Edit: _BOSS_ lười
Trương Đức Lương vẫn đang cầu xin không ngớt lời.
Mấy người chửi bới, đem hắn làm món đồ chơi xô đẩy nhiều lần ở trong vòng.
Dương Tử Hùng đưa tay nắm lấy tóc của hắn, không hề thương tiếc, mạnh mẽ kéo
xuống mấy sợi tóc kèm theo máu. Mấy tên thủ hạ xung quanh cười mắng,
phun ra cục đàm lên người Trương Đức Lương, rồi đá đến mức trên dưới cơ
thể hắn đều có in dấu giày.
Sự hoảng sợ cực kỳ mãnh liệt, phá vỡ sự điềm tĩnh vẫn miễn cưỡng duy trì trên mặt của Trương Đức Lương.
Trong miệng hắn không ngừng xin tha, quỳ trên mặt đất, dùng cả tay chân muốn
trốn ra từ dưới chân mọi người. Lại đột nhiên bị Dương Tử Hùng tóm lấy
vai, tàn nhẫn lôi trở về phía sau. Khi thân thể va vào mặt đất, gò má
phải bị mặt đất thô ráp cọ sát, máu chảy xuống.
”Hùng ca! Tha cho ta đi! Van cầu ngươi tha cho ta đi!” Trương Đức Lương vẫn đang kêu thảm thiết.
”Tha ngươi? Vậy tiền của lão tử ai sẽ trả?” Dương Tử Hùng cười gằn, đề xuất
vấn đề mà Trương Đức Lương căn bản vô phương trả lời.
”Ta, ta...
Nghĩ biện pháp trả cho ngươi, ta nhất định sẽ trả cho ngươi!” Trương Đức Lương liên tục nhiều lần nói câu này. Hắn thực sự đã không biết phải
nói gì. Đây cũng là ý niệm duy nhất trong đầu của hắn.
”Tiền đương nhiên phải trả. Không ai dám lấp liếm số tiền nợ của lão tử.”
Dương Tử Hùng tàn bạo nói, ra lệnh đối với mấy tên thủ hạ đứng ở bên cạnh:“Chặt đi một ngón tay của hắn, để tên khốn kiếp này phải nhớ lâu một
chút.”
Trên mặt của Trương Đức Lương hiển lộ ra sự hoảng sợ không gì sánh được, kêu lên không ngớt lời: “Hùng ca! Van cầu ngươi không nên làm thế. Ngày mai, không, ngày mốt, ngày mốt ta nhất định sẽ gom đủ
tiền trả ngươi, ta...”
Còn chưa nói xong câu phía sau, liền bị
tiếng kêu thảm thiết thê lương bao phủ. Một tên thủ hạ có thân thể cường tráng gắt gao đè lại đầu của Trương Hoành Lương, một tên thủ hạ khác
lại giữ chặt cánh tay của hắn, một tên thủ hạ cuối cùng thì lại lấy ra
dao găm, mạnh mẽ cắt đứt ngón út tay phải của Trương Đức Lương.
Hắn thê thảm gào thét, ngã trên mặt đất, máu tươi chảy ra từ ngón tay bị cắt đứt.
Dương Tử Hùng khinh bỉ liếc mắt nhìn Trương Đức Lương quằn quại khóc lóc ở trên đất, ném một câu nói.
”Cuối cùng lại cho ngươi ba ngày thư thả. Nếu như lại cầm ra số tiền để trả,
lão tử liền sẽ dẫn người sang đây thu nhà cửa của ngươi. Đến khi đó,
đừng trách lão tử có lòng dạ độc ác!”
...
Suốt cả một buổi tối, Trương Đức Lương đều là vượt qua ở trong sự sợ hãi và khóc lóc.
Vào ngày thứ hai đi làm, hắn đứng ngồi không yên ở trong phòng hóa nghiệm.
Không ngừng lấy ra điện thoại di động từ trong túi áo, lại nhiều lần cất vào điện thoại di động, một bộ dáng tâm thần không yên.
Nhất định phải mau chóng cầm đến tiền.
Đám người Dương Tử Hùng đều là một ít kẻ liều mạng, nói được thì sẽ làm
được. Coi như mình cất giấu bất động sản chứng gì gì đó, cũng chẳng làm
nên tác dụng gì, sẽ chỉ để cho mình oan uổng nếm chút khổ sở.
