Bởi vì tiền.
Bởi vì phụ thân say rượu.
Bởi vì mẫu thân ngoại tình.
Nói chung, rất nhiều rất nhiều...
Lưu Thiên Minh còn nhớ bọn họ trốn ở sau lưng mình, nổi giận đùng đùng mà thấp giọng trò chuyện.
Nhớ tới trong đêm khuya, tranh chấp trong một căn phòng khác.
Nhớ tới phụ thân đánh mẫu thân, mẫu thân đang gầm thét.
Tất cả những chuyện này, đều là phần màu xám ở trong ký ức. Lưu Thiên
Minh vẫn luôn muốn quên đi chúng nó. Mỗi khi không vui, hoặc là ngủ
không được, hắn sẽ ngồi ở trên giường, đờ ra nhìn ngoài cửa sổ. Thói
quen này vẫn luôn tiếp diễn đến nay. Chính là bởi vì tuổi ấu thơ có
những hồi ức màu xám chưa bao giờ để cho hắn cảm giác được sự hạnh phúc, hắn mới sẽ càng yêu mến càng thêm quý trọng đối với bà Trần. Đặc biệt
là ở trên sự tình phải chăng nên hủy diệt bà Trần, vẫn cảm thấy khó mà
tuyển chọn.
Hiện tại, Lưu Thiên Minh tỉnh táo nằm ở trên giường, suy nghĩ tương lai.
Hắn vẫn chưa thể xác định, sự tình rốt cuộc sẽ gay go đến mức nào.
Thế nhưng, bản thân cũng bị lây nhiễm.
Nếu như, tương lai một ngày nào đó, ta cũng biến thành dáng dấp như bà
Trần, Trịnh Tiểu Nguyệt sẽ có hay không nhấc lên dao phay, chém đứt đầu của ta?
Dần dần, Lưu Thiên Minh rốt cục cảm thấy mí mắt có chút nặng trĩu. Hắn
yêu thích cảm giác mệt mỏi, cũng yêu thích vào lúc này đình chỉ suy nghĩ để cho đầu óc trống rỗng.
Ngay lúc hắn một lần nữa xếp gối ngay gọn, muốn điều chỉnh tư thế nằm
xuống, đột nhiên, từ trong cửa sổ nhìn ra ngoài, nhìn thấy một người
đang lắc lư ở trên đường sá vắng vẻ bên ngoài.
Hắn dọc theo đường phố xa xa đi tới. Lớp da là hoàn toàn có màu trắng
bệch, trên bụng tròn vo che kín từng vết cào. Những dấu vết này hẳn là
thứ sắc bén nào đó tạo thành, đan xen tới tới lui lui bên ngoài thân thể của hắn, phảng phất vệ tinh từ trên không hướng xuống quan sát khu vực
trung tâm thành thị, những con đường lít nha lít nhít.
Hắn rất béo, so với Lưu Thiên Minh lần đầu gặp hắn thì phải mập hơn gấp
hai lần. Khắp nơi trên người đều ê hề thịt mỡ, thân thể dường như một
quả khí cầu sung mãn, đang lắc lư bay bổng qua lại ở trên đường sá.
Không có mang giày, bàn chân giẫm ở trên mặt đất, phát ra tiếng vang“Xoạch xoạch“.
Trên đỉnh đầu của hắn không có tóc. Dù rằng mập đến mức muốn mạng, thế
nhưng hắn đi đứng rất vững vàng, mỗi một bước đều tràn ngập cảm giác
mạnh mẽ. Hắn tựa hồ có ưa thích đặc thù đối với xe cộ, mỗi một chiếc xe
đậu ở ven đường đều bị hắn dùng bàn tay xoa nhẹ qua. Sau đó, mặt ngoài
thân xe sẽ lưu lại một đường vết tích màu xám trắng thật dài. Nhìn qua
rất dơ, dường như một lớp sơn thật dày.
Lưu Thiên Minh nghĩ thầm, có lẽ đây là một người có ham mê phá hoại đặc thù.
Trong tay hắn có khả năng là nắm vật kiện như bàn chải hoặc là bình phun sơn, đang dùng phương thức đơn giản nhất cho xe cộ quét lên thuốc màu.
Sau khi hừng đông, chủ xe chung quanh đây nhất định phải nổi trận lôi
đình, dậm chân chửi má nó.
