Edit: _BOSS_ lười
Lưu Thiên Minh chưa bao giờ nghĩ
tới việc phải vác Mạnh Kỳ đã bị mình tiêu diệt, sau đó lại đem một bộ
thi thể bắt mắt như thế mang ra bệnh viện.
Làm thế, mục tiêu quá lớn, vô cùng nguy hiểm.
Lần trước đánh chạy đám người Tào Hằng Thái ở bên ngoài quân doanh, Lưu
Thiên Minh đã dự liệu đến giữa mình và Mạnh Kỳ khẳng định còn sẽ chạm
mặt.
Hắn vĩnh viễn sẽ không từ bỏ. Bọn họ sẽ không bởi vì mấy câu khuyên can liền dừng cương trước bờ vực. Càng sẽ không có lòng thương
hại với đối tượng bị ức hiếp không hề đánh trả.
Huống hồ, lần này Mạnh Kỳ lại lấy ra một cây súng lục.
Việc này cho thấy, hắn đã chuẩn bị tốt toàn bộ kế hoạch.
Như thế, chuyện còn lại liền đơn giản: Không phải hắn chết, chính là ta vong.
Nhìn Mạnh Kỳ đã triệt để mất tri giác nằm ở dưới chân, Lưu Thiên Minh lấy ra điện thoại di động, bấm số điện thoại của Trịnh Tiểu Nguyệt: “Xin lỗi
ah! Trong bệnh viện tạm thời xảy ra một ít chuyện, ta có khả năng phải
đến trễ đôi chút.”
Chắc là duyên cớ đã trải qua chuyện vào tối
hôm nay, phản ứng của Trịnh Tiểu Nguyệt rất mẫn cảm: “Đã xảy ra chuyện
gì? Có phải là Mạnh Kỳ đi qua gây sự với ngươi?”
”Không có. Phòng khám bệnh đến một bệnh nhân, cần cấp cứu.”
Lưu Thiên Minh tùy tiện biên một cái cớ. Có một số việc cần nam nhân phải
độc lập đảm nhận, tuyệt đối không thể kéo theo nữ nhân vào. Nói xong câu đó, hắn giả vờ kinh ngạc hỏi: “Làm sao trong chớp mắt lại nhắc tới hắn? Ngươi thế nào?”
”Tối hôm nay Lý Khiết Hinh đã gạt ta đi ra ngoài, chính là chủ ý của hắn.”
Trịnh Tiểu Nguyệt ở trong điện thoại nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu không
phải ngươi để cho ta ở huấn luyện quân sự, học một ít kỹ xảo đánh lộn,
nói không chắc, tối hôm nay ta đã không về được.”
Nghe đến đó,
Lưu Thiên Minh đã hiểu rõ toàn bộ mọi chuyện. Hắn cúi đầu nhìn một chút
Mạnh Kỳ nằm ở trước mặt, trong con mắt lộ ra một luồng hàn ý u ám.
Đơn giản hàn huyên mấy câu, Lưu Thiên Minh cúp điện thoại.
Hắn đi tới bên cạnh tường kép, từ phần đáy rút ra từng viên gạch, dùng tới
biện pháp xử lý thi thể Dương Không Sơn, đem Mạnh Kỳ đã tắt thở nhét
vào.
Khi nhét được phân nửa thi thể vào vách tường, Lưu Thiên
Minh lại chú ý quan sát một hồi động tác của hai con hành thi là bà Trần và Tiền Nghiễm Sinh.
Tống Gia Hào nói không sai, bộ phận mà bà
Trần ưu tiên ăn uống là đại não, còn Tiền Nghiễm Sinh thì không có chú ý nhiều. Hắn chỉ mở miệng gặm loạn ở trên người Mạnh Kỳ, bất luận bờ vai
vẫn là cánh tay, chỉ cần bộ vị có thể ăn là được. Đến khi bà Trần dùng
sức mạnh khổng lồ nhấc lên xương sọ của Mạnh Kỳ, Lưu Thiên Minh tiến lên một bước đem phần thi thể còn lại nhét vào, vị trí ăn uống của Tiền
Nghiễm Sinh lại lập tức biến thành phần bụng của Mạnh Kỳ.
Hắn thích ăn nội tạng.
Sự khác biệt như thế kỳ thực có sự sai biệt rất nhỏ, không quan sát cẩn thận, căn bản khó mà phát hiện.
