Cảm Ơn Anh Đã Bước Vào Cuộc Đời Em

Chương 2: Chương 2: Gặp gỡ anh! Em bắt đầu thay đổi.




“Thầy Hạ! Bạn ấy sao rồi ạ?”

“Không sao đâu, chỉ bị ngất thôi, mấy đứa về lớp học đi!”

“Vâng, chúng em chào thầy ạ!”

“Mọi người cứ về đi mình với tiểu Bán ở lại đây là được rồi.”

“Ừ vậy Hạo Nam với tiểu Bán ở lại, chúng mình đi trước đây!”

Hạo Nam ngồi xuống ghế, Mỹ Lệ ngồi bên mép giường cầm lấy tay MTV, cô đột ngột nắm chặt lấy tay Mỹ Lệ, mày cau lại, trán rịn mồ hôi nói mớ:

“Tránh ra! Ái Tuyết, đồ ác má! Tránh ra!”

Hạo Nam thấy vậy liền đi tới gọi tên MTV:

“Này! Tịch Vân, cậu có nghe tôi nói không?”

MTV một lúc sau bừng tỉnh, cô ngồi dậy thở hổn hển, tóc dính bết vào mặt vì mồ hôi, đôi mắt mở to nhìn vào một khoảng không, Tịch Vân hít thở mạnh để bình tĩnh lại.

“Tiểu Ngư! Sao rồi?”

Đường Mỹ Lệ, ôm lấy bả vai Tịch Vân, lo lắng hỏi, Hạo Nam cũng lo lắng không kém, cất tiếng hỏi:

“Cậu gặp ác mộng phải không, không sao chứ?”

“Không… Mình không sao đâu!”

MTV cầm lấy chiếc khắn giấy Hạo Nam đưa lau đi mồ hôi trên mặt.

“Tôi nghĩ cậu nên về kí túc xá nghỉ ngơi đi!”

“Ừm, Tiểu Nam nói đúng đấy, để chúng tớ đưa cậu về!”

MTV bị 2 người ép buộc về kí túc xá nghỉ ngơi, trước khi đi về họ ghé kí túc xá ăn trưa luôn, tình cờ gặp được Lâm Phong.

“Zô! Người mới Tịch Vân, đi ăn sao?”

Bất chợt có người gọi mình, MTV quay người lại, hóa ra là cậu bạn ở phòng 507.

“Lâm Phong ”

“Người yêu hả?” – Đường Mỹ Lệ nói đùa.

“Không phải!”

“Thôi tạm biệt mình đi thư viện đây, mọi người ăn nhiều vào nhé!”

“Cái tên điên, ăn nói chẳng logic gì thế!-_-”

Hạo Nam phán một câu khiên MTV cùng ĐML lập tức bật cười. Hạo Nam nhìn mãi theo bóng dáng của Lâm Phong (chậc :v tình nghi tình nghi!), mãi cho đến khi bóng lưng của cậu ta khuất hẳn thì Hạo Nam mới thu tầm nhìn.

Sau khi ăn xong, họ đưa MTV về kí túc xá sau đó liền trở lại khu C. Họ chính thức trở thành tam bạn thân sau khi nghe câu chuyện của MTV. Cô cảm thấy hạnh phúc, có chút vui vẻ, tâm trạng cũng tốt hơn trước.

Thời gian trôi, chiều tà đã buông xuống, khí nóng cũng đã giảm được một chút. Bầu trời vô cùng đẹp đẽ với đầy màu sắc hòa vào nhau: mây trắng được nắng chiếu thành màu hồng pha thêm màu cam và màu vàng, bầu trời thì mang màu sắc pha trộn: xanh, vàng, hồng, cam, vô cùng hài hòa. Tất cả màu sắc cùng khung cảnh tạo nên một khoảnh khắc tuyệt đẹp của thành phố F.

Lúc này chuông reo tan trường, MTV cùng lúc chuông reo liền rời kí túc xá đi bộ tới của hàng tiện lợi cách trường 700m để mua một số đồ dùng cần thiết.

“Hết ***$”

“Đây ạ!”

“Cảm ơn quý khách đã mua hàng!”

MTV hai tay xách túi đồ nặng nề đi về kí túc xá, trên đường đi về…

“Anh ơi! Cẩn thận!”