Đây là một nam nhân. Ở giữa hai chân hắn có vật rất lớn tượng trưng cho đàn ông, vô phương khiến cho người ta lơ là.
Lưu Thiên Minh không hiểu, hắn vì sao không mặc quần áo?
Hắn đi tới nhà chỗ mình ở, tiếp đó quẹo vào lề đường đối diện, dừng bước ở giữa hai cây ngô đồng cao to.
Khoảng cách rất gần.
Gió đêm thổi ở không trung, đôi tay lỏng lẻo của hắn buông xuống ở hai
bên bả vai, trên ngực bị thịt mỡ thật cao đẩy lên, có mảng lớn dấu vết
màu đỏ, cũng không biết đến tột cùng là thuốc màu vẫn là thứ gì. Đúng
rồi, bản thân nhìn lầm, hắn có tóc, chỉ là số lượng rất ít. Sợi tóc bừa
bộn tung bay ở trong gió nhẹ, nửa dài không ngắn, rất dễ dàng khiến cho
người ta liên tưởng tới những người mẫu xinh đẹp vung vẩy tóc bay lượn
trong gió ở trong quảng cáo dầu gội đầu, chỉ là có vóc người sai biệt
thực sự quá lớn.
Ánh trăng chui ra từ tận sâu trong mây đen, hào quang sáng trắng từ không trung chiếu xuống.
Ánh mắt của hắn dại ra, ở trong ánh trăng yếu ớt có vẻ đen tối không rõ. Càng đáng sợ chính là, trong ánh mắt của hắn phóng thích ra một luồng
năng lượng cuồng loạn, đang hướng xung quanh liếc nhìn.
Trong một sát na ánh trăng xuất hiện, Lưu Thiên Minh cảm giác cả người
mình cứng ngắt dường như bị điện giật. Hô hấp bỗng nhiên đình chỉ, hai
tay cũng cứng đờ ở trên không. Cả người hoàn toàn mất đi tri giác. Thậm
chí máu trong cơ thể cũng đình chỉ lưu động.
Lưu Thiên Minh nhận thức người này.
Mặc dù cả khuôn mặt mập mạp đã biến dạng gần như hoàn toàn, sưng tấy và
nước mủ khiến cho hắn trở nên hoàn toàn thay đổi, Lưu Thiên Minh lại có thể biết rất rõ ràng, đây chính là Vương Phúc Thọ chủ sân nuôi gà Phúc
Yên.
Đây cũng không phải chỉ dựa vào mắt thường quan sát cẩn thận kỹ càng
liền có sự phán đoán cấp độ sâu đối với sự vật, mà là một loại cảm ứng
tiềm ẩn đến từ tế bào trong cơ thể.
Không kịp nghĩ nhiều, Lưu Thiên Minh lấy tốc độ nhanh nhất mặc quần áo tử tế.
Nhất định phải ra ngoài, nhất định phải ra ngoài tóm lấy hắn.
Cứ việc Lưu Thiên Minh có chút e ngại khi đối diện với đôi mắt tràn ngập tử vong của Vương Phúc Thọ, nhưng hắn hiểu rõ một sự thực cực kỳ khủng
bố.
Vương Phúc Thọ bị tiểu Ngô cắn qua. Hắn là Lây Nhiễm Thể, hơn nữa đã biến dị.
...
Vương Phúc Thọ vẫn đang tìm kiếm thức ăn.
Hắn đi đứng rất linh hoạt, sau khi thoát khỏi sự truy đuổi của cảnh sát
và thôn dân, không chút nghĩ ngợi liền chui vào thùng rác ở ven đường.
Nơi đó tỏa ra mùi tanh tưởi, ngoại trừ công nhân làm vệ sinh và người
nhặt rác, chỉ cần là người có đầu óc bình thường thì căn bản sẽ không
muốn đi vào. Vương Phúc Thọ ở nơi đó vẫn ngốc đến đêm khuya, bên ngoài
cũng đã không nghe thấy chút động tĩnh nào, lúc này mới bò đi ra.