Phương diện nghiên cứu của Tống Gia Hào xác thực rất có tổng thể.
Lưu Thiên Minh cảm thấy, sở dĩ xuất hiện tình huống như thế này, hẳn là
được tạo thành bởi bà Trần và Tiền Nghiễm Sinh có con đường virus lây
nhiễm bất đồng.
Khi bà Trần còn sống, dù sao cũng là một tên Lây
Nhiễm Thể hình thái bình thường, chết rồi mới biến thành bộ dáng này.
Tiền Nghiễm Sinh thì không giống. Hắn là bị bà Trần cắn qua sau đó mới
biến dị lây nhiễm. Nếu như lấy đầu nguồn truyền nhiễm virus để tiến hành đánh dấu, thì bà Trần không thể nghi ngờ nên tính là Lây Nhiễm Thể đẳng cấp thứ nhất, Tiền Nghiễm Sinh chỉ có thể thuộc về đẳng cấp thứ hai.
Thân thể Mạnh Kỳ đã triệt để nhét vào tường kép.
Lưu Thiên Minh lặng lẽ nhét viên gạch về chỗ cũ.
Ngay lúc hắn đứng lên, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề trước đây chưa bao giờ cân nhắc tới.
Ta, tiểu Ngô, còn có bà Trần, đều là bởi vì bệnh nhân thần bí màu đen mà bị lây nhiễm. Dựa theo quy tắc phân biệt như thế, bệnh nhân màu đen đó mới hẳn là đẳng cấp thứ nhất.
Còn có, tiểu Ngô và bà Trần đều là Lây Nhiễm Thể hình thái bình thường, về sau chủ sân nuôi gà Vương Phúc Thọ
lại là bị tiểu Ngô cắn bị thương, dẫn đến biến dị. Thế nhưng, máu của
Vương Phúc Thọ lại chứa chất dinh dưỡng khá là dồi dào, bản thân lại
không có sản sinh phản ứng săn bắt tương đồng ở trên người của Tiền
Nghiễm Sinh.
Đây phải chăng mang ý nghĩa, Lây Nhiễm Thể không
cùng giai đoạn, dưới một đẳng cấp lại lần nữa truyền nhiễm sẽ sản sinh
biến hóa?
Còn có Dương Không Sơn, nếu như hắn bị tặc trộm bò cắn
bị thương cùng với mình giống nhau, thì đẳng cấp lây nhiễm của Dương
Không Sơn cũng nên giống với Tiền Nghiễm Sinh?
Bài tự chính xác hẳn là như vậy.
Bệnh nhân thần bí màu đen: Đẳng cấp thứ nhất.
Ta, bà Trần, tiểu Ngô, tặc trộm bò: Đẳng cấp thứ hai.
Tiền Nghiễm Sinh, Dương Không Sơn: Đẳng cấp thứ ba.
Cho tới đẳng cấp thứ ba lại tiếp tục hướng xuống, virus lây nhiễm sẽ xuất
hiện tình huống gì, Lưu Thiên Minh không có hứng thú biết.
Nguyên nhân rất đơn giản, bất luận Tiền Nghiễm Sinh vẫn là Dương Không Sơn,
đối với hắn đều không có sản sinh cảm ứng săn bắt. Nói cách khác, thể
nội của bọn họ không có đầy đủ chất dinh dưỡng. Dựa theo vị trí bài tự
lây nhiễm trước đó, có thể suy ra, virus lây nhiễm đến đẳng cấp thứ tư,
Lây Nhiễm Thể càng không có khả năng sản sinh ra chất dinh dưỡng dồi
dào.
Lưu Thiên Minh không khỏi nghĩ đến, bản thân phát hiện một hạt nhỏ lấm tấm màu đỏ ở não bộ của Dương Không Sơn.
Hắn xác định hạt đó có thể ăn, là một loại chất dinh dưỡng có thành phần cơ sở hoàn toàn tương đồng với tiểu Ngô và Vương Phúc Thọ.
Nếu như
đơn thuần lấy số lượng chất dinh dưỡng được Lây Nhiễm Thể sản sinh để
làm tiêu chuẩn phán đoán, phải chẳng có thể cho rằng như vậy: Mỗi một
Lây Nhiễm Thể đẳng cấp thứ hai, có thể cung cấp một Aller dinh dưỡng.
