnh vương gia cho thuộc hạ một ít thời gian, thuộc hạ nhất định bắt Tiêu cô nương về quy án.”

Phượng Húc cười lạnh, nhất định có thể bắt được? thật buồn cười, đến bây giờ còn chưa nhìn thấy bóng người, còn dám nói là nhất định bắt được?

Hồ ly chết tiệt kia nhất định đang trốn ở một nơi nào đó cười trộm hắn đây.

Phượng Húc nào biết hồ ly trọng miệng hắn hiện đang ở trước mắt, chẳng qua không phải cười trộm, mà là bị dọa đến nỗi toàn thân run như cầy.

Tiêu Yên không dám nghĩ nếu rơi vào tay Phượng Húc nàng sẽ ra sao, khẳng định lột từng lớp da trên người nàng cũng không đủ cho y giải hận.

“Bản vương hỏi ngươi, nếu ngươi là nữ nhân kia, lúc nãy ngươi sẽ làm gì?”

Đội trưởng càng túa mồ hôi lạnh: “Trốn…chạy trốn, tránh những nơi vương gia lục soát.”

Phượng Húc một sút đá văng hắn ra ngoài, thùng cơm, thật là một đám chỉ biết ăn, dùng chân cũng biết lúc này nàng ta đang ẩn núp, nhưng quan trọng là trốn ở đâu, làm cách nào tránh tai mắt của hắn mà vào thành?

Phượng Húc nheo mắt che dấu nội tâm đang hừng hực lửa giận, hắn không thua Tiêu Yên, hắn thua vì quá tự phụ.

Quá mức tin tưởng vào năng lực của bản thân, xem thường khả năng của nữ tử kia, cho nên mới có chuyện Tiêu Yên chạy trốn.

Phượng Húc quát tháo: “Lăn xuống, tự thân về phủ nhận phạt.”

Đội trưởng nào dám dừng lại nửa khắc, vội vàng dắt đội vào thành.

Tiêu Yên cho rằng như vậy là qua cho nên thở phào một cái, không ngờ, đúng lúc xe ngựa của nàng đi ngang qua Phượng Húc, hắn đột nhiên mở miệng: “Khoan đã…”

Hai chân đội trưởng run cầm cập: “Vương gia, còn…còn gì phân phó?”

“Sao bản vương lại có thể quên, nữ nhân kia to gan lớn mật, nói không chừng nàng ta đang ẩn trong đội ngũ của các ngươi, cùng nhau vào thành?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.