Một bên nói, Hà Đại Sơn một bên đưa tay muốn đoạt lấy điện thoại di động.
Lại không ngờ bị Trương Đức Lương dùng tốc độ cực nhanh cất đi. Hắn nét
mặt rất cảnh giác nhìn chăm chăm Hà Đại Sơn, mặt không cười nói: “Hà đội trưởng, đừng gấp như thế ah! Nếu ta đã dám lấy ra đưa cho ngươi xem,
liền tuyệt đối sẽ không chỉ có mang theo một phần ở trên người. Khà khà
khà khà! Ta nhưng mà chuẩn bị không ít bản chính nha. Nếu như muốn, ta
hiện tại liền có thể giao cho ngươi.”
Hà Đại Sơn căm tức nhìn Trương Đức Lương, khẽ mắng: “Đồ con hoang, lão
tử không có trêu ngươi lại cũng không có chọc ngươi, lão tử nguyện ý ngủ bên nữ nhân nào, là chuyện của chính lão tử cơ. Ai cần ngươi lo?”
Trương Đức Lương lạnh cười nói: “Đúng, ta là quản không được. Nhưng ta
nhớ tới ngươi Hà đội trưởng thật giống đã sớm kết hôn ah, phía bên quê
nhà còn có người vợ, và đứa con chắc cũng sắp làm cha. Chẳng lẽ, ngươi
dự định muốn làm Trần Thế Mỹ thời đại mới?”
Hà Đại Sơn là nông dân đến nội thành làm việc. Trương Đức Lương cũng là
thời điểm mấy năm trước Hà Đại Sơn đến bệnh viện chấp nhận làm bảo an,
đúng lúc xem qua lý lịch sơ lược của hắn, vì lẽ đó biết được những thứ
này.
Nghiến răng nghiến lợi nhìn một hồi Trương Đức Lương hoàn toàn chiếm cứ
hướng đầu gió, lửa giận trên mặt của Hà Đại Sơn hơi hơi phai nhạt một
ít. Hắn thấp giọng gầm thét lên: “Tranh thủ xóa đi những thứ này, nếu
không...”
”Nếu không làm gì?”
Trương Đức Lương hiển nhiên rất không vừa ý thái độ của Hà Đại Sơn. Hắn
cũng bị kích thích lửa giận, âm thanh không khỏi lớn hơn mấy phần:“Ngươi theo ta làm cho rõ, hiện tại người có phiền phức không phải ta,
mà là ngươi. Mụ nội mày, lão tử đem video giao nộp cho lãnh đạo, hoặc là công khai toàn bệnh viện, nhìn xem thằng chó mày còn có mặt mũi làm
việc ở chỗ này không? Ôi trời, lại còn dám uy hiếp ta? Ngươi cho rằng ta sợ sao?”
Lời vừa ra khỏi miệng, Hà Đại Sơn tức khắc tỉnh táo không ít.
Đúng đấy! Quyền chủ động sự tình bây giờ căn bản không ở trên tay mình.
Trương Đức Lương lại cũng không phải những bảo an trẻ tuổi có thể tùy ý
điều động trong khoa bảo vệ. Người ta thế nhưng là bác sĩ tại chức trong bệnh viện, là loại có biên chế.
Nghĩ tới đây, Hà Đại Sơn chỉ cảm thấy cả người trở nên chán ngán thất
vọng. Hắn bình tĩnh nhìn Trương Đức Lương mấy giây, cắn răng hỏi:“Ngươi, ngươi muốn thế nào?”
Trương Đức Lương nở nụ cười. Lòng vòng nửa ngày, rốt cục vòng ra vấn đề
mình muốn. Hắn sửa sang lại áo khoác màu trắng trên người đã có chút
ngổn ngang, cười nói: “Mọi người đều là đồng sự trong bệnh viện, ta cũng không hi vọng ngươi khó xử. Như vậy đi! Ta gần đây trong tay có chút
túng thiếu, ngươi cho ta mượn chút đỉnh tiền, chuyện này cứ thế cho qua. Yên tâm đi! Con người của ta rất kín mồm kín miệng, ai cũng sẽ không
nói.”
