“Giời ạ, lại là bà nương chết tiệt này!”
Trương Chí Cường lặng lẽ dùng tiếng chửi chỉ có mình mới có thể nghe
được, rất là bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đi ra trạm gác, ấn xuống máy phân
biệt lối vào tiểu khu, lấy ra một tấm thẻ xe cộ ra vào, đưa cho nữ nhân
ngồi ở trên ghế điều khiển.
Máy phân biệt là toàn tự động, chỉ cần ấn phím màu xanh lục, sẽ bắn ra
một tấm thẻ phân biệt xe cộ. Lúc hộ gia đình trong tiểu khu có xe ra vào cổng đều là mình lấy dùng, chỉ có nữ nhân này là ngoại lệ.
Chiếc Audi Q7 này là xe sang trọng nhất trong toàn bộ tiểu khu.
Nữ nhân này mỗi lần ra vào cổng tiểu khu, đều yêu cầu bảo an trong trạm
gác cầm một tấm thẻ phân biệt đưa cho mình. Vì thế, phát sinh qua rất
nhiều lần tranh cãi giữa nhân viên bảo an trực ban và nữ nhân.
Hết thảy bảo an trong đó bao quát Trương Chí Cường đều cảm thấy: Máy
phân biệt ngay ở bên cạnh xe ngươi, ngươi liền không thể đưa tay mình
cầm một hồi sao?
Lý do của nữ nhân cũng rất đầy đủ: Ta ở nơi này, mỗi tháng đều giao nộp
đủ mức chi tiêu vật dụng, thời điểm lái xe ra vào dựa vào cái gì không
thể hưởng thụ sự phục vụ chủ động đưa thẻ của bảo an?
Mỗi lần tranh cãi đều sẽ diễn biến thành cãi vã. Quản lý vật dụng nghe
tin mà đến cũng hầu như là bất đắc dĩ khuyên bảo Trương Chí Cường hoặc
là công ty bảo an: Quên đi, người ta dù sao cũng là nghiệp chủ. Huống
hồ, nghiệp chủ lạnh lùng kiêu ngạo như vậy lại cũng chỉ có một người.
Thời điểm mỗi lần nàng lái xe ra vào, giúp một chuyện, duỗi cái tay.
Coi như nàng là người tàn tật đi!
Chờ đến lúc nữ nhân đó tiếp nhận thẻ phân biệt, mang theo vẻ mặt hoàn
toàn lạnh lẽo nghiêm túc lái xe mà đi, Trương Chí Cường mới phát hiện,
Lưu Thiên Minh đã đi.
. . .
Lại lần nữa xác định cửa phòng đã khóa kín, kéo lên rèm cửa sổ, Lưu
Thiên Minh cũng mất đi sức lực khắp toàn thân sở hữu, xụi lơ nghiêng
người dựa ở trên ghế salông.
Suy yếu, vẻn vẹn chỉ là biểu tượng.
Vào giờ phút này, hắn cảm giác bản thân tinh lực dồi dào. Tựa như vận
động viên ở trên đấu trường vừa mới kết thúc làm nóng người, đang nóng
lòng muốn thử hạng mục thi đấu sắp bắt đầu.
Lưu Thiên Minh phi thường xác định, trong một sát na máu tươi của tiểu
Ngô tràn vào khoang miệng của mình, tận sâu trong đại não rất chân thực
không sai lầm xuất hiện chữ “Đồ ăn“.
Một bữa ăn rất no. Loại cảm giác bổ sung phong phú đối với túi dạ dày
xẹp rỗng, tuyệt đối không phải chỉ có mấy viên kẹo liền có thể thay
thế, cũng tuyệt đối không phải đồ ăn như cơm tẻ, báo bao, bánh màn
thầu.v.v... có thể so sánh. Đó là một loại đồ ăn chân chính đối với mình nói tới, là có thể thỏa mãn cơn đói bụng gào thét điên cuồng từ tế bào, thỏa mãn triệt để nhất.
Đúng, vào lúc ấy, không phải ta đói, mà là tế bào trong cơ thể ta đói.
Ý nghĩ như thế từ trong đầu Lưu Thiên Minh thoáng một cái đã qua. Tiếp
đó, trở thành hình ảnh ngắt quãng vô cùng sâu sắc trong ý thức tư duy
của hắn.
Giữa ta. . . ta và tế bào, có chỗ nào khác nhau sao?