Thậm chí... Có thể sẽ chém đứt một bàn tay của mình.
Tìm người mượn tiền là không có khả năng. Người bên cạnh có thể mượn tất cả đều đã mượn. Bởi vì vẫn không có năng lực để trả tiền, bây giờ căn bản
đã không có ai tin tưởng Trương Hoành Lương.
Người duy nhất có khả năng đến giúp mình, chỉ còn lại Hà Đại Sơn.
Thế nhưng, Hà Đại Sơn thật sự sẽ đàng hoàng xuất tiền sao?
So với mấy tuần trước, tình huống bây giờ đã không còn giống.
Bà Trần vẫn không có lộ diện ở trong bệnh viện.
Không có ai biết nàng đến tột cùng đi đâu.
Có lẽ là từ chức trong âm thầm, cũng có khả năng là mất tích.
Nói chung, đối với Trương Đức Lương tới nói, đây tuyệt đối không phải một tin tức tốt.
Quan hệ chuyện ấy, đương nhiên phải có nam có nữ. Trương Đức Lương sở dĩ có
thể dùng điện thoại di động quay trộm chuyện ấy để uy hiếp Hà Đại Sơn,
chính là bởi vì bà Trần là công chức bệnh viện, chính bản thân Hà Đại
Sơn cũng không muốn gây ra mặt trái tranh cãi ở trong bệnh viện.
Hiện tại, bà Trần căn bản đã không có lộ diện, cho dù là mình vạch trần mọi
chuyện, Hà Đại Sơn còn có thể đàng hoàng nghe lời giống như trước sao?
Phải biết, Hà Đại Sơn cũng không dễ trêu.
Hắn cao to lực lưỡng, lại đủ cao hơn mình đến một cái đầu. Loại người độc
ác thế này khi làm việc căn bản sẽ không giảng đạo lý. Hiện tại bà Trần
đến cả người cũng không tìm được, cũng đã mất đi sự khống chế đối với
hắn. Nếu như một câu nói có vấn đề, hắn tại chỗ nổi giận, không cần nói
là cầm đến tiền, e rằng mình còn có thể bị hắn hành hung tại chỗ.
Nghĩ tới đây, Trương Đức Lương có thân thể nhỏ gầy không tự chủ được run rẩy lên ở bên dưới áo blouse trắng.
Vết thương tay phải rất đau. Trải qua ngón tay bị chặt vào tối hôm qua, cho đến bây giờ ký ức vẫn còn chưa phai. Đám người Dương Tử Hùng thật sự
rất đáng sợ.
Ta, ta đến cùng phải làm gì?
Nghĩ tới nghĩ
lui, Trương Đức Lương ở trong lòng đã tiến hành so sánh nhiều lần giữa
Dương Tử Hùng và Hà Đại Sơn. Do dự hồi lâu, hắn mới dùng sức nắm chặt
điện thoại di động, đẩy ra cửa phòng, đi đến phương hướng khoa bảo vệ
của bệnh viện.
Hà Đại Sơn có lại hung ác, tối đa cũng chỉ là đánh ta một trận.
Nếu là Dương Tử Hùng, thì thật sự sẽ động dao giết người ah!
...
Sự tình tiến triển thuận lợi ngoài ý liệu.
Trong phòng làm việc của khoa bảo vệ có mặt những người khác, Trương Đức
Lương hẹn Hà Đại Sơn đi ra ngoài. Hắn mới vừa lấy ra điện thoại di động, Hà Đại Sơn liền chủ động nói tới chuyện tiền bạc.
”Lần trước đã
đáp ứng ngươi 20 vạn, ta còn chưa quên. Chỉ là quãng thời gian trước
trong tay có chút eo hẹp. Thế này đi, ngày mai ngươi tới đây, phần còn
lại, ta một lần đưa cho ngươi.”
Hà Đại Sơn chủ động, để cho Trương
Đức Lương bất thình lình có loại kinh hỉ đẩy ra mây đen trông thấy trăng sáng. Hắn khống chế nội tâm mừng như điên, dùng tay run rẩy nắm thật
chặt điện thoại di động. Đây là pháp bảo sẽ quyết định tất cả, cũng là
bảo hộ để cho mình tránh được nguy cơ càng lớn.