Thế nhưng muốn đạt được chất dinh dưỡng đồng dạng, lại cần đầy đủ 1000
tên Lây Nhiễm Thể đẳng cấp thứ ba.
Đây xác thực là một đồ hình
Kim Tự Tháp vô cùng to lớn. Lưu Thiên Minh thậm chí cũng không dám tưởng tượng, nếu như hoán đổi Lây Nhiễm Thể đẳng cấp thứ tư là đẳng cấp càng
thấp hơn, đến tột cùng cần bao nhiêu, mới có thể tập hợp đủ một Aller
chất dinh dưỡng?
Nếu như đảo ngược Kim Tự Tháp, bệnh nhân thần bí màu đen nằm ở đẳng cấp thứ nhất, hắn lại có thể cung cấp bao nhiêu
Aller chất dinh dưỡng?
Lưu Thiên Minh không khỏi có chút kích động, cũng cảm thấy tiếc nuối.
Bà Trần vậy mà đem bộ thi thể đó đưa đến sân hoả táng để thiêu hủy, thật là quá đáng tiếc.
Phần đáy tường kép có một kẽ hở, máu của Mạnh Kỳ chảy ra từ bên trong.
Phú thương Đàm Thụy và bảo tiêu bị Tiền Nghiễm Sinh tiêu diệt, thôn dân
Dương Không Sơn của Lạc Phượng Thôn, bác sĩ Trương Hoành Lương của khoa
xét nghiệm, lại thêm vào hôm nay Mạnh Kỳ bị mình tiêu diệt, tính ra, đã có rất nhiều người chết ở trong hầm trú ẩn âm u.
Mỗi người bọn họ đều có lý do nhất định phải bị giết, nhất định phải chết.
Bởi vì tiền.
Bởi vì nữ nhân.
Bởi vì ý thức trách nhiệm.
Lưu Thiên Minh yên lặng mà nhìn vũng máu trên đất không ngừng mở rộng, tiếp đó chậm rãi chảy xuống đường ống nước.
Khi lần thứ nhất phát hiện bà Trần ăn đi Đàm Thụy và bảo tiêu ở trong tường kép, mình và Tống Gia Hào đều lo lắng máu đen sẽ gây nên chú ý, bỏ ra
rất lớn công phu, mới quét dọn sạch sẽ mặt đất. Đến lần thứ hai, cũng
chính là khi đem thi thể Dương Không Sơn nhét vào, hai người đều đã trở
nên làm biếng, chỉ là tùy tiện dùng nước dội một lần.
Hôm nay,
khi Lưu Thiên Minh tiến vào, phát hiện vết máu trên mặt đất ximăng đã
biến thành màu đen trở nên cứng rắn. Đó là máu của Trương Hoành Lương.
Tống Gia Hào có lẽ là không kịp dọn dẹp, hoặc là bận bịu ứng phó Hà Đại
Sơn, liền tùy ý vết huyết chầm chậm bốc hơi lên, khô cạn từng chút một.
Tiếng nhai nuốt trong tường kép đã trở nên nhỏ nhẹ.
Tính toán thời gian, Mạnh Kỳ nên đã bị ăn gần đủ rồi. Lần trước bà Trần ăn
quá nhiều, sau khi cái bụng căng nứt, Lưu Thiên Minh đã không còn tiếp tục đưa đồ ăn cho nàng. Hắn phát hiện, bà Trần đã hoàn toàn thay đổi
nhu cầu đối với đồ ăn. Nàng không có dạ dày, không có cơ quan tiêu hóa. Miếng thịt cắn xé nuốt xuống từ trong miệng, thông qua thực quản, trực
tiếp tiến vào thân thể. Tiếp đó, lại rơi ra từ phần bụng nổ tan đã không còn che chắn.
Lại giống như một người bệnh cường tuyến giáp
(Hyperthyroidism), thuần túy chỉ là đang hưởng thụ quá trình ăn uống,
lại vô phương thu được năng lượng từ trong đồ ăn.
Bà Trần căn bản không cần đồ ăn. Nàng chỉ là ở dưới sự khống chế của đại não còn sót
lại cơ năng, bảo lưu khái niệm cơ sở về đồ ăn. Tiếp đó, điên cuồng công
kích, điên cuồng cắn xé.
Trong đầu của Lưu Thiên Minh liền hiện ra hình ảnh vô cùng quỷ dị.