Đúng, tế bào đang bành trướng. Tế bào sau khi ăn chán chê đang bành
trướng. Trình độ dẽo dai, tốc độ, sức mạnh, tất cả đạt được trưởng thành càng tiến thêm một bước. Lại như trẻ sơ sinh gào khóc đòi ăn, đạt được
dinh dưỡng đến từ sữa mẹ, dần dần trở nên cường tráng.
Khác biệt ở chỗ, trẻ sơ sinh trưởng thành cần lượng lớn thời gian. Mà
biến hóa trong cơ thể mình, lại là hoàn thành trong mấy phút đồng hồ
ngắn ngủi.
Lưu Thiên Minh nghĩ đến trước đó loại chạy băng băng vô phương dùng lời nói để hình dung.
Hắn lại lần nữa xác định, đây tuyệt đối không phải tốc độ mà người bình
thường nên có, cũng vượt qua cực hạn vận động bắp thịt và xương cốt của
nhân loại bình thường.
Bất tri bất giác, ánh mắt của Lưu Thiên Minh, theo bản năng rơi xuống thùng gác đặt ở góc tường đối diện.
Hắn tiện tay cầm lên một tấm báo cũ đặt ở trên ghế salông, dùng sức vo
thành viên giấy tròn, ném nhẹ tới thùng rác, viên giấy vo tròn chuẩn xác rơi vào trong thùng.
Run rẩy kịch liệt bắt đầu từ ngón tay, dần dần lan ra đến toàn thân. Lưu Thiên Minh cảm giác cả người đều đang co giật, thậm chí có thể nghe
được hàm răng va chạm kịch liệt phát ra tiếng “Khanh khách“.
Lần này, hắn căn bản không có nhắm chuẩn, chỉ là tiện tay ném một cái.
Độ chuẩn xác kinh người như vậy.
Ta, ta đến cùng làm sao?
Chẳng lẽ, ta bị một loại virus nào đó lây nhiễm sao?
Lưu Thiên Minh thấp giọng nghẹn ngào, cúi đầu, đôi tay mười ngón chọc sâu vào tóc, dùng sức cào mạnh.
Một lúc lâu, hắn chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn ánh đèn lờ mờ chiếu rọi
ra từ rèm cửa sổ ở lầu đối diện, trong con mắt tràn ngập tuyệt vọng.
Ta không muốn chết.
Ta, ta nhất định phải sống sót.
. . .
Sáng sớm sân nuôi gà Phúc Yên, bao phủ ở trong một vùng sương mù lờ mờ.
Mặt ngoài bùn đất bị nước sương thẩm thấu, ấn nhẹ sẽ lưu lại dấu vết
nhợt nhạt. Cỏ dại đều đang liều mạng hấp thu lượng nước trên mặt đất và
trong không khí. Lại qua mấy giờ, đến lúc mặt trời mọc, chỗ ẩm ướt sẽ
bốc hơi lên sạch sành sanh, tất cả mọi thứ một lần nữa trở nên khô khan mà ngột ngạt.
Cửa chính sân nuôi gà mở rộng đã khép lại. Xuyên thấu qua khe hở giữa
hai cánh cửa sắt ước chừng to bằng ngón tay, có thể nhìn thấy bên trong
dừng một chiếc xe cảnh sát tô màu lam bạch.
Tại năm nay thực tập sinh cảnh sát phân phối đến trong cục, thể trạng
của Hoàng Hà là vạm vỡ khỏe mạnh nhất. Thân cao gần tới hai mét tràn trề lực uy hiếp, bờ vai dày rộng chỉ là nhìn xem cũng làm người ta cảm thấy sợ hãi. Làn da của hắn rất đen, lộ ra cơ bắp đến rõ ràng mà thô ráp.
Treo ở bên mép Hoàng Hà thường thường nói một câu nói chính là:“Schwarzenegger tính cái rắm, cơ bắp của lão tử không thua kém hắn.”
Thi thể của tiểu Ngô nằm trên đất, cả đầu nghiêng lệch, cùng bờ vai gần
như chuẩn xác hình thành góc vuông chín mươi độ. Tới gần góc tường
chuồng gà có đứng một nam nhân biểu hiện khẩn trương. Nếu như Lưu Thiên
Minh ở đây, nhất định sẽ nhận ra, hắn chính là hán tử tối ngày hôm qua
bị tiểu Ngô đánh ngất đi.
