Tề Nguyên Xương không có phản đối.
Hắn vốn chỉ là thuận miệng nói ra. Vị lãnh đạo cảnh cục này nói cũng không sai, quản lý trị an và
phòng hộ, vốn là chuyện của cảnh sát. Muốn để cho dân chúng tham dự vào, chỉ có thể đem sự tình làm cho càng nát. Dân chúng dẫu sao cũng không
phải bộ đội có kỷ luật. Ở trước mặt nguy hiểm và hỗn loạn, người người đều có tư tâm. Đến khi đó, ngươi căn bản không có khả năng trông chờ
bọn họ phát huy tác dụng nên có.
”E hèm, hôm nay cứ kết thúc như vậy đi!”
Cục trưởng nhìn xem thời gian gần như đã đến mười hai giờ trưa, vì lần hội
nghị này đã định ra quan điểm cơ bản: “Lão Trần ngươi đã khổ cực nhiều
rồi, nhanh chóng phối hợp cùng với bộ quân công và quân đội, tranh thủ
trong tuần phải đạt được trang bị vũ khí mới. Công tác dự trữ đạn dược
của mỗi một đồn công an, hiện tại liền có thể an bài xuống, bất luận ai
cũng không được bằng mặt không bằng lòng. Bên trong cục đã điều đi nhân
thủ, thành lập một tiểu tổ đặc cần, luân phiên kiểm tra đối với hết thảy đồn công an thuộc khu quản hạt. Hạng mục công tác này nhất định phải
đưa vào môn học khảo hạch an toàn năm nay. Còn có, ban nãy lão Cổ có nói lớp huấn luyện bắn súng dành cho cảnh viên, ta cảm thấy ý nghĩ này rất tốt, có thể trước thử một lần tại mấy đồn công an trong nội thành. Nếu như thời gian còn kịp, tốt nhất năm nay có thể để cho toàn bộ cảnh viên đều tham gia thụ huấn. Nếu không, theo trình độ bắn súng trước mắt của
bọn họ, nói ra sẽ để cho người cười đến rụng răng.”
Bao gồm Tề Nguyên Xương ở bên trong, tất cả mọi người đều nở nụ cười.
Hơi dừng lại chốc lát, cục trưởng tiếp tục nói: “Mặt khác, công tác câu
thông cũng phải làm tốt với bên cục vệ sinh phòng dịch thành phố. Phái
mấy người đi qua, tiến hành liên hệ hạng mục riêng cùng với bọn họ. Nếu
như có thể sớm ngày nghiên cứu ra vắcxin phòng bệnh đối phó virus, thì
không còn gì tốt hơn.”
Những câu nói này đều là trên hình thức.
Mọi người dồn dập gật đầu, cầm lấy mũ cảnh sát đặt ở trên mặt bàn, chuẩn bị kết thúc hội nghị.
”Cuối cùng, ta còn muốn nói lên một câu.”
Cục trưởng có lẽ là già, cho nên hơi lải nhải.
Thế nhưng, lời nói của hắn không ai dám không nghe. Không biết vì sao,
giọng nói của cục trưởng bỗng nhiên trở nên có chút trầm trọng: “Quá
trình vụ án phòng xác huyện Liễu Hà phải in ấn thành sách, bỏ bớt tên
người và địa danh cụ thể, xem như văn bản huấn luyện phát xuống mỗi một đồn công an. Nhất định phải để cho tất cả cảnh viên đều phải hiểu rõ
làm thế nào để đối phó người bị nhiễm virus. Còn có, bắt đầu từ hôm nay, hết thảy hạng mục kiểm nghiệm thi thể vụ án, nhất định phải có cảnh
viên vũ trang tại chỗ hiệp trợ. Đặc biệt là ở dưới tình huống xác định
người chết không có dấu hiệu mạng sống, nhất định phải tiến hành cố định đối với thi thể, thậm chí có thể dùng thủ đoạn bạo lực tiến hành phá
hủy đối với đầu người chết, tiếp đó mới có thể đi vào tủ lạnh tồn giữ.
Khoa pháp y Đường Uy là tiểu tử không tệ, nếu như hắn có thể sớm chút
biết những chuyện này, cũng sẽ không...”