Dường như chàng trai đó không nghe thấy lời của MTV hoặc anh ta không để tâm vào những thứ xung quanh, chỉ vô thức mà bước đi. Khi một chiếc xe hơi sắp đâm vào anh chàng thì MTV thả 2 túi đồ, lao như thiêu thân ôm lấy anh ta khéo vào trong, không may, gót chân của cô bị đập mạnh vào bậc chia đường bộ và đường giao thông. Cô ngã ra đằng sau, bị cả thân hình to lớn cao khoảng trên dưới 1m85, cơ bắp chắc hắn đè lên người. Anh chàng như bừng tỉnh, nhanh chóng rời khỏi người MTV.

“Đau quá!” – MTV ôm đầu bị đập mạnh xuống đất, trước mặt cô tối sầm, quay mòng mòng.

Người cô đột ngột được nhấc bổng lên, mãi sau tầm nhìn của MTV mới sáng, ý thức được cái người mình vừa cứu bế bổng cô lên đặt ngồi trên băng ghế đá công cộng, sau đó anh ta xách 2 túi đồ của cô đi đến để bên cạnh.

“Cô có sao không?”

“A!!!!!!!! Cái tên điên này! Anh có bị thần kinh không vậy?” – MTV tức tối hét lên khiến cho nhiều người qua lại quay lại nhìn – “Anh còn hỏi tôi cso làm sao không! Anh muốn chết sao? Lao sang đường không nhìn đèn đỏ hả? Hại tôi thành ra như vậy còn hỏi cô sao ko? Không sao cái đầu anh ấy, đau chết đi được!”

May là MTV cũng đã bình phục hoàn toàn nên không bị thương lại vết cũ, bây giờ cô chỉ thấy phần gót chân và phần đầu đau nhức.

“Thì tôi đâu có nhờ cô…”

Chưa nói hết câu, MTV đã cướp lời anh:

“Này! Tôi vừa mới cứu mạng anh đấy! Nhìn chắc không phải là học sinh cấp 2 mà sao ‘chú’ lại bồng bột thế chứ?”

“Cô gọi tôi là gì cơ?”

“CHÚ!”

Thật sự đã rất lâu rồi MTV mới được hả giận như bây giờ, lần đầu tiên cô dám to tiếng với người khác, lần đầu tiên cô được sông đúng với con người thật của mình. MTV thật ra là một cô gái có tính khí nóng nảy, rất ghét bừa bộn, bẩn thỉu,… Nhưng cô lại có sức nhẫn nhịn vô cùng cao, vì vậy tính cách nhu mì, cam chịu, hiền lành chỉ là do cô nhẫn nhịn, dần dà tạo thành vỏ bọc bao quanh MTV.

“Này nhóc!”

“Anh gọi ai là nhóc thế hả?”

“Vậy thì là gì?”

“Anh nói xem, anh tên gì bao nhiêu tuổi hả? Hôm nay MTV tôi mà k giáo huấn anh quý trọng mạng sống thì tôi k phải MTV!”

“Hắc Minh Triệt, 23 tuổi!”

“Hứ! Thì ra là chỉ hơn tôi 5 tuổi, vậy mà dám gọi tôi là nhóc!”

“Đồ trẻ con!”

“Thôi, tha cho anh, tôi về đây, sau này mà gặp lại tôi nhớ trả ơn, lưu số của anh vào đây đi!”

HMT cầm điện thoại của MTV lưu lại 1 dòng số rồi trả lại cho cô, MTV cầm lấy rồi đứng dậy xách 2 túi lên rồi nói.

“Tạm biệt! Tôi đi đây!”

Vừa đi được một bước, Tịch Vân liền ngã xuống, HMT đỡ cô ngồi lại ghế sau đó cầm chân cô xoay thử xem có bị trật khớp không.

“Này… Á! Cái tên điên này, đau chết đi được được!”

TG: OMG, 23h54’, ai cho xin động lực 3

“Bong gân rồi! Tôi đưa cô đi bệnh viện!”

“Mau đỡ tôi!”

