Cấm Ngục

Chương 10: Chương 10




CHƯƠNG 10

Editor: Jung Tiểu Kú

Mars đi về phía bãi đậu xe của tòa án, đến gần một cái xe con —— đây là hắn dùng tiền thưởng kếch xù thắng trong mấy vụ cá cược đấu quyền anh mua được, quả thật đã đền bù cho cơ hội kiếm tiền mà ngày trước vì bị vào tù không thể có được.

Căn bản không có đem lời nói của Drawson để ở trong lòng, Mars hiện tại chỉ muốn nhanh chóng đến chỗ Nghiêm Phong. Nhưng xe của hắn mới đi đến đường cao tốc khoảng mười phút liền bị mấy chiếc xe ở phía sau yên lặng ngăn lại.

Giao thông ở York, cũng không tránh khỏi được tình trạng “thông” đáng sợ!

Mars trong lòng thầm cười nhạo, hắn mở cửa xe, phát hiện người tới chính là tay quyền anh mấy ngày trước bị hắn đánh bại, trong lòng nhất thời hiểu ra.

Trong thế giới quyền anh ngầm này, thất bại tương đương với việc không thể kiếm tiền nữa. Cho nên hiện tại phiền toái đã tìm đến cửa rồi —— đối phương tin rằng, bọn họ có thể thừa dịp này, dạy dỗ Mars, người đã bị tiêu hao sức lực trong mấy trận đấu quyền anh ngày trước.

“Muốn ra tay thì nhanh một chút, tao còn có việc quan trọng cần làm.” Mars nhanh nhẹn cởi áo khoác ném xuống đất, lộ ra ***g ngực cùng cánh tay vô cùng vạm vỡ.

Những người đang ở vòng vây bực mình, ba người đứng trước đồng loạt đưa tay hướng ngực Mars mà cào. Mars một bước lùi ra xa, mấy quyền đã đánh ngã bọn họ, cũng đem tay bị thương đang nằm trên mặt đất đá ra rất xa.

Những người còn lại thấy thế, rối rít vung nắm đấm xông về phía trước, song phương kịch chiến…

Chờ Mars xử lý xong tất cả, đuổi sạch vòng người vây quanh hắn đã qua hai giờ sau. Trong lòng nghĩ đã tốn thời gian như vậy rồi cơ à, trên người nhiều nơi bị thương do tiêu hao quá nhiều sức lực vào cuộc đánh nhau mà tạo thành, Mars hùng hùng hổ hổ tiến vào xe, không để ý ở đằng sau có tiếng còi xe cảnh sát truyền đến, thẳng hướng nhà tù Sarton mà đi.

Chạy như điên tới đó, trước của nhà tù lại không thấy một bóng người, tâm trạng của Mars nhất thời rơi xuống.

Chỉ bất quá tới trễ một lát mà thôi, Nghiêm Phong thế nhưng lại dám không chờ hắn? Vậy hắn tại sao còn muốn đến đón Nghiêm Phong chứ? Phí bao nhiêu sức như vậy?

Trong miệng lầm bẩm mắng một tiếng, Mars vỗ vỗ gương mặt sưng đỏ của mình, một lần nữa nắm chặt tay lái, quay xe về, trong lòng quyết định, tìm được Nghiêm Phong rồi nhất định sẽ phải nghiêm dạy tên nhóc tóc đen không để hắn trong lòng này.

Nhưng nguyện vọng nho nhỏ mà Mars tự nhận là không quá phận này cuối cùng cũng không có thực hiện được. Khi hắn lần nữa được thấy lại Nghiêm Phong, hắn thật sự không thể vung nắm đấm với con người chỉ đứng cách hắn không xa này được.

Bởi vì ngày này, chính là ngày tổ chức tang lễ của mẹ nuôi Nghiêm Phong.

Trong ngày Nghiêm Phong được phán vô tội, cũng là ngày nhận được điện thoại báo bệnh trạng của mẹ nuôi trầm trọng hơn, cho nên cậu khi đó không ở trước cửa nhà tù chờ gặp Mars.

Chỉ không lâu sau, mẹ nuôi của Nghiêm Phong qua đời ở bệnh viện, tang lễ hai ngày sau thì được tổ chức.

Mars sau khi biết lập tức chạy tới mộ. Ở thời điểm trong tù, Nghiêm Phong chưa hề nói với hắn về chuyện liên quan đến mẹ nuôi, nhưng Mars biết, người mẹ vừa qua đời kia, ở trong lòng Nghiêm Phong có vị trí quan trọng như thế nào.

