Edit: _BOSS_ lười
Tống Gia Hào căn bản không có phát hiện sự biến hóa trên bàn làm việc.
Hắn hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm sự biến hóa của virus bên dưới kính
hiển vi, đã triệt để quên mất chó con bị mình cắt đứt chân mấy phút
trước.
Xác thực là không việc gì phải đi chú ý.
Đối với sự công kích và hung hãn của bà Trần, Tống Gia Hào đã có sự nhận thức tỉnh táo về nó ở trong quá trình nghiên cứu trước đây.
Do đó, thí
nghiệm hôm nay, hắn đặc biệt tuyển chọn chó con mới vừa được cai sữa
không được bao lâu. Chó con có chỗ tốt ———— hàm răng rất mềm, không có
sức lực, hành động vụng về, coi như là bị virus lây nhiễm, cũng rất dễ
dàng tiêu diệt nó. Ban nãy đã thử qua, nó đến cả ngón tay của ta đều
không cắn nổi.
Đột nhiên chó con trợn to con mắt, phóng thích ra
sát ý nồng đậm. Từ ngữ như lông tơ đáng yêu, lại chẳng có tí liên quan
với chó con hiện tại.
Thể tích thân hình của nó lại không có biến hóa, trong vành mắt lại đang nhanh chóng sung huyết. Miệng từ từ mở ra, lộ ra phần mềm mại sưng tấy. Hai hàm răng sắc nhọn đang lồi ra. Không
còn là răng sữa mềm yếu vô lực như trước đó, mà là dị thường sắc bén,
răng nanh cứng rắn phản xạ ra sự lạnh lẽo sắc bén ở dưới ngọn đèn.
Tống Gia Hào không có phát hiện dị thường ở phía sau.
Hắn đang hết sức chuyên chú quan sát mẫu máu ấy ở bên dưới kính hiển vi.
Tuy rằng đều là máu đạt được từ thể nội bà Trần, tiếp đó tăng thêm mảnh vỡ
hoặc là nội tạng trên người động vật khác, chất lỏng trong cơ thể hoặc
là máu, hàng mẫu phân tích tương tự đã từng làm rất nhiều lần ở trong
mấy ngày quá khứ. Thế nhưng ở trong phần hàng mẫu hôm nay lại dùng máu
tươi của chó con để làm thành, Tống Gia Hào hiển nhiên đã phát hiện một
ít nội dung phi thường đặc thù.
Chủ thể vẫn còn là những virus
ấy. Chúng nó vốn có tính chất cướp đoạt và tính chất công kích rất mạnh. Bởi vậy, có thể tạo thành phá hoại toàn diện hệ thống sinh lý ở trong
khoảng thời gian ngắn đối với ký chủ, dễ như ăn cháo hoàn thành toàn bộ
quá trình ký sinh. Nhìn từ góc độ này, nó kỳ thực chính là một kẻ phá
hoại, một loại vũ khí trí mạng không hề có lý tính có thể nói, hết thảy
hành vi đều là vì chém giết để tồn tại.
Bất cứ thứ gì đều có tính hai mặt, loại virus này cũng không ngoại lệ.
Trong tế bào bị lây nhiễm bên dưới kính hiển vi, xuất hiện mấy cá thể biến dị khác loại phi thường nhỏ bé, nhưng cũng là tồn tại.
Chúng nó có
tỉ lệ chiếm đoạt ở trong toàn bộ tế bào mẫu máu khá là yếu ớt. 1%...
Không, hẳn là 0.1%, tối đa sẽ không vượt qua 0.2%. Con số cụ thể còn cần phải tiến thêm một bước để nghiệm chứng, cũng cần sử dụng kính hiển vi
điện tử và máy tính phân tích mới có thể đạt được kết quả chính xác.
Nhưng bất kể như thế nào, Tống Gia Hào lại cảm thấy, tỷ lệ này sẽ không
có biến hóa gì. Hắn tin tưởng sự phán đoán của mình, hơn nữa chưa bao
giờ có sai lầm.