Câu nói sau cùng, cục trưởng còn chưa nói hết, chỉ là thở ra một hơi thở thật dài.
Tề Nguyên Xương chầm chậm lấy xuống mũ cảnh sát đã đội ở trên đầu.
Không chỉ là hắn, mỗi người trong phòng họp, đều làm ra cử động tương đồng. Trong lúc nhất thời, trang nghiêm im ắng.
...
Cục vệ sinh phòng dịch thành phố.
Đây là một chỗ tương đối đặc thù, rất nhiều nhân viên công tác đều mặc áo
blouse trắng giống như bác sĩ. Trong phòng làm việc của một ít bộ ngành, cũng có thể ngửi đến mùi nước tiêu độc nồng đậm. Đương nhiên, ở trong
mắt của rất nhiều thị dân, cục vệ sinh phòng dịch kỳ thực không có khác
biệt gì với bệnh viện, vẻn vẹn chỉ là tên gọi không giống nhau.
Mã Thế Minh là một nam nhân cao lớn gầy gò. Hơn ba mươi tuổi, trên sống
mũi có một mắt kính gọng đen, ngày thường đều có một bộ dáng nghiêm túc
thận trọng, không quá dễ dàng để cho người ta tiếp cận.
Ròng rọc
xe đẩy nhỏ có khả năng gỉ sét, khi Mã Thế Minh đẩy xe đi qua từ trên
hành lang, bánh xe đều là phát ra tiếng vang “Kẹt kẹt kẹt“. Trên khung
xe xếp đầy đủ loại đồ đựng dụng cụ bằng thủy tinh, ở giữa còn có một hộp đựng ống nghiệm rất lớn, bên trong cắm thẳng ống nghiệm thủy tinh có
chứa chất lỏng không giống nhau nhiều đến hơn trăm ống.
Phòng hóa nghiệm tại lầu ba, cũng chính là tầng trệt bây giờ của Mã Thế Minh.
Cửa phòng mở rộng, Mã Thế Minh đẩy xe vào, liếc mắt liền thấy Kim Hiểu Yến
đang quan trắc cẩn thận về một phần hàng mẫu ở trước kính hiển vi.
Đây là một cô gái trẻ tuổi năm nay vừa mới phân đến đơn vị.
Nàng có tính cách hoạt bát rộng rãi, mặc dù lớn lên cũng không phải rất đẹp, vóc người lại rất đầy đặn. Đặc biệt là bộ ngực, theo tuổi tác của nàng tới nói, thực sự ưỡn lên quá mức. Mặc dù là có áo blouse trắng cỡ lớn,
cũng bị nhô lên thật cao. Chỉ là cô bé có vóc người khá thấp, thoạt đầu
nhìn qua, cả người có chút tròn, cảm giác phần eo và bắp đùi đều là
thịt.
Trên khuôn mặt vẫn luôn căng thẳng của Mã Thế Minh, lộ ra
một nụ cười hiếm thấy. Hắn đẩy xe đi tới bên cạnh Kim Hiểu Yến, khá là
thân thiết hỏi: “Đang nhìn gì đấy? Lại chăm chú như thế.”
”Một
phần mẫu máu vừa mới đưa tới, nói là một thôn xóm trên Địa Châu có dấu
hiệu bạo phát dịch heo, để cho chúng ta kiểm tra một chút, nhìn xem mẫu
máu có dị thường hay không.”
Kim Hiểu Yến thuận miệng trả lời,
sau đó đem tầm mắt dịch chuyển tới trước kính hiển vi, nhìn thấy Mã Thế
Minh đứng ở bên cạnh. Cô bé lộ ra hàm răng cười với hắn: “Thế nào, lại
mang đến đồ thú vị gì cho ta?”
Mã Thế Minh có công tác ở trong cục vệ sinh phòng dịch, là phụ trách kiểm tra thu vào vật phẩm ngoại lai.
Đây là một công việc phi thường rườm rà, cần phải phân loại đủ loại vật
phẩm của những đơn vị khác gửi đến, tiếp đó đưa tới mỗi một phòng ban,
giao cho người nhận cụ thể. Nói trắng ra, kỳ thực chính là nhân viên
giao hàng chuyển phát nhanh ở trong cục vệ sinh phòng dịch. Trên thực tế cũng là thế, mỗi khi Mã Thế Minh đẩy xe đi vào mỗi một phòng làm việc, đồng sự đều trêu đùa gọi hắn là “Tiểu ca chuyển phát nhanh.”