Đứng ở sau cùng trong đám người, Mars dựa vào thân cao hơn người, không chút mất sức nào quan sát Nghiêm Phong, thấy cậu chỉ lẳng lặng ngưng mắt nhìn nhất cứ nhất động của nhân viên làm việc trong mộ địa cùng cha xứ, cho đến khi những người này an táng xong người đã khuất, vẻ cứng ngắc cùng nặng trĩu trên mặt Nghiêm Phong cũng không hề thay đổi.

Cả quá trình của tang lễ, Nghiêm Phong an tĩnh lạ thường nhìn chăm chú vào tên được khắc trên bia mộ, cậu trầm mặc đến nỗi khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Rõ ràng, phong cách kiến trúc ở khu nghĩa địa này cố gắng xây dựng biểu tượng sinh mệnh mới tiếp diễn, bao quát xung quanh là một vườn hoa xanh biếc khổng lồ lại càng giống nơi an nghỉ của những người đã khuất. Nhưng Nghiêm Phong đứng trên bãi cỏ sạch sẽ, xanh biếc, dưới ánh nắng sáng sớm ấm áp rạng rỡ, thân thể của cậu thế nhưng giống như không hề có chút nhiệt độ nào.

Cậu lạnh lùng đứng đó như một tảng băng, thật giống như cùng những người xung quanh đây chẳng hề có chút liên quan nào cả.

Mars nhìn ra được, những bạn bè của người đã khuất không ít người đối với thái độ “thờ ơ” của Nghiêm Phong đều vô cùng kinh ngạc cùng không thể giải thích được, thậm chí có người còn trực tiếp toát ra oán giận cùng bất mãn nho nhỏ.

Đối diện với những ánh mắt trách móc này, Nghiêm Phong vẫn không có phản ứng, bên cạnh cậu dường như chỉ còn lại Drawson.

“Chết tiệt! Nghiêm Phong, cái tên nhóc kia! Thời điểm thương tâm như vậy mà vẫn bày ra bộ dạng cùng vẻ mặt không hề đáng yêu như trước đây!” Mars cúi đầu thật thấp mắng một tiếng, sau khi đám người này giải tán, hắn bước nhanh kéo tay Nghiêm Phong, đem người đàn ông tóc đen đang ngẩn người trước bia mộ túm đến bên cạnh.

“Ngài WichField…”

“Tôi có việc muốn một mình cùng Nghiêm Phong nói chuyện, mời cậu tránh đi.” Mars dõng dạc nói.

Drawson còn muốn nói điều gì đó nhưng Nghiêm Phong không có mở miệng phản đối, tựa như ngầm đồng ý sự gần gũi của Mars, cho nên vị luật sư luôn được dạy dỗ và làm việc theo phép lịch sự cũng chỉ không cam lòng cúi đầu lui ra ngoài.

Drawson là người hiểu rõ cá tính của Nghiêm Phong, dĩ nhiên biết người bạn của mình bên ngoài dù vẻ mặt lạnh lùng hiện tại thống khổ dường nào, cho nên trong lòng anh vô cùng tò mò, một người mạnh mẽ như Nghiêm Phong không hề thích sự thương hại cùng thấu hiểu của những người bên cạnh, chẳng lẽ còn cần Mars một tên đàn ông dã man như vậy an ủi cùng khuyên nhủ sao?

Cất bước đi trong chốc lát, Drawson thật sự không yên lòng để hai người họ ở cùng một chỗ, anh không nhịn được dừng bước quay đầu lại, thấy Mars ngồi xổm xuống tựa hồ nói với ngôi mộ cái gì đó, sau đó lại đứng lên, đưa tay kéo Nghiêm Phong vẫn đang đứng một bên lại bên người, cúi đầu hôn.

Hôn…?

Drawson đột nhiên trợn tròn hai mắt, ngừng thở luôn. Bởi vì quá mức khiếp sợ, anh không thể tin được lui về phía sau mấy bước, trơ mắt nhìn Mars vẫn mang theo sự cuồng vọng cùng bá đạo không ai bì nổi, ở trước mộ của mẹ nuôi Nghiêm Phong không chút cố kị nào hôn người bạn thân của mình.