Biểu cảm trên mặt của Hà Đại Sơn lại phi thường lạnh nhạt. Nhìn không ra tức giận, cũng
nhìn không rõ trong lòng hắn đến tột cùng đang suy nghĩ gì.
Có
câu nói người chết vì tiền được nói tới một chút cũng không sai. Vốn là
phải tiêu tốn một phen công phu, thậm chí có thể sẽ bị Hà Đại Sơn ra sức đánh một trận. Chuyển đổi chỉ trong chớp mắt, để cho Trương Đức Lương
còn đang kinh hỉ, cũng đã nảy mầm tham niệm càng lớn.
”Hà đội trưởng, chuyện này cũng không có giải quyết dễ dàng như ngươi tưởng tượng.”
Trương Đức Lương đi tới gần, hướng về lỗ tai của Hà Đại Sơn, cẩn thận từng li
từng tí thăm dò nói: “Con người của ta rất tham. Hơn nữa ngươi cũng
biết, gần nhất giá cả tăng cao đến mức gay gắt, ăn điểm tâm sáng đều
muốn một bát mười đồng tiền. Chỉ có hai mươi vạn, sợ rằng ngươi là không có biện pháp để cho ta đàng hoàng im lặng ở trước mặt mọi người. Ta sẽ
nói thẳng, số tiền này là không đủ.”
Hà Đại Sơn nghiêng người liếc nhìn Trương Đức Lương.
Vào giờ phút này, hắn chân thành khẩn thiết cảm thấy mình chịu sỉ nhục, bị người lừa dối.
Gân xanh thô to trên cổ của Hà Đại Sơn lại không ngừng mà nhảy lên, trong
đầu đã tràn ngập ngọn lửa lúc nào cũng có thể bạo phát.
Vì chuyện của bà Trần, bản thân đã tốn ra mười mấy vạn.
Thằng khốn này lại cứ một mực là con quỷ có lòng tham không đáy chỉ muốn tiền không muốn mạng, vậy mà còn chưa vừa lòng.
Bà Trần đã chết rồi.
Hà Đại Sơn rất rõ ràng, thi thể của bà Trần đã nhét vào trong tường kép của hầm trú ẩn trong lòng đất.
Một người chỉ cần không xuất hiện thời gian dài, chẳng mấy chốc sẽ bị những người khác lãng quên.
Hà Đại Sơn không muốn để cho Trương Đức Lương phá hoại kế hoạch của mình.
Nếu như chuyện xếp hình giữa mình và bà Trần bị Trương Hoành Lương nói
ra, có thể tưởng tượng, người của bệnh viện sẽ ngay lập tức cảm thấy
hoài nghi đối với chuyện bà Trần mất tích.
Tiếp đó, cảnh sát cũng sẽ tham gia.
”Ngươi muốn bao nhiêu?” Cẩn thận cân nhắc một phen, Hà Đại Sơn quyết định nhịn đau xuất tiền, hao tài tiêu tai.
Trương Đức Lương hơi có chút ngẩn ra.
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, bản thân chỉ là thuận miệng nói ra, kẻ lỗ mãng như Hà Đại Sơn lại còn thật sự sẽ đáp ứng?
Hắn kiềm chế lại sự vui mừng khôn xiết, duỗi ra ba ngón tay run rẩy: “Ba
mươi vạn. Lại đưa cho ta ba mươi vạn, ta liền đưa chiếc điện thoại này
cho ngươi. Ta bảo đảm, sẽ xóa bỏ toàn bộ nội dung video có liên quan.”
”Ngươi hẳn là đang lừa quỷ ư!”
Hà Đại Sơn cười lạnh nói: “Lần trước ngươi đã nói là hai mươi vạn cho lão
tử mua bình an. Hiện tại lại còn nói muốn ba mươi vạn. Đợi tiền tới tay, thằng chó nhà ngươi còn nói năm mươi vạn, một trăm vạn... Họ Trương,
ngươi là cảm thấy lão tử dễ ức hiếp? Vẫn là cảm thấy lão tử sẽ tin những lời nói dối lừa người của ngươi?”
”Thì ngươi cứ tùy tiện.”
Trương Đức Lương bày ra một bộ dáng không hề gì: “Dù sao lời nói ta cũng đã
nói rõ ở đây, có tin hay không thì tùy ngươi. Ta lại chẳng có thời gian
để lãng phí ở đây với ngươi. Một câu nói! Một cái giá! Ba mươi vạn,
ngươi có đưa hay không?”