HMT, 1 tay đỡ eo MTV, tay còn lại xách 2 túi đồ cộng lại cũng phải lên tới 20 kg. MTV nghĩ thầm: “Khỏe thật đấy! Bây giờ mới nhìn mặt anh ta, đúng chuẩn một soái ca!”. HMT tính đến nhan sắc thì phải “Nhất dáng, nhì da, thứ 3 nụ cười”, thật sự là rất đẹp trai. Chẳng bù cho MTV, thân thể gầy gò, da xanh xao, tóc tai và ăn mặc tùy tiện, nói đúng ra là không có thẩm mỹ, không biết quan tâm chăm sóc bản thân.

Hai người ngồi taxi đi tới bênh viện, bác tài nhìn qua gương chiếu hậu, nửa đùa nửa thật trêu chọc.

“Chàng trai, cháu có thân hình khỏe khoắn, rắn chắc như vậy mà sao để bạn gái gầy gò vậy hả?”

Ý của bác tài là bạn gái, bạn giới tính nữ chứ không phải người yêu, MTV hiểu nhầm thành ra định biện minh.

“Cháu…”

Biết là MTV hiểu lầm nên HMT cười cười cướp lời của cô.

“Do cô ấy hay làm việc tốt nên mới vậy ạ, lúc nãy giúp cháu giờ phải nhập việt đấy ạ!”

Tịch Vân bị Minh Triệt đá đểu liền trừng mắt nhìn anh, HMT nhếch miệng xoa đầu cô.

“Cậu xem thế nào vỗ béo cô bạn gái này đi, béo lên một chút là vô cùng xinh đẹp!”

“Vâng ạ! Cháu sẽ cố gắng vỗ béo cô bạn này. Đúng không Tiểu Vân (Vân: mây, đám mây nhỏ)”

“Đồ!...” – MTV giơ nắm đấm ra, đòn chưa đáp mục tiêu mà tay đã bị chặn.

HMT nắm cổ tay cô, mặt sát lại, buông tay cô ra sau đó liền ôm lấy eo cô. MTV nóng mặt, tim đập chệch nhịp, nhất thời không biết làm gì, Minh Triệt đột ngột tiến sát hơn sau nó cười khẩy, Tịch Vân bị K.O, đơ toàn tập.

“Tiếng tim có vẻ nhanh và rõ ràng!”

Anh bế cô ra ngoài đi vào bệnh viện, cô bé trong tay anh bộ dạng bây giờ vô cùng đáng yêu, làn da xanh hơi ửng hồng, nhìn rất muốn cắn.

Thì ra là MTV hiểu lầm anh định hôn cô, ban đầu nghĩ vậy nên vô cùng ngại, bây giờ vì mình vừa bị ăn dưa bở xong liền ngại hơn nữa.

“Không sao đâu, chỉ là bong gân nhẹ, thời gian này k nên đi lại nhiều, nghỉ ngơi khoảng 3 tuần đến 4 tuần là hồi phục, bla… bla…”

“Cảm ơn bác sĩ!” – HMT và MTV cùng đồng thanh.

“K có j, sau nhớ trông coi bạn gái cẩn thận đấy!”

“Dạ vâng!”

“Nhưng…”

Lại một lần nữa Tịch Vân bị Minh Triệt ngắt lời.

“Đi thôi em yêu!”

Minh Triệt đưa nạng cho MTV cầm, 1 tay a xách 2 túi đồ nặng sau đó bế cô lên, 2 người đi đến đâu là nhận được ánh mắt ngưỡng mộ và lời thì thầm.

“Ôi! Đẹp trai lại còn ga lăng!”

“Giới trẻ bây giờ trông hạnh phúc thật!”

“Khỏe quá, đã vậy lại còn đẹp trai!”

“Bla… Bla… Bla…”

……………………..

“Alo! Tiểu Bán!”

“Tiểu Ngư, mình cùng Hạo Nam đang đến phòng cậu!”

“Hiện mình không có ở đó, cậu mở mã khóa vào nhé, ******”

“Ừ!”

“Lát mình sẽ về, trong tủ lạnh có rất nhiều đồ ăn, tủ bếp cũng có!”

“Ok! Bye bye, tụi mình chờ cậu về.”

