Cẩm Nang Sinh Tồn Gian Phi

Chương 279: Chương 279: Cùng Nhau Uống Trà




Tiêu Yên nói đến thuốc, nhất định là Tiết Dương tán rồi, lần trước chưa cho Phượng Húc dùng hết, còn dư rất nhiều đây.

Phượng Húc ra vẻ không nghe thấy gì, nhếch miệng cười tà, cao ngạo nói với nàng.

“Nàng ở trong cung không có chút căn cơ, muốn tra hung thủ khó như lên trời, mặc dù bản vương với nàng không hợp nhau, nhưng dù thế nào thì sớm muộn nàng cũng vào cửa vương phủ, đã là người một nhà sao bản vương lại không giúp chứ.”

“Tốt bụng thế? Ta không tin, đừng nghĩ ta nhận ân tình của ngươi.” Tiêu Yên nghi ngờ nhìn Phượng Húc.

Phượng Húc nghiêng người nhìn nàng: “Bản vương không cần nàng biết ơn, bản vương chỉ muốn nàng biết, làm nữ nhân, có những lúc nên nhận thua.”

Phượng Húc luôn cho người theo dõi nàng, cho nên khi nàng xảy ra chuyện, hắn là người biết đầu tiên.

Vốn hắn muốn ở nhà chờ nàng tới cửa cầu cạnh, nhưng không ngờ chờ vài ngày mà ngay cả một bóng người cũng không thấy, ngược lại nghe tin nàng đi tìm cậu nhóc Lý kia.

Phượng Húc nghe tin này đập nát một bàn đọc sách, xú nữ nhân không biết phải trái, năng lực của gia mạnh hơn nhiều so với tiểu tử Lý Tiêu kia, vậy mà không tới tìm gia.

Phượng Húc theo Tiêu Yên tới Trường Xuân Cung.

Vừa vào cửa Tiêu Yên hỏi: “Vậy ngài nói xem bây giờ nên làm gì?”

Phượng Húc đưa tới hai người, lấy một lệnh bài bằng vàng từ trong tay áo, trên mặt khắc chữ “Phượng” rất to, tiện tay ném cho hai người.

“Các ngươi cầm lệnh bài của bản vương đi Dịch Đình cung, xem xét cái thi thể kia.”

Sau khi hai người rời đi, Tiêu Yên hỏi Phượng Húc: “Bọn họ là?”

“Ngỗ Tác*, Ngỗ Tác tốt nhất Tề quốc.”

[người khám nghiệm tử thi]

Tiêu Yên gật đầu, ngỗ tác a, đây là nhân tài khám nghiệm kỹ thuật cao.

Trong phòng chỉ còn lại cô nam quả nữ, không khí có chút lúng túng.

Ngươi nói xem ai mà biết cái người trước đó gây chuyện nháo cả thành đều biết, hai người không chết không thôi giờ yên bình ngồi chung bàn uống trà.

Phượng Húc đặt chén trà xuống: “Nữ nhân nàng, tính tình không thể tốt một chút à?”

Tiêu Yên hừ lạnh: “Tính tình tốt? phải tốt như nào, như Lâu Tâm Nguyệt? cắt, nếu như ta giống nàng ấy, đỡ sớm chết cả trăm lần.”

Phượng Húc sửng sốt, sao lại nhắc tới Lâu Tâm Nguyệt rồi? rất nhanh hắn nghĩ tới một khả năng, lúng túng ho khan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.