Dương Tử Hùng là người điên.
Trương Đức Lương đời này vẫn là lần đầu tiên bị phỏng bởi người dùng đầu thuốc lá ấn ở trên tay.
Hắn biết bọn người cho vay nặng lãi chuyện gì cũng dám làm. Trương Đức
Lương không muốn bán đi nhà của mình, cũng tuyệt đối không dám liều lĩnh cầm Dolantin để xúc phạm pháp luật. Trái lo phải nghĩ, trong thời gian
ngắn người có khả năng cầm đến tiền, chỉ có thể là Hà Đại Sơn.
Đương nhiên, chuyện như thế này Trương Đức Lương cũng không có niềm tin
tuyệt đối. Dù sao, chuyện giữa nam và nữ, đều chú ý tình đầu ý hợp. Cho
tới hôn nhân gì gì đó, sớm đã không có sự trói buộc quá lớn. Vạn nhất Hà Đại Sơn căn bản không để ý, vạn nhất Hà Đại Sơn chỉ nở nụ cười, vạn
nhất Hà Đại Sơn trở mặt không quen biết trực tiếp hành hung mình một
trận... Trước khi Trương Đức Lương đi qua, đã đem đủ loại khả năng nghĩ
đến toàn diện. Chẳng qua liền cả chính hắn cũng không nghĩ tới, những
hình ảnh khó coi trên màn hình điện thoại, đối với sự kích động của Hà
Đại Sơn vậy mà to lớn như thế.
Một lúc lâu, Trương Đức Lương nghe được tiếng thở dốc trầm trọng của Hà
Đại Sơn như dã thú bị thương: “Ngươi... Ngươi muốn bao nhiêu tiền?”
Trương Đức Lương ánh mắt sáng lên, vội vã mở miệng báo ra con số sớm đã tính toán qua: “Không nhiều, 20 vạn liền được.”
Ta đệt! 20 vạn còn không nhiều?
Nếu như trên tay có dao, Hà Đại Sơn thật sự rất muốn trực tiếp chặt đi
đầu của Trương Đức Lương. Hắn cố nén lửa giận, vô cùng chán ghét liếc
nhìn Trương Đức Lương, uể oải phất phất tay: “Ngày mai đi! Ngày mai
ngươi tới lấy tiền.”
Trương Đức Lương cũng minh bạch đạo lý thấy đỡ thì thôi, tức khắc trở
nên vui mừng khôn xiết, không ngừng vội vã đáp ứng: “Tốt, tốt. Vậy ta
ngày mai lại tới.”
Không chờ xoay người đi tới cánh cửa, phía sau truyền đến tiếng gầm nhẹ
âm trầm của Hà Đại Sơn: “Thằng chó mày tốt nhất quản cho tốt cái miệng
nát của mày. Nếu như bị lão tử nghe thấy chút xíu tin đồn, hoặc là có
người nghị luận ở sau lưng, lão tử liền chặt mày thành thịt vụn cho chó
ăn!”
Đây tuyệt đối không phải uy hiếp, mà là chuyện hoàn toàn có khả năng xảy ra.
Trương Đức Lương trên mặt cười bồi, kinh hồn bạt vía rời khỏi phòng làm việc của khoa bảo vệ.
Cả người Hà Đại Sơn co quắp ở trên ghế, lửa giận dần dần từ trên mặt rút đi, lộ ra sự bất đắc dĩ và sầu khổ trầm trọng.
Làm sao cũng không nghĩ tới, phiền phức lại nhanh như thế liền tìm tới cửa
Đối với nữ nhân, mỗi một nam nhân đều có cách nhìn và sự yêu thích bất
đồng của mình. Có người yêu thích loại hình vóc người đầy đặn xúc giác
mười phần, có người yêu thích xinh xắn hoạt bát trước lồi sau vễnh, còn
có người yêu thích gợi cảm hào phóng...
Hà Đại Sơn chỉ là nam nhân bình thường. Hắn chẳng hề thích người vợ xa ở trong quê nhà.