Hắn dường như nhìn thấy, bà Trần đang cắn xé Mạnh Kỳ ở trong tường kép, xé
xuống từng miếng thịt từ bờ vai và trên đùi. Nha, suýt tý nữa đã quên,
đồ ăn mà bà Trần thích nhất là đại não. Nàng dùng ngón tay mạnh mẽ vén
lên xương sọ, miệng lớn nuốt óc như uống đậu hũ. Toàn bộ “Đồ ăn” đều dồn dập rơi xuống từ trên bụng nổ tan, ở trên mặt đất hình thành đống máu
thịt be bét bẩn thỉu.
Lưu Thiên Minh tắt đèn, đi ra khỏi phòng. Hắn mở đèn pin, dọc theo bậc thang, đi đến phòng tạp vật ngay phía trên.
Hắn không muốn dọn dẹp vũng máu trên mặt đất.
Làm thế đã không có bất cứ ý nghĩa gì.
Cứ để cho chúng nó tự nhiên khô cạn đi!
Bí mật tầng hầm, đã có càng ngày càng nhiều người biết.
Mỗi một người biết bí mật, hoặc nhiều hoặc ít đều phải trả giá đánh đổi.
Đến cuối cùng, có lẽ mình và Tống Gia Hào đều sẽ chết.
Bất quá, cho dù chết, hai người chúng ta khẳng định sẽ xếp ở cuối cùng.
Lưu Thiên Minh rất tin tưởng đối với chuyện này.
Bởi vì, còn có một người là Hà Đại Sơn.
Tống Gia Hào tuyệt đối sẽ không buông tha hắn.
...
Trịnh Tiểu Nguyệt một người ngốc ở trong phòng.
Bóng tối ngoài cửa sổ để cho nàng cảm thấy một hồi buồn bực không lý do.
Trên người rất nhờn, tất cả đều là mồ hôi.
Chắc là từ phòng KTV một đường lao nhanh ra ngoài. Khi đập nát chai bia,
rất nhiều nước bia bắn tóe lên người. Trịnh Tiểu Nguyệt kéo ra cổ tròn
T-shirt, cúi đầu ngửi ngửi, tức khắc nhíu mày. Mùi bia và mùi mồ hôi
bẩn, suýt tý nữa đã làm cho nàng ngạt thở.
Phải tranh thủ tắm rửa.
Hơn mười phút sau, Trịnh Tiểu Nguyệt đi ra từ trong phòng tắm.
Vừa mới tắm xong nên tóc còn ướt, nàng dùng khăn mặt không ngừng mà lau.
Áo ngủ tơ tằm trắng như tuyết chỉ che đến phía dưới bờ mông, lộ ra đôi
chân thon dài non nớt trắng trẻo, chân trần mềm mại có vẻ vô cùng đáng
yêu. Nàng mang dép lê con mèo, đi tới phía trước máy nước uống, rớt ly
nước nóng, tiếp đó ngồi ở trên giường, ôm gối, chầm chậm đợi nước nóng
nguội đi một chút.
Trước khi tắm vừa mới gọi điện thoại xong, Lưu Thiên Minh tới đây còn cần một khoảng thời gian.
Không biết vì sao, Trịnh Tiểu Nguyệt bỗng nhiên rất muốn ăn kẹo.
Nàng cảm thấy trong miệng không có vị gì, muốn ăn chút đồ ngọt.
Con gái đều thích ăn vặt, Trịnh Tiểu Nguyệt cũng không ngoại lệ. Nàng có
động tác nhanh nhẹn từ trên giường nhảy xuống, chạy đến phía trước tủ âm tường, từ trong ngăn kéo lấy ra một lọ thủy tinh rất lớn. Bên trong
chứa đầy nho khô. Tầng cao nhất, còn có mấy viên mứt bí bị đường trắng
óng ánh thẩm thấu.
Cầm một viên nho khô nhét vào trong miệng,
Trịnh Tiểu Nguyệt cảm thấy không đã ghiền. Nàng trực tiếp cầm lấy một
viên mứt bí, lại từ trên bàn cầm lấy dao gọt hoa quả, dùng động tác
thông thạo cắt mứt bí thành miếng nhỏ, dùng mũi đao cắm vào, từng miếng một đưa vào trong miệng.
Mứt bí là một bạn học tặng. Nghe nói, là đặc sản quê nhà của các nàng. Hương vị không tệ, chính là quá ngọt.