Sau khi MTV cô ngỏ ý muốn về trước, nhưng HMT nhất quyết muốn cô cùng đi ăn cơm tối. Hai người bước lên taxi đi về trường của MTV, đồng hồ cũng chỉ điểm 7h30, bác bảo vệ cũng không thấy mặt, quản lí cũng vậy, chắc họ tan ca đi ăn cơm, vì vậy HMT cứ ôm MTV như 1 con búp bê vào trong mà không vướng bận gì. Lên tới phòng MTV, cô mở cửa rồi lại để HMT bế vào.

“Tiểu Ngư, đây là...?”

“Bạn trai của cô ấy!”

“Cái tên điên này! Sao ai anh cũng nhận là bạn trai của tôi vậy hả?”

“Không lẽ lại là người yêu em?”

Hạo Nam và Mỹ Lệ cười thầm vì biết MTV hiểu nhầm, MTV 1 lần nữa ngại chín mặt, không nói thêm câu gì nữa.

“Chào anh, em là Đường Mỹ Lệ, đây là Quách Hạo Nam, tụi em là bạn học của tiểu Ngư!”

“Hắc Minh Triệt, 23 tuổi, hiện tại anh chỉ làm công việc bán thời gian ở trung tâm thể dục – thể hình.”

“Oa! Vậy là anh là HLV sao!”

HMT gật đầu, họ nói chuyện một lúc, không hiểu sao quanh đi quẩn lại lại thành nấu cơm tối. Tay nghề của Triệt Ca vô cùng đỉnh, chớp mắt đã bày biện một bữa cơm hoàn hảo.

“Tiểu Ngư, sao tủ lạnh của cậu toàn bia với rượu không vậy?”

“Tớ bị nghiện rượu bia nhẹ, hì, vì toàn rượu bia nên tớ mới ra ngoài mua nước trái cây, sữa với nước khoáng đây.”

“Lí do?”

“Mỗi lần tớ buồn đều uống, bla…” – MTV tường thuật lại câu chuyện đau thương của mình.

Cả 4 người vừa ăn cơm vừa trò chuyện, chớp mắt từ ăn cơm chuyển thành ăn nhậu, vỏ bia vứt lả tả. MTV tường thuật lại sự cố của cô và Minh Triệt, sau đó anh mới cất tiếng giải thích.

“Mẹ tôi mất khi tôi được 17 tuổi, do bố tôi ngoại tình bị bà bắt gặp ông ta đang làm tình với tình nhân. Lúc ấy mẹ tôi quá sốc, bà liền chạy ra ngoài đường, tôi nghe nói bà khóc đến ướt nhòe cả khuôn mặt. Mẹ tôi bị một chiếc xe chở hàng đâm phải, vì mất quá nhiều máu nên mẹ tôi tử vong khi trên đường đến bệnh viện.

Tôi biết bố tôi lấy mẹ tôi chỉ vì sự nghiệp tiền đồ của ông ta, ông ta cùng mẹ tôi lập 1 công ti, dỗ bà ấy chuyển cổ phần vào công ti, ông bà tôi vì không chấp nhận cuộc hôn nhân này nên đã cắt đứt hoàn toàn quan hệ máu mủ với mẹ. Vậy mà mẹ tôi kiên quyết lấy ông ta.

Sau 3 tháng từ khi mẹ tôi mất, ông ta đưa con hồ li và con gái của ả về sống chung nhà. Con bé đó là Kiều An Hạ, kém tôi 4 tuổi, cái tính nó y hệt mẹ. Tùy tiện, vô lễ, xấc xược, hỗn lão, … *uống cạn lon bia thứ 6* Nó luôn tìm cách khiến cho tôi bị bố đánh đập chửi mắng. Sau đó tôi quyết định bỏ nhà ra đi,cuộc sống của tôi bắt đầu bình yên từ đó.

Hôm nay, * tiếp tục uống lon khác* là ngày giỗ của mẹ tôi, tôi về nhà lấy kỉ vật của mẹ sau khi đọc được bức thư mẹ để lại cách đó không lâu. Vừa bước vào đã thấy phòng mẹ tôi bị 2 con hồ li phá tanh bành, vòng cổ ở trên người của Kiều An Hạ, còn Kiều An Hạ, bà ta đốt ảnh của gia đình tôi!”

HMT đột ngột dừng lại, ánh mắt không có điểm nhìn, ngửa cổ uống hết lon, rồi lại tiếp tục uống.