Người vợ nông thôn, không có văn hóa, không có kiến thức, nơi nào so
sánh với những nữ nhân nội thành. Sự khác biệt giữa thành thị và nông
thôn thực sự quá lớn. Đặc biệt là đến mùa hè, đầy đường đều là váy đủ
mọi màu sắc, đâu đâu cũng có chân dài tới nách tất chân trắng toát, trực tiếp liền có thể câu lên dục vọng mãnh liệt nguyên thủy nhất tại đáy
lòng nam nhân.
Lúc bà Trần còn trẻ chính là mỹ nhân. Hà Đại Sơn xem qua bức ảnh trước
đó của bà Trần, tuy nói cùng hiện tại có khác biệt rất lớn, nhưng mà mặt mũi dung mạo vẫn cứ bảo lưu mấy phần phong vận năm đó. Huống hồ, bà
Trần một thân một mình, không có con cái và thân thích, ở trong mắt Hà
Đại Sơn, cũng thuộc về loại nữ nhân nội thành có văn hóa có kiến thức.
Vì câu dẫn bà Trần, Hà Đại Sơn rất là tiêu tốn một phen tâm tư. Đương
nhiên, thời điểm hắn làm những chuyện này, vô cùng cẩn thận. Dưới cái
nhìn của người ngoài, chính là đội trưởng bảo an nhiệt tâm trợ giúp quả
phụ lẻ loi hiu quạnh giải quyết đủ loại sinh hoạt khó khăn. Biểu tượng
mãi mãi đều là biểu tượng, nếu như không phải Trương Đức Lương trong lúc vô ý phát hiện bí mật trong nhà xác bệnh viện, e rằng căn bản sẽ không
có người biết, Hà Đại Sơn đã “Chiếu cố” bà Trần đến trình độ thân mật
trên giường.
Thứ Hà Đại Sơn cần, không vẻn vẹn đơn giản chỉ là một nữ nhân.
Sở dĩ tuyển chọn bà Trần làm mục tiêu, cũng bởi vì bà Trần danh nghĩa có hai gian nhà.
Xin chú ý, không phải một gian, mà là hai gian.
Thời đại này, theo thành thị khuếch trương, diện tích nội thành càng
ngày càng lớn. Ban đầu vị trí vùng ngoại ô thành thị, cũng nối liền với
con đường mới xây, trở thành trung tâm thành phố mới. Nhà danh nghĩa của bà Trần tuy nói rất cũ, diện tích cũng không lớn, phụ cận lại có rất
nhiều điều kiện thuận tiện như bệnh viện, trường học, nhà ga.v.v... bất động sản của đoạn đường hoàng kim này, mỗi nhà trệt giá cả đều vượt
qua vạn nguyên trở lên.
Bà Trần cũng không phải nghèo túng như chỉ nhìn từ bề ngoài. Nàng danh nghĩa bất động sản chí ít giá trị hơn trăm vạn.
Hà Đại Sơn phi thường nhạy bén đã phát hiện điểm này.
Mặc dù đối với 《 Luật Hôn Nhân 》 kiến thức nửa vời, Hà Đại Sơn lại vững
vàng ghi nhớ trọng điểm cực kỳ then chốt “Phu thê cùng sở hữu tài sản
nhất định phải chia cắt đồng đều“. Dưới cái nhìn của hắn, bà Trần chính
là một núi vàng chưa bị người chú ý, càng không có người tiến hành khai
phá. Nếu như không thừa dịp cơ hội hiện tại lập tức ra tay, bị người
khác nhanh chân đến trước, vậy thì làm gì cũng đã chậm.
Cho tới quê nhà người vợ... Hà Đại Sơn đã nhờ người tiện thể nhắn trở
về, nói là muốn ly hôn. Sự tình tương tự trong thôn có rất nhiều, người
đi ra ngoài làm việc, hầu như hàng năm đều có chuyên môn trở về lo liệu
ly hôn. Hà Đại Sơn không phải người thứ nhất, cũng sẽ không phải người
cuối cùng.