Những tế bào biến dị này có số lượng cực kỳ ít
ỏi, rất dễ dàng bị lơ là. Chúng nó có tỉ trọng chiếm đoạt hầu như có thể bỏ qua ở trong cả thể nội ký chủ. Thế nhưng, Tống Gia Hào vẫn là thông
qua so sánh bề ngoài cùng với giữa các tế bào lây nhiễm phổ thông, đã
phát hiện chỗ vi diệu trong đó.
Thành tế bào của chúng nó càng dày, thì tính phân liệt càng mạnh.
Trọng yếu nhất, chúng nó tựa hồ có thể sản sinh một loại câu thông kỳ diệu
giữa các ty thể, kế tiếp dẫn đến có thể tiến hành khống chế từ đầu nguồn đối với tế bào lây nhiễm. Điều này rất trọng yếu, tương đương với virus ở trong quá trình biến dị sản sinh một loại quần thể tân sinh khác. Hơn nữa theo huyết thống và năng lực tới nói, đều muốn vượt xa tế bào lây
nhiễm hình thái phổ thông.
Nếu như dùng nhân loại để so sánh, đem dòng máu màu xám được lấy ra từ thể nội bà Trần, cho rằng là một xã hội phiên bản thu nhỏ. Trong đó, tế bào lây nhiễm hình thái phổ thông chính là bình dân đại chúng, cũng chính là quần thể nằm ở tầng dưới chót xã
hội, số lượng tối đa. Mà loại virus đặc thù vừa mới bị Tống Gia Hào phát hiện, tương đương với đẳng cấp tinh anh nhất ở trong xã hội loài người. Bọn họ nắm giữ lượng lớn tài nguyên, khống chế của cải vượt qua 80%
thậm chí có số lượng càng nhiều, là quyền lực hạch tâm đứng ở đỉnh cao
của toàn bộ xã hội. Nếu như đem xã hội loài người coi như là một Kim Tự
Tháp, thì những virus đặc thù này chính là tồn tại cao cấp nhất nằm ở
đỉnh tháp.
Nếu như người thần bí vẫn luôn thông qua mạng Internet giao lưu với Lưu Thiên Minh nhìn thấy tình hình thế này, nhất định sẽ
cảm thấy phi thường kinh ngạc.
Tống Gia Hào đã phát hiện sự khác
biệt giữa hai loại virus biến dị, kỳ thực chính là sự khác biệt được lộ
ra giữa Lây Nhiễm Thể hình thái khuếch tán và Lây Nhiễm Thể hình thái
bình thường. Chỉ bất quá, ở dưới cái nhìn của Lưu Thiên Minh, cái tên
gọi là Lây Nhiễm Thể loại hình khuếch tán rất phiền phức, đem chúng nó
gọi là “Hành thi” còn càng thêm chính xác. Lây Nhiễm Thể hình thái bình
thường có số lượng cực kỳ ít ỏi, tham chiếu Lây Nhiễm Thể hình thái
khuếch tán có quần thể to lớn, thì tỉ lệ sản sinh thực tế, xấp xỉ chính
là 0.1% - 0.2% mà trước đây Tống Gia Hào đã tính ra.
Không gian
hầm trú ẩn trong lòng đất rất có hạn, hơn nữa lại còn phải chú ý không
thể bị người ngoài phát hiện bí mật trong đó. Bởi vậy, thiết bị nghiên
cứu có thể tích quá lớn thì Tống Gia Hào sẽ không có biện pháp đem vào.
Hiện tại sử dụng chính là là một kính hiển vi quang học phi thường phổ
thông. Nếu như sử dụng loại thiết bị kính hiển vi điện tử càng thêm tinh vi, hắn nhất định sẽ phát hiện, mặc dù là ở giữa loại virus đặc thù có
số lượng ít ỏi, đồng dạng cũng tồn tại sự phân loại càng thêm tinh tế.
Xã hội loài người kỳ thực cũng có sự phân biệt quần thể tương tự.
Lại như ở trong phú hào được phân thành các loại cấp bậc bất đồng như trăm
vạn, ngàn vạn, ức vạn. Nếu như Lưu Thiên Minh nhìn thấy tình huống thế này, nhất định sẽ hiểu rõ những câu nói mà người thần bí đã từng nói
trong máy tính.