Người chết, tự nhiên chính là đại án. Người của khoa pháp y và tổ kiểm
nghiệm đều đã đến, mấy cảnh sát thân mặc áo khoác màu trắng đang ở xung
quanh bận bịu, cẩn thận tìm tòi kiểm tra mỗi một dấu vết khả nghi.
Cấp hai cảnh đốc Tề Nguyên Xương ngồi chồm hỗm trên mặt đất, từ khoảng cách rất gần nhìn chăm chăm thi thể của tiểu Ngô.
Tuy nói thời gian phân phối xuống không lâu, Hoàng Hà lại rất khâm phục
lão cảnh sát Tề Nguyên Xương. Người hơn bốn mươi tuổi, gặp phải vụ án
vẫn là liều mạng giống thuở xưa. Rạng sáng hơn một giờ nhận được điện
thoại báo án liền vội vàng tới đây, mấy tiếng đi qua, bản thân đều cảm
thấy có chút mệt mỏi, Tề Nguyên Xương lại vẫn như cũ tinh thần phấn
chấn, tựa như là người sắt không chút nào biết mệt mỏi.
Nhìn thấy Tề Nguyên Xương từ bên cạnh thi thể đứng lên, Hoàng Hà liền
vội vàng đi tới, lấy ra thuốc lá, rút ra hai điếu đưa tới, bản thân ngậm một điếu, lại rất là ân cần lấy ra bật lửa châm cho Tề Nguyên Xương.
Đây đương nhiên không phải nịnh nọt, mà là Hoàng Hà tôn kính đối với tiền bối cảnh cục giàu có kinh nghiệm.
Không khí sáng sớm có chút hơi lạnh, ngồi lâu ở trên đất rất không thoải mái. Tề Nguyên Xương hoạt động đôi chân có chút tê dại, hít một hơi
thuốc thật dài, cười nhạt nói: “Tiểu Hoàng, đối với vụ án này, ngươi
nhìn ra chút ít gì không?”
Đây chính là đang khảo nghiệm. Hoàng Hà vội vã nhả khói vừa mới hút vào
trong cổ họng, suy nghĩ một chút, vẫn là lắc lắc đầu: “Nói thật, Tề đội
trưởng, ta nhìn không hiểu, cũng không quá rõ.”
Tề Nguyên Xương tức khắc hứng thú: “Ha ha! Không rõ cũng có thể nói một chút, mọi người có thể cùng thảo luận đi!”
Hoàng Hà “Ừ” một tiếng, tiêu điểm tầm mắt tập trung lên thi thể trên mặt đất, nghiêm túc nói ra: “Cái đầu của người chết chịu qua vũ khí cùn va
chạm nghiêm trọng, bộ vị vai trái bị xẻng chặt đứt, hung khí cũng để lại tại hiện trường. Thế nhưng, chân chính nguyên nhân khiến người bị hại
dẫn đến tử vong, vẫn là miệng vết thương tại bộ vị yết hầu. Không phải
vũ khí sắc bén cắt, cũng không phải bạo lực va chạm, mà là dấu vết
tương tự bị động vật cỡ lớn cắn xé sau đó lưu lại.”
Nói, Hoàng Hà nhìn chăm chăm cái cổ bị đứt đoạn của tiểu Ngô, biểu hiện
trên mặt lộ rõ mê mẩn: “Theo ta được biết, chỉ có động vật họ mèo cỡ lớn như cọp sư tử, mới có khả năng tạo thành tổn thương trình độ như thế
này. Đương nhiên, nếu như là mãnh khuyển trải qua huấn luyện, tỷ như
Tàng Ngao hoặc là Lang Khuyển, đồng dạng vốn có năng lực cắn xé cường
đại. Thế nhưng, vết thương phần cổ của người bị hại hiển nhiên là sau
khi bị cường lực đứt đoạn, ngoại bộ kèm theo bắp thịt và da mới bắt đầu
rạn nứt. . . sự tình như thế này, dấu vết ở trên vết thương liền nói
không thông.”
Tề Nguyên Xương cười gật đầu liên tục: “Phân tích đến không sai, môn học dấu vết của ngươi học được rất vững chắc. Ừm! Trừ đó ra, còn nhìn ra
cái gì?”