Mã
Thế Minh phi thường không thích, thậm chí phải nói là cực kỳ căm ghét
biệt hiệu này. Vì thế, giữa hắn và rất nhiều đồng sự đều phát sinh qua
tranh chấp.
Bất quá, Kim Hiểu Yến thì lại không giống.
Năm
trước ly hôn về sau, Mã Thế Minh vẫn luôn đang tìm kiếm nữ nhân thích
hợp mình. Hắn cảm thấy Kim Hiểu Yến không tệ, có tính cách hoạt bát rộng rãi rất hợp với mình. Bởi vậy, cũng liền dựa vào cơ hội công tác, nhiều lần tiếp cận đối phương.
Chỉ cần là thu được vật phẩm cần kiểm
nghiệm hóa học, đều phải ngay lập tức đưa tới kho lạnh để cất giữ. Cho
đến khi xác nhận vật phẩm đã không hề có giá trị, thì có thể vứt bỏ, rồi sẽ thông qua con đường chuyên môn chuyển thành rác rưởi. Đây là điều lệ công tác của cục vệ sinh phòng dịch.
Trước đó Lưu Thiên Minh ném vào phần mẫu máu kia tại trong đêm khuya khoắt, ngày thứ hai liền bị
đưa đến trong tay Mã Thế Minh. Dù rằng Lưu Thiên Minh có thông qua điện
thoại lại không có đạt đến mục đích báo động trước, thế nhưng phần mẫu
máu này lại được đưa vào kho lạnh. Hiện tại, Mã Thế Minh lại lấy ra ống
nghiệm đó từ trong hộp giấy, đặt ở trước mặt Kim Hiểu Yến.
Kim Hiểu Yến thuộc về loại cô gái đặc biệt để tâm đối với công tác.
Nàng yêu thích giao thiệp với thế giới bên dưới kính hiển vi, yêu thích phát hiện sự khác biệt và vấn đề ở giữa các vi khuẩn bất đồng.
Rất
nhiều người đều cảm thấy khó mà lý giải đối với chuyện này, nhưng mà Kim Hiểu Yến vẫn cứ làm theo ý mình. Mã Thế Minh lại rất vui lòng, chuyên
môn vì nàng thu thập một ít hàng mẫu đặc thù. Tỷ như hiện tại lấy ra ống nghiệm này, trước đó Mã Thế Minh liền thông qua văn phòng hành chính,
xác nhận vật phẩm thuộc về loại nhiệm vụ không cần kiểm nghiệm, hoàn
toàn có thể tiêu hủy ngay tại chỗ. Nhưng hắn vì để cho Kim Hiểu Yến cao
hứng, vẫn là lặng lẽ lưu lại.
Bọn họ ai cũng không biết, đây kỳ thực là một ống máu của người bị nhiễm được Lưu Thiên Minh lấy ra từ trong cơ thể bà Trần.
Cách vách ống trong suốt, nhìn chất lỏng có màu sắc vẩn đục ở bên trong, Kim Hiểu Yến rất tò mò, hai mắt vụt sáng lên hỏi: “Đây là thứ gì?”
Mã Thế Minh giả vờ thần bí nói: “Ta cũng không rõ lắm. Tư liệu biểu hiện
trên đơn giao hàng, hẳn là mẫu máu đạt được từ thể nội của một loài sinh vật chưa biết được đội thám hiểm nào đó ở vùng núi phía Nam phát hiện
đi!”
Kim Hiểu Yến vừa mừng vừa sợ: “Ồ! Có thật không?”
Mã
Thế Minh đang chuẩn bị trả lời, không ngờ bên cạnh bỗng bốc lên một âm
thanh cười nhạo: “Tiểu Yến, đừng nghe hắn ở đó nói lung tung. Cái gì đội thám hiểm quái đản, cái gì sinh vật chưa biết. Hừ! Nếu thật sự có nhiều sinh vật chưa biết như vậy, địa cầu cũng sẽ không có bộ dáng như bây
giờ.”