Mà Nghiêm Phong người bị hôn, không có ý thức phản kháng. Một lát sau, cậu lại đưa tay ra ôm lấy thắt lưng chắc chắn của Mars —— thật giống như giờ khắc này, thật sự đem những yếu ớt không bao giờ biểu lộ trước mặt những người khác đều thể hiện trước Mars, lại giống như cậu đang đón ý hùa theo nụ hôn của người đàn ông này vậy.

Rõ ràng, bọn họ làm việc trái với luân thường đạo đức xã hội, theo lý thì phải bị khiển trách nhưng sao biểu hiện của hai người kia lại tự nhiên đến thế?

Bọn họ, tại sao có thể như thế?

Sắc mặt Drawson trắng bệch, đồng thời cảm thấy vô cùng tức giận. Anh biết Nghiêm Phong khi ở trong tù thì gặp Mars, như vậy, nhất định là Mars dùng thủ đoạn nào đó lừa gạt người bạn tốt này của mình… Cho nên, Nghiêm Phong mới biến thành cái bộ dạng này sao?

Không hề nhìn hai người kia ở cùng một chỗ ôm nhau như vậy nữa, Drawson xoay người lại, điều chỉnh là suy nghĩ một chút, bước về phía xe hơi của anh.

Buổi tối, Nghiêm Phong cùng Mars được Drawson mời tới trong nhà của vị luật sư này, hưởng thụ bữa ăn tối mỹ vị mà người vợ yêu của anh tỉ mỉ chuẩn bị.

Bởi vì trong nhà Nghiêm Phong đã lâu không có người ở, cho nên Drawson muốn mời người bạn tốt này của mình đến đây ở tạm. Nghiêm Phong vẫn không trả lời, Mars một bên liền nhanh chóng cướp lời anh nói hắn đã vì Nghiêm Phong chuẩn bị chỗ ở rồi.

“Sẽ không tiện cho người ngoài đâu.” Drawson mỉm cười khuyên nhủ: “ Cậu còn phải đi đến trường nộp luận văn nữa, nhà chúng tớ cách trường học rất gần …”

“Cậu hoàn toàn có thể không cần phải lo lắng chuyện như vậy, bởi vì tôi biết lái xe, sẽ đưa đón Nghiêm Phong.” Mars thật giống như không nghe ra toan tính của Drawson khi nhấn mạnh hai chữ “người ngoài”, hắn vỗ ngực cười to đảm bảo, “Tuyệt đối sẽ không trễ đâu!”

“Thật xin lỗi, Drawson, tôi muốn ra sau vườn hóng mát một chút.” Nghiêm Phong xoa trán nói, mẹ nuôi qua đời mấy ngày trước, cậu vẫn chưa chợp mắt qua, hiện tại sau khi xong xuôi mọi việc chỉ cảm thấy nhức đầu.

“Tốt, tôi cùng đi với cậu.” Mars lập tức đem lời nói của Drawson không để vào mắt nữa, đứng dậy cùng Nghiêm Phong đi về phía vườn hoa phía sau nhà luật sư.

“Tôi tại sao thấy anh cùng Drawson không vừa mắt nhau nhỉ?” Nghiêm Phong đi tới bãi cỏ trong vườn hoa, cậu khẽ ngửa đầu, hứng gió đêm thổi đến, lạnh nhạt hỏi Mars phía sau.

“Cậu suy nghĩ nhiều quá.” Mars lắc đầu, kéo Nghiêm Phong ngồi xuống trên chiếc ghế màu trắng rộng rãi.

“Sao cơ?” Nghiêm Phong liếc mắt thấy Mars ngồi xuống bên cạnh mình, còn vươn tay ra nắm lấy bàn tay của cậu, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

“Thật sự nhức đầu sao? Hay là bởi vì lúc nãy ở trước mộ không khóc được nên khó chịu?” Mars nghiêm túc hỏi.

Khi ở trước mộ …

Nghe Mars ân cần hỏi, Nghiêm Phong lẳng lặng rũ mắt xuống. Buổi trưa hôm nay, khi Mars ở trước mộ của mẹ nuôi trịnh trọng nói tạ ơn, cho tới giờ khắc này cậu vẫn nhớ như in những lời mà người đàn ông này nói.

“Cảm ơn Người thiện lương, đem Nghiêm Phong nuôi lớn thành người. Tên nhóc kia quật cường như vậy, lại thường xuyên bày ra bộ mặt như cây bài trước mặt người khác, nhất định đã khiến Người vô cùng cực khổ rồi.”