Trong con mắt của Hà Đại Sơn tràn ngập hung quang muốn giết người.
Hắn không nhúc nhích đứng ở nơi đó, suy nghĩ rất lâu, dùng giọng điệu bình
tĩnh khiến cho người ta sợ hãi nói: “Được rồi! Liền ba mươi vạn. Bất
quá, đây là một lần cuối cùng.”
...
Trở lại phòng làm việc khoa xét nghiệm, Trương Đức Lương càng nghĩ càng cảm thấy sự tình có vấn đề.
Hắn tỉnh lại từ trong sự vui mừng khôn xiết về việc đã dọa dẫm thành công,
rồi bắt đầu chậm rãi suy nghĩ về kẽ hở trong chuyện này.
Hà Đại Sơn không phải một người dễ nói chuyện.
Mặc dù đã đồng ý trên đầu môi, nhưng cũng đã nói cho Trương Đức Lương biết, bây giờ trên tay mình lại không có nhiều tiền như thế. Ngoại trừ ngày
mai có thể gom góp mấy vạn đồng, còn ba mươi vạn thì Trương Đức Lương
cần phải trải qua một hồi mới có thể cầm đến.
Việc này chắc không phải giả. Nếu như ngày mai Hà Đại Sơn có thể trực tiếp giao cho mình
hơn ba mươi vạn tiền mặt, Trương Đức Lương nhất định sẽ cảm thấy số tiền này có vấn đề.
Bà Trần đã mất tích rất lâu. Hà Đại Sơn vì sao vẫn còn e ngại video lưu truyền đi?
Việc này không hợp logic.
Cho tới trong đó rốt cuộc đã tồn tại vấn đề gì? Trương Đức Lương cũng không có nghĩ tới chỗ sâu xa.
Vấn đề lớn nhất mà bây giờ hắn cần giải quyết, chính là ứng phó đám người
Dương Tử Hùng. Hà Đại Sơn đã đáp ứng ngày mai đưa trước mấy vạn đồng
tiền tới đây, mặc dù vô phương bổ khuyết thiếu hụt món nợ của mình,
nhưng có thể để cho thời gian khoản nợ kéo dài một chút. Chỉ cần Dương
Tử Hùng đáp ứng không bán đi nhà cửa của mình, không tiếp tục chặt đi
ngón tay của mình, Trương Đức Lương liền cảm thấy sự tình còn chưa đến
nước vô phương giải quyết.
Hà Đại Sơn ngồi ở trong phòng làm việc khoa bảo vệ, đồng dạng cũng là đang suy tư vấn đề.
Hắn yên lặng mà hút thuốc. Trong gian phòng lượn lờ khói thuốc, nồng độ hầu như đủ khiến cho người ta nghẹt thở.
Từ lúc tân nhiệm Viện trưởng Tống Gia Hào đến đây, Hà Đại Sơn liền cảm
thấy có loại nguy cơ mỗi giờ mỗi khắc đều đang đe dọa sự an toàn của
mình.
Cũng không biết có phải tân Viện trưởng rốt cuộc đầu óc vô
nước, vậy mà lại nghĩ đến việc cải tạo hầm trú ẩn bên dưới cao ốc bệnh
viện. Thân là phó đội trưởng bảo an, khi Trương Lương Tài dẫn theo công
nhân làm việc, Hà Đại Sơn lại dựa vào danh nghĩa kiểm tra an toàn để đi
xuống hai lần, phát hiện tại đó có một gian phòng mới xây ở vị trí tường kép, sau đó lại cải tạo không gian bên ngoài thành hành lang.
Thi thể của bà Trần sẽ ngay ở chỗ sau lưng tường kép.
Mỗi lần nghĩ tới đây, Hà Đại Sơn đều cảm thấy sống lưng rất lạnh lẽo, trong lòng cũng rất không ổn định.
Tống viện trưởng lại ở chỗ đó xây cất gian phòng nhỏ, đến cùng có ích lợi gì?
Nhìn qua lại không giống như nhà kho, cứ một mực vị trí lại kề sát tường kép. Chẳng lẽ, hắn đã phát hiện thi thể bà Trần?
Nếu đúng là như vậy, hắn vì sao lại không báo cảnh sát?