Một đường lắc lư tới đây, Vương Phúc Thọ cũng gặp phải không ít xe cộ
chạy như bay mà qua ở trên đường sá. Hắn không có đi ở giữa đường sá
nguy hiểm, mà là vẫn tiến lên dọc theo lề đường. Thân thể trần truồng
mập mạp ở dưới đèn đường rất dễ làm người khác chú ý. Không ít xe cộ tới tấp chậm lại, người trong xe quay cửa kính xe xuống, dùng ánh mắt kinh
ngạc và căm ghét để đánh giá hắn. Mỗi khi như thế, Vương Phúc Thọ liền
lập tức miệng mở lớn, lôi kéo cổ họng bắt đầu hát.
”Ta ở bên lề đường nhặt được một đồng tiền, đem nó đưa đến trong tay
cảnh sát thúc thúc. Thúc thúc cầm tới tiền, đối với ta gật đầu, ta đối
với thúc thúc nói tiếng: Thúc thúc không biết xấu hổ!”
Đây là hành vi điển hình của người bệnh tâm thần.
Chỉ có người điên có đại não không rõ ràng, mới sẽ đêm hôm khuya khoắt
lắc lư ở trên đường sá, lộ mông trần, lộ ra con voi con, tiếp đó lớn
tiếng chửi bậy, ca dao lại hết sức hoang đường.
Vương Phúc Thọ chính là muốn cho những người này cảm thấy mình chính là
người điên. Chỉ có như thế, mình mới có thể trở nên an toàn.
Đây cũng là một loại phương pháp đi săn hữu hiệu nhất. Chỉ cần có một
chiếc xe đỗ ở bên cạnh, Vương Phúc Thọ sẽ lập tức không chút do dự mà
nhào tới, gặm đứt cái cổ của những người muốn xem mình, cười nhạo mình.
Vận may của hắn rất tồi tệ, trên đường sá không có người đi đường, mặc
dù có mấy chiếc xe ngừng lại, lại không có tắt đèn. Người trong xe nghe
mình hát, dùng ánh mắt xem thường và bừng tỉnh nhìn mình. Tiếp đó, bọn
họ tàn nhẫn phun ra cục đàm tới mình, một lần nữa tăng nhanh tốc độ xe,
đem cục đàm dơ dáy và bụi bặm tung bay lưu cho mình.
Lưu Thiên Minh mặc lên một bộ áo thể thao màu đen đặc, bước đi như bay ở trên đường sá.
Đây là quần áo mà hắn đã sớm chuẩn bị tốt. Mua ở quán vỉa hè, rất tiện nghi, sử dụng thích hợp nhất vào lúc này.
Lưu Thiên Minh không có đi ra ngoài từ trong cửa chính tiểu khu, mà là
mở cửa sổ rồi trực tiếp nhảy xuống. Nơi đây cách mặt đất cũng không cao, lấy sự linh hoạt và tốc độ của hắn, trực tiếp rơi xuống đất cũng sẽ
không bị thương. Hơn nữa, nơi đây cách nơi dừng lại trước đó của Vương
Phúc Thọ là gần nhất, có thể rất nhanh đuổi kịp.
Vương Phúc Thọ cảm giác được phía sau có người đang truy đuổi mình.
Hắn không quay đầu lại, không chút do dự, lập tức hướng ngay phía trước nhanh chân chạy như điên.
Lưu Thiên Minh có chút bất ngờ.
Hắn không nghĩ tới, Vương Phúc Thọ sẽ có phản ứng linh hoạt như thế.
Nhìn xem xung quanh bốn phía không có ai, liền vội vã tăng nhanh tốc độ
chạy.
Vương Phúc Thọ không có chạy xa.
Hắn tiến vào một hẻm nhỏ ở phụ cận. Chỉ trong một sát na Lưu Thiên Minh
vừa mới đuổi tới, Vương Phúc Thọ đã xoay người lại, mở ra miệng rộng
toàn là răng nanh sắc nhọn, kèm theo nước bọt tỏa ra mùi tanh tưởi khiến người ta muốn ói, bỗng nhiên nhào tới Lưu Thiên Minh.
Vương Phúc Thọ cảm giác được, Lưu Thiên Minh chính là đồ ăn thích hợp nhất của mình.
Hắn rất bất ngờ, lại có thể sẽ ở phố xá sầm uất có nhân khẩu tập trung đông đúc, tìm tới con mồi mỹ vị như thế?