Lúc ấy, Mars nói như vậy, giọng nói vô cùng quả quyết. Nghiêm Phong nghe ra được những lời kia, hắn lúc ấy là chân thành hướng mẹ nuôi thể hiện lòng biết ơn.

Lời của Mars phát ra từ nội tâm, không có chút nào miễn cưỡng hoặc làm bộ làm tịch, thậm chí cũng không có lời thề son sắt hướng mẹ nuôi bảo đảm, những ngày sau nhất định sẽ hảo hảo cùng mình ở cùng một chỗ.

Nhưng là mấy lời biết ơn đơn giản này, lại làm cho Nghiêm Phong cảm thấy vô cùng ấm áp. Bởi vì Mars nói ra những lời mà hắn muốn nói nhất đối với mẹ nuôi.

Không có vị lão nhân thiện lương kia, cũng chưa chắc đã có Nghiêm Phong của hiện tại, dĩ nhiên cậu cùng Mars càng không có khả năng cùng Mars gặp nhau rồi hiểu nhau rồi yêu nhau rồi.

Mặc dù Mars chưa từng gặp mặt người mẹ đã mất của mình nhưng người đàn ông này vẫn là tự nhiên tự đấy lòng nói cảm ơn, tựa như ám chỉ việc Nghiêm Phong đem bi thương giấu trong lòng, có mấy lời bây giờ nói ra, tâm trạng hiện tại cũng biểu lộ ra ngoài, giống như có thể nhắn tới người đã khuất

Cho nên tiếp theo, Nghiêm Phong vốn tâm tình không thoải mái đón nhận nụ hôn của Mars, bởi vì đó là lần đầu tiên hai người bọn họ không hề có dục vọng cướp đoạt cùng tranh đấu và lòng hiếu thắng như trước kia. Nhất là nụ hôn này ngay trước mặt người thân quan trọng nhất của Nghiêm Phong, khi đó trong lòng song phương đều có chút ấm áp, có chút thiêng liêng.

Bất kể linh hồn con người có thật sự bay lên thiên đường hay không, Mars cùng Nghiêm Phong đều thật tâm muốn lão nhân biết lựa chọn của bọn họ, cũng hi vọng bà có thể mỉm cười chúc phúc cho họ.

“Em không khóc nổi.” Nghiêm Phong thu hồi tâm tình, nhàn nhạt nói.

Mars nắm nắm mười ngón tay, đem bàn tay Nghiêm Phong càng nắm chặt hơn, “Không cách nào thể hiện ra ngoài tổn thương cùng bi ai trong cơ thể. Anh nghĩ em vẫn là không chấp nhận được sự ra đi quá đỗi nhanh chóng của mẹ, vẫn âm thầm hối hận không thể cùng bà có nhiều thời gian bên nhau đúng không?”

Nghiêm Phong không nói gì, cậu rũ mắt xuống. Mars thừa cơ giơ tay lên đem đầu người bên cạnh ấn vào ***g ngực hắn.

“Sau này cùng anh ở một chỗ, không cho phép em giấu tất cả cảm xúc ở trong lòng. So ra, anh thích những ngày ở trong tù hơn, khi đó, em không ngừng giơ nắm đấm cùng châm chọc khiêu khích anh. Ít nhất như vậy, khiến anh yên tâm hơn nhiều.”

“Khi nào thì anh học được những lời nói buồn nôn như thế? Còn có âm điệu mềm nhũn như vậy nữa chứ, khiến em muốn nôn quá!”

Trầm mắc một lúc lâu sau, Nghiêm Phong ngẩng đầu lên nói với Mars, trong đôi mắt đen nhánh lóng láng tia sáng rạng rỡ tràn đầy sức sống, mang theo khiêu khích nhàn nhạt khó có thể nắm bắt: “Thích em khi đó, chẳng lẽ anh là kẻ bị bệnh thích cuồng tự ngược sao?”

Mars nửa đùa nửa thật tức giận hừ một tiếng, sau đó hắn cúi đầu, không chút do dự bắt lấy môi Nghiêm Phong.

Nụ hôn lúc này không còn chỉ là an ủi, cũng không đến từ ***, hắn và Nghiêm Phong răng môi giao triền, giống như quá khứ cũng kịch liệt tranh đoạt quyền làm chủ vậy ——

Dường như đây mới là cách tự nhiên nhất, thích hợp nhất mà hai người ở chung với nhau.

“Hmm!”