Hà Đại Sơn thậm chí đã kế hoạch xong sinh hoạt nửa đời sau của mình. Chỉ cần thành công chiếm được bà Trần, tại quê nhà lo liệu thủ tục ly hôn,
bên phía nội thành liền có thể thuận lý thành chương trở thành phu thê
với bà Trần. Đến khi đó, hai gian nhà đều là của mình. Lão tử thân thể
cường tráng, trong ngày thường bà Trần thân thể gầy yếu nếu ẩu đả đánh
chửi căn bản không phải đối thủ. Cố gắng trừng trị nàng mấy năm, liền
có thể tươi sống dằn vặt nàng đến chết... Khà khà khà khà! Hơn trăm vạn
tiền mặt ah, Hà Đại Sơn đời này còn chưa bao giờ gặp qua tiền nhiều như
thế!
Đoạn video được Trương Đức Lương dùng điện thoại di động ghi lại, để cho Hà Đại Sơn cảm giác được nguy cơ lửa xém lông mày.
Tiếp cận bà Trần, là một kế hoạch có mục tiêu lâu dài. Đến nổi bây giờ, Hà Đại Sơn còn có chuyện càng thêm trọng yếu.
Đó chính là danh ngạch biên chế của bệnh viện.
Hà Đại Sơn mặc dù là phó đội trưởng bảo an của bệnh viện, lại chỉ là một người làm việc lâm thời được mướn. Trong ngày thường gặp phải bác sĩ hộ sĩ, Hà Đại Sơn đều muốn chủ động đưa lên vẻ mặt vui cười, tiếp đó liền
là chào hỏi phi thường nhiệt tình. Cũng không phải nói con người của hắn có nhân duyên rất tốt, mà là Hà Đại Sơn sống đến vô cùng cẩn thận.
Hắn tuyệt đối không cho phép bởi vì sai lầm hằng ngày và sơ sẩy, dẫn đến xuất hiện kết quả đáng sợ là mình bị bệnh viện khai trừ.
Mặc dù là làm đến đội trưởng bảo an thì thế nào? Đối với làm việc lâm
thời, bệnh viện nói không cần liền không cần. Đến khi đó, bản thân vẫn
phải là xám xịt rời khỏi, đi nơi khác mưu sinh.
Đến khi đó, liền tuyệt đối không có khả năng phát triển quan hệ thêm một bước cùng với bà Trần.
Hà Đại Sơn biết trước mắt liền có một cơ hội như thế. Trong khoa bảo vệ
có một lão viên chức bệnh viện sắp nghĩ hưu. Đối với danh ngạch biên chế để trống, lãnh đạo bệnh viện có chút do dự, đủ loại ý kiến cũng không
thống nhất. Hà Đại Sơn đang khắp nơi liên lạc, lén lút cũng tặng đi
không ít lễ vật. Hắn cảm thấy, chỉ cần mình nhiều nỗ lực tranh thủ một
hồi, cố gắng biểu hiện, cơ hội đạt được danh ngạch biên chế có ít nhất
chừng sáu thành.
Thời điểm như thế này, tuyệt đối không thể xuất hiện một tia nửa điểm
tin đồn bất lợi với mình. Huống hồ, cùng với chuyện của bà Trần, nói
công khai chính là làm loạn quan hệ nam nữ. Nếu như mình chưa có kết
hôn, thì ngược lại cũng còn tốt. Vấn đề là, người vợ bên phía quê nhà
thế nhưng vẫn còn, lúc đó được bệnh viện mướn, trong chuyên mục quan hệ
gia đình nhưng mà rõ rõ ràng ràng điền ba chữ “Đã kết hôn“.
Hà Đại Sơn từ trong hộp thuốc lá rút ra một điếu thuốc, lại không có đốt, mà là nắm ở trong lòng bàn tay, tàn nhẫn nặn đến nát.
Bất kể! Nếu như Trương Đức Lương dùng đoạn video quay trộm uy hiếp mình, thì chỉ có thể tự nhận xui xẻo, dùng tiền tiêu tai. Nếu như tiểu tử
Trương Đức Lương biết điều, nói không chắc, còn có thể trở thành trợ lực giúp mình nói chuyện trong quá trình đạt được biên chế.
Có lúc, chuyện xấu thường thường có thể diễn biến thành chuyện tốt.