Mặc dù cho đến trước mắt còn chưa ăn qua, có thể Vương Phúc Thọ chính là cho rằng như vậy. Bởi vì trong thân thể đang phun trào một luồng phấn
khởi không nói ra được, là kịch liệt như thế, hỗn loạn như thế. Mặc dù
là mình đói bụng nhiều ngày trốn ở trong hố nước, thời điểm đối mặt thi
thể đứa bé chết chìm bỏ mình, cảm giác sự thỏa mãn và cần đối với đồ ăn, cũng chưa từng vượt qua trạng thái hiện tại.
Lại như người đói bụng nhiều ngày, đột nhiên nhìn thấy một bát lớn thịt kho tàu nóng hổi bóng loáng.
Lưu Thiên Minh đột nhiên không kịp chuẩn bị, hai người đâm đầu vào nhau, bị Vương Phúc Thọ một mực cắn vào vai trái, liền tàn nhẫn xé xuống một
miếng lớn da thịt.
”Xẹt xẹt ———— “
Tiếng quần áo bị xé nứt rất lớn, Vương Phúc Thọ không chút nghĩ ngợi,
ngước cổ lên, mở miệng liền nuốt xuống miếng thịt đó. Vị trí vết thương
của Lưu Thiên Minh phun ra mảng lớn máu tươi, ở trên mặt Vương Phúc Thọ, hắn dùng đầu lưỡi thô ráp liếm liếm hạt tròn có bề ngoài che kín gai
thịt, trong con mắt vẩn đục tức khắc tỏa ra tia sáng.
Mùi vị thật sự rất ngon.
Miếng thịt này, còn có mùi vị của máu này, không biết vượt qua bao nhiêu lần những món ăn trước đây mà mình đã ăn qua. Sự khác biệt trong đó,
lại như là đậu hũ xào rau xanh rất nhạt nhẽo vô vị, cùng với bếp trưởng
có đôi tay kì diệu làm ra sơn trân hải vị.
Đau đớn kịch liệt đã truyền đến khắp cả thân thể mỗi một góc. Lưu Thiên
Minh chặt chẽ bịt vai bị thương, lùi lại mấy bước, hoảng sợ nhìn Vương
Phúc Thọ đang nhai máu thịt của mình.
Chủ sân nuôi gà làm sao nhìn cũng không giống như là một người bình thường.
Môi, con mắt của hắn đều là một vùng màu xám trắng như người chết, không có chút màu máu. Đặc biệt là con mắt, đang lõm vào tận sâu trong đầu,
hoàn toàn mất đi năng lực thị giác. Lớp da thân thể che kín từng cái mụn mủ, thoạt đầu nhìn qua, lại như là một con cóc hình người lớn vô cùng.
”Ngươi... Ngươi là của ta. Đừng... Động, để cho ta... Ta... Ăn... Ngươi.”
Trong cổ họng biến dị đã không chứa thứ dư thừa. Tất cả đều là hàm răng
và đầu lưỡi đã biến đổi, để cho Vương Phúc Thọ cảm thấy nói chuyện rất
khó khăn, cũng không còn tiếp tục lưu loát giống như trước. Tiếng nói
của hắn hàm hàm hồ hồ, khiến cho người ta nghe không rõ ràng, trong lúc
đó Lưu Thiên Minh lại là liên hệ chặt chẽ thông qua tế bào, cấp tốc tìm
hiểu được ý tứ mà đối phương muốn biểu đạt. Có mấy giây như vậy, Lưu
Thiên Minh cảm giác tư duy của mình đã trở nên chậm chạp lại đờ đẫn,
bởi vì tất cả mọi thứ ở trước mắt xem ra đều rất hỗn loạn, hơn nữa hơi
có chút mơ hồ.
Đây tựa hồ là một loại công kích loại hình tinh thần. Chỉ là có phạm vi
công kích rất yếu. Có lẽ, đây chính là dị năng được tiến hóa ra sau khi
Vương Phúc Thọ biến dị, chỉ là đến cả chính hắn cũng không có phát hiện
uy năng ẩn chứa trong đó.
Lực lượng của hắn rất mạnh, nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của
mình. Tốc độ của ta chiếm ưu, chỉ có phiền phức ở chỗ công kích tinh
thần như có như không.
Lưu Thiên Minh cấp tốc so sánh ưu thế địch ta. Vào lúc này, Vương Phúc Thọ lại lần nữa kêu la lên.