Sau khi nụ hôn này kết thúc, hai người đều có chút thở hổn hển, đầu óc vẫn chưa hoàn toàn khôi phục. Nhưng nơi này là nhà của người khác, bọn họ chỉ có thể đè xuống dục hỏa thiêu đốt của mình, cố gắng bình ổn hơi thở cùng tâm tình.

“Nếu như không phải ở nơi này, hiện tại anh nhất định sẽ làm giống như lần trước.” Mars ôm Nghiêm Phong thật chắc, vô hạn tiếc nuối lẩm bẩm nói.

“Không chừng anh sẽ bị em ép khô đấy!” Nghiêm Phong khôi phục thái độ bình thường, đau đớn trong lòng cũng giảm xuống, lúc này không khách khí mà quay qua trêu chọc người bên cạnh.

“Em thật sự tàn nhẫn như vậy sao? Anh mong chờ biểu hiện của em đó!” Mars cười ha ha.

Nghiêm Phong liếc Mars một cái, đứng dậy đi về phòng tắm định rửa mặt, cũng để bản thân khôi phục nhiệt độ bình thường, làm tán đi hơi thở nóng rực trên người.

Chờ hình dáng Nghiêm Phong biến mất, khuôn mặt Mars vốn đang mỉm cười đột nhiên đanh lại, hắn lạnh lùng nhìn về phía bên kia, “Cậu còn muốn nhìn trộm đến khi nào? Chẳng lẽ cậu định chụp lại hình ảnh hai người bọn tôi thân mật, sau đó dán trong phòng ngủ của mình, cẩn thận nghiên cứu hai người đàn ông làm thế nào để ân ái sao?”

“Anh, anh…. Tại sao có thể đối Alek làm những chuyện như vậy?”

Drawson từ chỗ tối đi ra, để xuống chai rượu Champagne trong tay đang chỉ thẳng về phía Mars xuống cái bàn trước mặt, ngay cả kính ngữ cũng không còn dùng nữa.

Nếu không phải mang rượu tới cho Nghiêm Phong, anh cũng sẽ không lần nữa thấy Nghiêm Phong cùng Mars hôn môi.

“Tôi vốn không hiểu tôi cùng Nghiêm Phong làm chuyện này có cái gì không đúng?” Mars hời hợt nói.

Trong mắt hắn thật giống như không hề có tức giận, điều này làm cho can đảm của Drawson lớn hơn.

“Tôi biết Alek không phải là người như vậy, nhất định là anh bắt buộc cậu ấy, mới khiến cậu ấy từ từ chuyến biến như vậy.”

“Hmm! Cậu xác định suy đoán của mình là đúng chứ?” Mars nheo mắt, trong đôi ngươi lộ ra mùi vị nguy hiểm, mà nhiều hơn là châm chọc. Nếu như vị luật sư này biết người dụ dỗ là Nghiêm Phong, không biết sẽ có sắc mặt như thế nào?

“Đừng nói với tôi là các anh yêu nhau, định vĩnh viễn ở cùng một chỗ. Nếu như là như vậy thì anh nên vì Alek mà suy nghĩ. Tôi trịnh trọng thỉnh cầu anh rời khỏi cậu ấy, bởi vì các anh là người của hai thế giới, căn bản là không thể nào tương xứng với nhau được.”

Drawson căn bản định theo Mars gọi tên tiếng Trung của Nghiêm Phong nhưng hiện tại dưới tình thế cấp bách, anh lại nhớ đến tên gọi thân mật của Nghiêm Phong, điều này khiến Mars cảm thấy không vui chút nào.

“Tôi cảm thấy mình với Nghiêm Phong là một đôi hoàn mỹ nhất. Cho nên tôi hoàn toàn có đủ lí do để không nghe theo lời nói của cậu.” Mars đã cảm thấy không chịu đựng được nữa, phất phất tay một cái, để Drawson biết điều mà đi nhanh một chút, thực giống như hắn mới là chủ nhân chân chính của ngôi nhà này.

“Tôi không có nói giỡn với ngài, ngài WickField! Nếu như người khác thấy chuyện anh làm với Alek, bọn sẽ đem bạn tốt của tôi thành bệnh độc, nhìn thành đồ bỏ đi, nhìn thành biến thái! Ngài sẽ hủy đi cuộc sống của Alek…”

“Bốp!”

Lời nói của Drawson bị bàn tay của Mars cắt đứt, một tay hơi dùng sức nắm cổ của vị luật sư nâng anh lên, để cho chủ nhân của ngôi nhà lúc này cảm thấy hít thở không thông.