Hoàng Hà bị đội trưởng khích lệ gióng lên tự tin. Hắn do dự một chút, đè thấp âm lượng: “Tề đội trưởng, vụ án này thật là cổ quái. Người bị hại
có phần cổ hoàn toàn tách ra, xương sống lưng đều lộ ra, hung án hiện
trường lưu lại vết máu cũng rất ít.”
Nghe đến đó, Tề Nguyên Xương nụ cười trên mặt dần dần biến mất. Hắn chầm chậm hút thuốc, lông mày cũng dần dần nhăn lại. Một lúc lâu, mới chậm
rãi nói ra: “Đúng đấy! Đây cũng chính là chỗ ta cảm thấy vô phương lý
giải.”
. . .
Phòng làm việc của sân nuôi gà là một gian phòng chừng mười mét vuông.
Nhìn Tề Nguyên Xương và Hoàng Hà thân mặc cảnh phục ngồi ở đối diện, chủ sân nuôi gà Vương Phúc Thọ chính là hán tử khôi ngô khỏe mạnh tối qua
rốt cục thần kinh tan vỡ, hầu như là liền khóc lóc kể lể rồi nói rõ tất
cả đã xảy ra vào tối hôm qua.
”Ta mua sân nuôi gà này vốn là bỏ ra rất nhiều tiền ah, bên phía ngân
hàng cho vay vẫn còn nợ. Mấy năm gần đây, không phải dịch cúm gia cầm,
chính là thức ăn gia súc cho gà gì gì đó đều ầm ĩ ra sự tình chất phụ
gia. Người thành phố kén ăn, chỉ nguyện ý mua gà đất nguyên sinh thái,
chuyện làm ăn của sân gà cũng càng ngày càng khó thực hiện. Á đù, gà đất nuôi thả trên núi và gà nuôi nhốt trong lồng có chỗ nào khác nhau? Dù
sao vị ăn của chính ta cũng đều giống nhau. Thật không biết loại lý luận chết tiệt này đến tột cùng là tên khốn kiếp nào cầm tới.”
”Gần nhất vẫn có người trộm gà. Ngày hôm trước là lão bà của ta gác đêm, lúc đó nàng liền nhìn thấy tặc trộm gà. Chỉ là tên kia động tác quá
nhanh, từ trong cái lồng bắt được gà liền chạy, lão bà của ta cũng đuổi
không kịp. Buổi tối hôm đó báo cảnh sát, sau khi các ngươi cảnh sát 110
đến, làm ghi chép liền đi. Giời ạ, lại chẳng có lợi ích gì? Trộm đã
không bắt được, còn nói gì số tiền trộm cướp không tới trình độ nhất
định liền vô phương lập án. . . Vì lẽ đó tối ngày hôm qua lão tử liền
thẳng thắn lại đây gác đêm, nghĩ phải bắt được tên kia, tàn nhẫn đánh
một trận lại nói.”
”Ta thật không có giết người. Ta chỉ là vung lên xẻng đập hắn một hồi.
Cái đầu của tên kia tuyệt đối không phải ta chém đứt. Ta nhớ tới rất rõ
ràng, chỉ là đập trúng bờ vai của hắn, tiếp đó hắn liền tóm lấy tóc của ta, thiếu một chút nữa là đem cả da đầu của ta đều nắm đi. Tiếp đó
ta liền hôn mê bất tỉnh. Đến khi tỉnh lại, hắn đã chết rồi, đã là như
vậy.”
Nói, Vương Phúc Thọ có thần sắc kích động kéo ra quần áo, lộ ra làn da
trên cổ bị tiểu Ngô cắn phá, không ngớt lời nói: “Thấy không, ta còn là
bị tặc trộm gà cắn. Giời ạ hắn thuộc giống chó ah! Đánh không lại liền
muốn cắn người. Ta đây là tự vệ. Cảnh sát đồng chí, ta nhưng mà tự vệ
ah!”
Thời điểm Vương Phúc Thọ nói ra những câu nói này, Hoàng Hà vẫn ở bên
cạnh đối chiếu ghi chép làm qua trước đó. Quá trình phá án xưa nay đều
có cách làm là đối chiếu lập đi lập lại lời chứng, cứ việc trong lời nói của chủ sân nuôi gà Vương Phúc Thọ có lẫn lộn lượng lớn từ phỉ báng và
vu khống, nội dung cơ bản lại không có sai lầm.