Ở giữa các Lây Nhiễm Thể hình thái bình thường,
Lây Nhiễm Thể hình thái biến dị có số lượng cực kỳ ít ỏi, cũng phi
thường hiếm thấy.
”Đây quả thật chính là kiệt tác hoàn mỹ nhất trên trời...”
Tống Gia Hào nhìn chăm chăm mấy điểm đen đặc biệt nổi bật bên dưới kính hiển vi, nét mặt say mê, trong ánh mắt phóng thích ra sự chấn động và kinh
ngạc vô cùng vô tận. Hắn tự lẩm bẩm, hai lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Cũng không phải là bởi vì kinh khủng sợ hãi, mà là sự phát hiện này đã
làm cho hắn nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới, chưa bao giờ tưởng
tượng qua.
Những virus biến dị này nếu như thành công ký sinh ở
trong thân thể con người, bởi vậy sẽ sản sinh đặc trưng trực tiếp nhất,
chính là lực lượng tăng lên gấp bội.
Tống Gia Hào có sự lý giải
phi thường trực quan đối với Sinh vật học. Dù rằng vẫn chưa có làm qua
phân tích tinh tế tỉ mỉ đối với hàng mẫu virus, nhưng mà đã có tham
chiếu so sánh với những hàng mẫu trước đó của bà Trần, hắn xác định điểm này.
Vấn đề hiện tại chính là, virus đặc thù có số lượng quá ít.
Lấy bà Trần làm thí dụ, trong cơ thể nàng mặc dù tồn tại loại virus đặc thù này, lại vô phương tạo thành quần thể to lớn vốn có hiệu quả khống
chế. Chất dinh dưỡng là nhân tố mang tính cơ sở để quyết định phân liệt
virus. Phạm vi đồ ăn mà bây giờ Bà Trần hấp thu từ ngoại giới chính là
thịt sống. Đồ ăn thế này có cung cấp năng lượng cho chủ quần thể, là tế
bào lây nhiễm hình thái phổ thông. Chúng nó có số lượng quá nhiều, ăn
uống lại hết sức điên cuồng, virus đặc thù căn bản vô phương đạt được
đầy đủ năng lượng. Trừ những thứ này, chúng nó còn cần chất dinh dưỡng
tựa hồ hoàn toàn khác hẳn với virus lây nhiễm hình thái phổ thông. Nhưng cụ thể là gì, trong lúc nhất thời Tống Gia Hào cũng không tìm được manh mối.
Đột nhiên, phía sau truyền đến động tĩnh hết sức mãnh liệt.
Tống Gia Hào vội vã xoay người, con ngươi trong đôi mắt liền tức khắc đột nhiên co rút nhanh, biến thành mũi kim vô cùng bé nhỏ.
Con chó con bị trói ở trên bàn làm việc đang giãy dụa.
Ngoại hình của nó, đặc biệt là cái đầu, đã sản sinh biến hóa rất lớn. Cả cái
cổ bị một nguồn sức mạnh vô hình kéo dài, đầy đủ vượt qua nguyên lại năm centimet.
Loại biến hóa thế này lại không hề có điềm báo trước,
hẳn là hệ thống tế bào tăng sinh, hoặc là virus dẫn đến hiệu quả biến
dị. Nó muốn tránh thoát từ tình trạng dây nhựa buộc chặt, lại nhất thời
vô phương thay đổi khốn cảnh của mình.
Nó hé miệng, phát ra gào
thét như dã thú từ chính giữa răng nanh cứng rắn sắc bén, trong con mắt
sung huyết toàn là sự cừu hận và oán độc. Cả thân thể vặn vẹo thành một
góc độ rất lớn, ba cẳng chân vô phương nhúc nhích, chó con biến dị lại
xoay qua cái cổ, chầm chậm liếm tới vết thương chân bị đứt.
Chân sau bị chặt đứt đã nối liền.
Đương nhiên, đây không phải kiệt tác của Tống Gia Hào, hắn cũng xác định mình căn bản không có làm qua chuyện tương tự.
Không hề nghi ngờ, đây là hiệu quả sản sinh của virus biến dị nhiễm ở bề ngoài vết thương.