“Này, luật sư Dawson! Cậu tốt nhất đừng can thiệp vào chuyện của tôi! Tôi cùng người nào ở cùng một chỗ, cùng cậu không có liên quan.” Mars lạnh lùng nói, vẻ mặt trở nên vô cùng kinh khủng, khiến người khác không rét mà run.

“Cậu biết không? Tôi hiện tại vô cùng mất hứng. Suy nghĩ thật kĩ đi, khi cậu cùng vợ mình ân ân ái ái mà bị người khác nhìn thấy sẽ cảm thấy như thế nào? Sau đó, nếu như cậu đây là đang tại thời điểm tâm tình tôi đang tốt mà chạy đến nói những lời nhàm chán, tôi sẽ đem lưỡi của cậu cắt phăng đi, bắt cậu nuốt vào! Cậu nhớ rõ cho tôi: Không được can thiệp vào sự lựa chọn của Nghiêm Phong!”

Nói xong, Mars dùng sức đem tay còn lại giơ cao lên lần nữa, mới đem Drawson ném mạnh xuống đất.

Ho khan, Drawson tạm thời không dám mở miệng nói chuyện, điều này khiến Mars cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

“Này!” Mars tiến lên phía trước, lấy chân đá đá người đang nằm dưới đất, tức giận trên mặt đã biến mất, mà hiện ra nụ cười ác ý, “Cậu nói tôi cùng Nghiêm Phong không giống nhau… Trừ điều đó ra liền không có ý kiến gì nữa. Nghe đây, thật ra thì đối với người thích người đồng tính cũng không ghét bỏ, nhưng giống như vô cùng để ý bạn tốt của mình không thẳng thắn nói rõ với cậu về tính hướng của cậu ấy.”

“Không phải là như vậy!” Drawson ngốc ngốc lập tức lớn tiếng phản bác, ngay cả sợ cũng đã quên.

“Không cần cố tình gây sự, Nghiêm Phong sẽ đau đầu.”

Mars khoái trá cười ha ha, tựa hồ cảm thấy biểu tình vừa rồi của Drawson giống như một đứa trẻ cố tình gây sự, khiến cho vị luật sư trẻ tuổi bên ngoài vô cùng nổi tiếng rất là tức giận.

“Tốt lắm, anh còn chưa trêu chọc đủ sao?”

Tiếng nói của Nghiêm Phong đột nhiên từ phía sau truyền đến.

Người đàn ông tóc đen tiến lên đỡ Drawson dậy, nghiêng đầu nhìn Mars, nhàn nhạt nói: “Anh lại đi bắt nạt bạn tốt của em, coi chừng em đánh anh đó.”

“Này, em phải công tư phân minh nha. Là cậu ta hướng anh gây sự trước đó.” Mars không vui vẻ gì quát lên.

“Alek, cậu cũng đã thấy rồi đó? Vậy cậu tại sao không thanh minh cho bản thân? Cậu thật sự tự nguyện thích người đàn ông này?” Drawson khiếp sợ vô cùng hỏi.

“Tớ biết Mars sẽ không đánh cậu thực sự, bởi vì cậu chưa từng học qua quyền anh cùng võ thuật. Tên kia mặc dù là người ngu ngốc, nhưng thời điểm này nói đạo lý anh ấy vẫn hiểu.” Nghiêm Phong giải thích nguyên nhân lúc nãy mình không qua giúp đỡ, trong lòng thế nhưng lại âm thầm buồn cười.

Xem ra năng lực kích động của Mars vẫn mạnh như vậy, khiến cho vị bạn tốt này bình thường ngày vẫn luôn tỉnh táo rành mạnh hôm nay lại khá nóng nảy mà chấn vấn quan hệ giữa mình và Mars. Ngược lại lại để lộ chuyện để ý viẹc mình không thẳng thắn nói với cậu ấy chuyện mình thích người đồng tính.

“Thượng Đế ơi, tôi thực sự không thể tin được! Chúng ta từ nhỏ lớn lên một chỗ, tình cảm tốt như vậy thế nhưng cậu lại không nói cho tớ biết… Cậu, cậu thích con trai?” Drawson cà lăm chất vấn.

“Tớ nghĩ là cậu biết!” Nghiêm Phong nhún nhún vai, vẻ mặt thoạt nhìn vô tội hết mức.

“Đây là cái lí do kiểu gì chứ?” Drawson nghẹn họng nhìn trân trối, “Cậu không nói làm sao tớ biết được?”