Một nam tử trẻ tuổi đồng dạng mặc áo blouse trắng, thân hình cao lớn từ ngoài cửa đi tới, trực tiếp đứng ở giữa hai người.
Hắn cầm tới ống nghiệm từ trong tay Kim Hiểu Yến, để sát vào trước mắt nhìn một hồi, không chút khách khí vạch trần lời nói dối của Mã Thế Minh:“Ta mới vừa từ bên phòng thu phát tới đây, gần nhất vẫn không có cái gọi là đội thám hiểm gửi tới hàng mẫu thỉnh cầu kiểm nghiệm. Khà khà khà
khà! Thứ này xem ra không ra ngô không ra ngô khoai không ra khoai, có
quỷ mới biết bên trong đến tột cùng là gì... Tiểu ca chuyển phát
nhanh, ta nói không sai chứ?”
Mã Thế Minh không khỏi vừa tức lại vừa vội, chỉ tới hắn quát không ngớt lời: “Vương Học Đông, ngươi... Ngươi nói hưu nói vượn!”
”Ta nói hưu nói vượn?”
Nam tử trẻ tuổi gọi là Vương Học Đông cố ý làm ra một bộ dáng kinh ngạc:“Được rồi! Để chứng minh tiểu ca chuyển phát nhanh trong sạch, thì mời
ngươi lấy ra đơn giao hàng đến nhìn xem. Chỉ cần phía trên có ba chữ“Đội thám hiểm”, thì chính là ta sai. Vì tỏ lòng áy náy, ta mời các
ngươi ăn cơm, còn có thể ngay mặt bồi tội tiểu ca chuyển phát nhanh. Thế nào?”
Mã Thế Minh tức giận, giơ tay lên nâng mắt kính trên sống
mũi một hồi, đang chuẩn bị mở miệng, Vương Học Đông lại cười hì hì nói:“Bất quá, ngươi có thể tuyệt đối không nên nói cho ta biết, tờ khai đó
đã ném mất. Chuyện thế này, cũng là cần phải nói chứng cứ.”
Trong lúc nhất thời Mã Thế Minh cứng họng, không biết nên làm sao để trả lời.
Hắn chính là dự định nói vậy.
Dù sao tờ khai cũng đã ném mất, không tìm về được, nói thế nào đều là mình chiếm đạo lý. Chỉ trong chớp mắt Vương Học Đông đã xuất ra một tay như
thế, triệt để quấy rầy trận tuyến của hắn.
Kim Hiểu Yến dùng ánh mắt nghi hoặc đánh giá Mã Thế Minh, dường như là người xa lạ vừa mới nãy nhận thức.
”Bất kể hàng mẫu gì.”
Vương Học Đông không lại phân minh, kéo tay Kim Hiểu Yến liền đi ra ngoài,
vừa đi vừa nói: “Đến bên ta một hồi. Ta phát hiện một loại vi khuẩn rất
thú vị. Đó là một hàng mẫu đặc thù rất khó kiếm được, là bệnh lý của
bệnh bò điên Anh quốc. Khà khà khà khà! Ta là thông qua quan hệ bằng
hữu, bỏ ra sức lực rất lớn mới từ bên khoa kiểm nghiệm hải quan cầm tới. Sau khi xem xong còn phải trả lại.”
Kim Hiểu Yến âm thanh liền trở nên vui vẻ: “Có thật không? Vậy mau dẫn ta đi nhìn xem.”
Phòng làm việc của Vương Học Đông ở sát vách, thân ảnh của hai người rất nhanh biến mất ở cánh cửa.
Rất xa, còn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện dần dần phai nhạt.
”Ngươi chớ bị tên Mã Thế Minh lừa dối. Hàng mẫu của đội thám hiểm quái đản gì
đó, nói không chắc là nước hôi thối mà hắn cầm về từ trong cống ngầm,
chính là tìm ngươi để trêu chọc. Hừ, thứ như hàng mẫu đặc thù, nơi nào
sẽ có đơn giản như vậy? Ngươi lại đơn thuần như vậy, đúng lúc vào bẫy
của hắn.”
”Không phải chứ! Hắn vì sao muốn gạt ta? Ta với hắn lại không có quan hệ gì.”