Nha hoàn vừa chà đạp mèo trắng vừa gật đầu.
“Đúng vậy, nhưng đó là Mạc gia, thật không hiểu vì sao năm đó lão gia lại làm hàng xóm với Mạc gia, vừa ra khỏi cửa nhìn thấy người Mạc gia liền giận dữ đấy.”
Tiêu Yên cười nham nhở, tiểu nha hoàn ngẩng đầu nhìn một cái rồi vội vàng lui về phía sau, cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Mạc gia, Ngô gia, Gấm phi, Mai quý phi…
Những cái tên liên tiếp hiện lên, xâu chuỗi lại khiến người ta liên tưởng đến hai chữ – Tử địch.
Đây mới chân chính là không chết không ngừng, “yêu nhau đến chết” đó mà.
Lão gia hai nhà ở trên triều đình nhìn nhau đỏ mắt, hai nương nương ở hậu cung tranh nhau người chết ta sống, ngay cả gia nhân gặp mặt cũng tranh đấu tóe lửa, đôi khi còn quần đấu.
Cho dù là bất kì ai cũng không nghi ngờ hai nhà như nước với lửa này có liên lạc với nhau.
Nhưng…Tiêu Yên nàng còn quen biết một công tử tên Mạc Đình Ca đây…
Không may nữa là vị công tử này còn nợ nàng một ‘đại nhân tình’, Tiêu Yên cảm thấy đã đến lúc đòi lại.
Cái thời điểm sắp chết này mà không sử dụng, vậy đợi khi nào mới dùng.
Tiêu Yên tìm Ngô Ứng Lâm, khí thế hiên ngang nói: “Đại nhân, ta đã có chủ ý, mong rằng ngài có thể giúp ta tìm một người.”
Khuôn mặt Ngô Ứng Lâm lộ vẻ vui mừng: “Ai?”
“Ngũ hoàng tử.”
Đoàn hát có nhân vật chính, thì phải có tay sai, nếu tay sai có thân phận cực cao, màn kịch này mới càng khiến nhiều người chú ý.
Phượng Húc đặt một dồng hồ nước ở trước cửa cung, thị vệ gác cửa, cùng chủ tử căng mắt nhìn chằm chằm từng giọt nước, thật nóng lòng chờ đến giờ Dậu xem ai thắng ai thua.
Phượng Húc trấn thủ đại bản doanh, chỉ huy nhân mã khống chế tất cả những con đường từ Ngô phủ đến cửa cung, cũng phái ám vệ lẻn vào Ngô phủ dò xét.
Tiêu Yên bên này cũng không rảnh rỗi, tìm người, cầu tình, ai bài, mai mối, đòi nợ…
Mặc dù chưa chính thức giao chiến, nhưng thế trận hết sức căng thẳng, trong không khí mơ hồ tản ra mùi thuốc súng.
Trong Duệ vương phủ, Phượng Húc hỏi Ngụy Kỳ: “Ngươi nói xem, nàng ta sẽ dùng biện pháp gì để vào cung.”