“Cậu đã bao giờ thấy tớ nhận được thư tình của con gái chứ? Cậu đã thấy tớ đồng ý lời mời của họ chưa? Tớ có cầm tay hoặc hôn các cô ấy sao? Trừ mẹ nuôi ra, người con gái duy nhất tớ nghĩ đến cũng chỉ có vợ cậu!”

Drawson nhớ lại, thời điểm anh kết hôn mời Nghiêm Phong là phù rể, mà vợ của mình lại vô cùng thích Nghiêm Phong khi đó còn học đại học.

Khi đó Nghiêm Phong so với bây giờ càng trẻ hơn, vợ mình luôn luôn hò hét là thích kiểu đàn ông phương Đông xinh đẹp như thế này, cho nên trong hôn lễ, cô ấy từng hôn lên mặt Nghiêm Phong, lúc ấy còn khiến anh vô cùng ghen tỵ.

Hiện tại nhớ tới, trừ vợ mình cùng mẹ nuôi của cậu ấy ra, người bạn tốt này của mình không cùng cô gái nào khác thân mật. Drawson không khỏi cảm thấy nhụt chí, bởi vì ở chuyện này anh hoàn toàn sai lầm rồi.

Nghiêm Phong bị vẻ mặt của Drawson chọc cho cười, cậu cất bước đến bên cạnh Mars.

Mars lập tức rất biết điều mà ôm eo Nghiêm Phong, nhếch môi hướng Drawson cười, dụng ý của hắn rất rõ ràng: Nghiêm Phong thích người đàn ông cường tráng giống như hắn vậy!

“Tớ nghĩ ánh mắt của cậu phải tương đối cao… không nghĩ tới…”

Drawson thoạt nhìn vô cùng buồn bã như đưa đám, nhưng anh chỉ cúi đầu nghĩ một lát, sau khi khôi phục lại thì nhìn Nghiêm Phong, thuận tiện đưa mắt liếc Mars.

Vị luật sư này sau khi tỉnh táo lại dựa vào con mắt nhìn qua vô số người của mình, lúc này mới nhạy cảm nhìn ra hai người đàn ông trước mắt trong lúc thân mật không hề có chút bắt buộc nào, nhìn thấy ánh mắt thẳng thắn kiên định cùng trong sáng của bọn họ, anh không còn có ý định khuyên can nào nữa.

Mặc dù đối với người tên Mars này quả thật vẫn còn chút không ưa cùng đề phòng, mặc dù đối với lựa chọn của Nghiêm Phong có chút canh cánh trong lòng nhưng Drawson lại không thể cắt đứt quan hệ với Nghiêm Phong được, càng không thể lừa gạt mình được ——

Hai người đàn ông ở trong quan niệm của anh thân mật gắn bó, chẳng qua chỉ là ôm tâm tư vui đùa, bèo nước gặp nhau mà thôi. Anh hiện tại biết Mars cùng Nghiêm Phong tuyệt đối là chân thành.

“Chỉ mong cậu không hối hận với sự lựa chọn của mình… Bất kể như thế nào, chúng ta vẫn là những người bạn tốt nhất!” Drawson hướng Nghiêm Phong bắt tay đồng thời hạ thấp giọng xuống, “Hiện tại tớ vô cùng lo lắng cậu không khỏe, không thể quá dung túng cho cái tên dã man này làm loạn được. Chú ý an toàn!”

Nghiêm Phong mỉm cười, nhẹ cầm tay Drawson.

Bắt tay xong, Drawson sửa soạn lại vạt áo, đối Mars gật gật đầu, giữ vững phong độ hoàn mỹ rời đi, đem không gian để lại cho người bạn tốt cùng người yêu của cậu ấy.

“Vị bạn tốt của em giờ mới trở nên thú vị hơn nhiều, nếu như ban đầu cậu ta như vậy, anh cũng đã không hù dọa như vậy!” Mars cười nói.

“Drawson là lo lắng em từng vào tù, ngày sau xin việc không được cho nên thần kinh có chút nhạy cảm. Thật ra thì cậu ấy là người vô cùng tốt.”

“Nhìn ra được!”

Mars nhăn mặt cau mày, lời nói của Nghiêm Phong khiến hắn nghĩ đến một vấn đề, không khỏi hỏi: “Sau này em tính toán như thế nào?”