“Sau đó thì sao ạ?” – Đường Mỹ Lệ mắt đã ướt, buồn bã hỏi.

Tịch Vân nhẹ nhàng gạt bỏ giọt lệ của HMT chưa kịp rơi xuống, trong đầu còn cảm thán một câu “Trời ơi! Da mịn thật!”

“Sau đó…”

Hồi tưởng lại…

“Ây zô! Đây chẳng phải là anh trai đáng thương của tôi đây sao!”

“Ngậm mồm, loại mày không xứng làm em tao. Bỏ ngay cái tay bẩn thỉu của mày ra khỏi người tao mau!”

HMT hất bỏ 2 bàn tay của Kiều An Hạ đang bám lấy cánh tya mình, sau nó giật lại chiếc vòng cổ bỏ vào trong túi quần.

“Khốn kiếp! Con đàn bà dơ bẩn!”

HMT nắm chặt tay.

“Sao? Mày định đánh tao à? Mày đánh đi!” – Kiểu An Hạ trừng mắt, tay ôm lấy cánh tay của Kiều An Hảo.

“Mày đừng tưởng tao không dám!”

“Tất cả dừng lại ngay!”

Hắc Minh Thiên từ trong phòng đi ra, Minh Triệt cười khẩy nhìn ông ta với ánh mắt khinh bỉ.

“Ông bị bà ta cho uống thuốc thành ra như vậy rồi, còn muốn bênh sao? Lẽ nào ông lại không nhận ra?”

“Câm miệng! Đừng ăn nói hàm hồ!”

“Ông nên nhớ, nhờ có mẹ tôi, ông mới có được ngày hôm nay! Còn nữa, ông và ả ta chưa đăng kí giấy chứng nhận kết hôn! Vậy nên đừng ‘nuôi ong tay áo’!” – HMT quay người đi ra cửa, không buồn ngoảnh lại.

Sau khi ra ngoài, anh nhắn nhủ với lão quản gia.

“Nhờ ông chăm sóc ông ấy, có chuyện gì hãy báo cho tôi!”

……………………………….

“Sau đó tôi đi ra đường rồi được tiểu Vân cứu.”

“Hu hu anh zai à!” – Đường Mỹ Lệ khóc nấc lên – “Hoàn cảnh của anh thật đáng thương!”

“Nhỏ tiếng thôi! Quản lí lên bây giờ!”

Vừa dứt lời, bên ngoài đã truyền đến tiếng vang nhỏ của đế giày tiếp xúc với mặt sàn, 4 người cuống quit dọn đồ.

“Tiểu Ngư, uống gì mà tới 11 lon bia vậy hả?”

“Xin lỗi, tớ đã uống là rất khó ngừng!”

Hạo trốn ra ban công, đóng cửa lại, Đường Mỹ Lệ, trốn trong phòng tắm, MTV ngà ngà say tắt điện, sau đó lôi HMT lên giường nằm đắp chăn hở mỗi đầu, HMT giả vờ nằm im làm gối ôm. HMT vốn say bia nên mặt đỏ, bây giờ càng đỏ hơn, vì mặt anh đang áp vào xương quai xanh của MTV, mũi và miệng anh chạm đúng vào khe ngực của cô, mùi thơm tự nhiên của da thịt truyền vào mũi anh. Đối với 1 người trưởng thành như anh, việc này cộng thêm nồng độ cồn khiến bụng dưới của anh cương lên, nóng như lửa đốt. Tịch Vân cũng nhận thấy điều này, hơi thở của anh phả vào ngực cô cũng khiến Tịch Vân có chút cảm giác khác lạ. HMT vô thức cắn nhẹ ngực cô “Người gầy gò như vậy mà chỗ này cũng thật đầy đặn, chắc cũng tầm cỡ B”. Tên đồi trụy nhà anh!

Cuối cùng cô quản lí cũng đóng cửa lại, Hạo Nam và Mỹ Lệ thở phào nhẹ nhõm. MTV đẩn HMT ra rồi đứng dậy lảo đảo mở cửa cho 2 người về.

“Tạm biệt!”

MTV khóa trái cửa rồi nằm sang chiếc giường đơn còn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.