Dù rằng chân sau bị đứt và ba chân khác có góc độ bất đồng, phương hướng
đầu gối gãy cong đã hoàn toàn điên đảo, nhưng nó đã cùng thân thể lại
lần nữa tiếp nối, hệ thống tế bào ở mép vết thương bắt đầu sinh trưởng,
từng nhánh bắp thịt từ bên trong hướng ra bên ngoài quấn quanh lẫn nhau. Xuyên thấu qua bộ lông lộn xộn nhuốm máu, có thể nhìn thấy bộ phận dưới da màu đỏ tươi, còn có phản xạ ra dây chằng mảnh dày có hào quang màu
bạc.
Tống Gia Hào ngơ ngác mà nhìn con quái vật biến dị đáng sợ ở trên bàn làm việc.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân lại có thể sẽ là người sáng tạo ra sinh vật khó coi như thế.
Ông trời tại thượng, ta thực sự chưa bao giờ nghĩ tới sẽ muốn sáng tạo ra thứ đáng sợ này.
Ta, ta, ta chẳng qua là cảm thấy nó có kiểu dáng rất nhỏ, dễ dàng khống
chế, hơn nữa không có tính chất công kích. Mặc dù là bị virus lây nhiễm ở trong thực nghiệm, cũng sẽ không tạo thành uy hiếp đối với ta... Thế
nhưng bây giờ nhìn lại, loại quan niệm này lại hiển nhiên là sai lầm.
”Gào gừ ———— “
Chó con biến dị nằm ở trên bàn làm việc, khi xoay qua cái cổ, phát ra tiếng va chạm khớp xương rất rõ ràng.
Nó dùng ánh mắt hết sức hung ác nhìn Tống Gia Hào, sự lạnh lẽo trong con
mắt dường như con sói đã đói bụng hồi lâu. Liên hệ đến khốn cảnh vô
phương nhúc nhích bây giờ của nó, từ trong miệng phát ra âm thanh, hẳn
là một loại đe dọa có tính chất thị uy. Nhưng mà ở trong tai của Tống
Gia Hào, lại là dường như mãnh thú con cọp sư tử đang phát ra tín hiệu
tiến công trước khi đi săn.
Ta cần một món vũ khí!
Trong đầu như có thanh âm nói cho Tống Gia Hào biết.
Không, hẳn là đang cảnh cáo hắn, dùng sự thật tàn khốc nhất để hướng hắn lớn tiếng báo động trước.
Dao giải phẫu? Đừng đùa, thứ đó bây giờ căn bản chỉ là một món đồ chơi.
Kéo y tế? Món đồ này tuy nói sắc bén, nhưng mà ở trường hợp thế này cứ như
dùng que diêm để đối phó một cự nhân khiến cho người ta tuyệt vọng.
Ta, ta đến cùng còn có một món vũ khí gì?
Giọt lớn mồ hôi, từ trên trán Tống Gia Hào lít nha lít nhít thẩm thấu ra.
Hắn vội vã xoay người, cầm tới ba lô, luống cuống tay chân cấp tốc tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể cho rằng vũ khí.
Hắn rất hối hận, vì sao không thể từ sớm nghĩ đến sẽ xuất hiện tình huống thế này?
Không, đây là sự sơ sẩy của ta. Ta nên nghĩ đến sẽ gặp phải nguy hiểm. Nên
chuẩn bị một khẩu súng, một cây dao có chút lớn, cho dù như là một chùy
sắt cũng tốt!
Hiện tại Tống Gia Hào đã rốt cuộc minh bạch, ngày
đó Lưu Thiên Minh vì sao muốn xông vào phòng làm việc của mình, nói ra
những câu nói kia đối với mình.
Bà Trần thật sự rất nguy hiểm, nàng xác thực là một đầu nguồn truyền nhiễm rất không ổn định.
Tầng hầm mặc dù đã cải tạo hoàn tất, thế nhưng một khi nàng thoát vây từ bên trong, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Hiện tại, đến phiên chính Tống Gia Hào đối mặt loại nguy hiểm đáng sợ thế này.