“Như anh ngồi gần mười năm trong tù hiện tại còn tốt như vậy, em cần gì phải lo lắng chứ?” Nghiêm Phong cười nói, cậu nhìn Mars nhăn chặt lông mày liền không hề trêu ghẹo nữa.

“Mẹ của em có một khoản bảo hiểm kếch xù. Thanh toán mọi chi phía vẫn còn lưu ra một khoản. Drawson sẽ thay em hướng chính quyền đòi, hơn nữa trong nhà vẫn còn tiền trước kia để dành … Em muốn trên đường này mở một cửa hàng, chuyên bán các dụng cụ chuyên dụng để cắm trại, leo núi, thể dục ngoài trời.”

“Không tệ. So với việc em ra ngoài tìm việc thì tốt hơn. Bởi vì tính tình của em thật xấu, không có ông chủ nào chịu được đâu.” Mars yên tâm, cười to nói: “Bất quá thời điểm em buôn bán cần cười nhiều hơn chút, nếu không thì sẽ không thể vì nhân dân phục vụ chu đáo được, em không khéo lại không thể kiếm tiền được.”

“Lo lắng em, sao không nghĩ lo cho anh trước đi. Không có trình độ học vấn, kẻ vô tích sự, chỉ biết đánh nhau, là một ông già chỉ lãng phí lương thực, anh còn có thể làm gì?” Nghiêm Phong liếc Mars một cái, khóe miệng nổi lên nụ cười thản nhiên.

Mars gắt một cái, đột nhiên nhớ ra một chuyện, hắn nắm hai vai Nghiêm Phong, nhìn thẳng vào đôi con ngươi đen bóng trong suốt.

“Làm sao thế?” Nghiêm Phong bởi vì tự nhiên thấy Mars trở nên nghiêm túc như vậy cảm thấy vô cùng kì quái.

“Em trước kia tại sao không cho anh biết, em còn một cái tên tiếng Anh nữa, kêu Alek?”

“Kia không phải lỗi của em, bởi vì anh không có hỏi qua. Hơn nữa em có thói quen để người khác gọi tên tiếng Trung của mình.”

“Không được, cái tên Drawson kia tự nhiên gọi tên thân mật của em như thế, em không cho phép thằng đàn ông nào khác có thể gọi cái tên dễ nghe như vậy?”

Nghiêm Phong nhìn Mars từ trên xuống dưới, đánh giá một hồi, cuối cùng rất có hảo tâm hỏi: “Anh xác định, mình không có bị bệnh chứ?”

“Anh không quan tâm em nghĩ gì! Nhưng anh chỉ cho phép mình được gọi cái tên đáng yêu như thế! Em yên tâm, anh sẽ nói với Drawson, để cậu ta sau này không gọi cái tên đó nữa.”

“Anh thực thích cái tên đó?”

Nghiêm Phong nheo mắt lại, vẻ mặt này khiến Mars đột nhiên có cảm giác vừa thấy một con hồ ly giảo hoạt bụng dạ khó lường.

“Dĩ nhiên!” Trong lòng mặc dù chột dạ, nhưng người đàn ông tóc đỏ vẫn kiên định thừa nhận.

“Là vậy sao? Em đã quên nói cho anh biết nguồn gốc của cái tên này. Năm đó, cha nuôi của em từng muốn tìm một cái tên tiếng Anh cho em. Drawson lúc đó vừa lúc ở bên cạnh ông, liền đề nghị cái tên này. Cha nuôi của em cảm thấy cũng không tệ nên cứ quyết định như vậy luôn. Bât quá cha nuôi phần lớn khi ở cùng mẹ nuôi đều gọi em là Nghiêm Phong.”

“Đáng chết! Sao em không chịu nói sớm, cái tên này là do tên Drawson lấy? Sau này không cho lại kêu là Alek nữa! Cái tên này thật khó nghe, vẫn là tên tiếng Trung nghe lọt tai hơn!” Mars giận tím mặt, lập tức thay đổi sắc mặt cùng khẩu khí.

Nghiêm Phong khẽ cười, cũng không nói gì thêm.

“Em nghe rõ cho anh, sau này không được kêu Alek, biết không?” Mars nhào tới nhéo mạnh lên cổ Nghiêm Phong.

Nhắm mặt lại, Nghiêm Phong cũng nhào tới, ngăn miệng Mars lại.

Hô hấp cùng một chỗ, sợi tóc quấn lấy nhau ——

Tia sáng chiều hoàng hôn, ôn nhu mà bình thản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.