Biên tập và chỉnh sửa: Bún Chả
Trong phòng y tế.
Angusgail mặt không đổi dựa đầu vào giường, tuỳ ý để bác sĩ gắn máy kiểm tra cơ thể lên cơ thể.
Máy phát ra một tiếng tích, bác sĩ nói: “Thân thể em trước mắt xem ra rất khoẻ mạnh, không có di chứng gì, nhưng mà mấy ngày nay không được vận động mạnh, trị liệu chỉ nối lại xương của em thôi, muốn trị khỏi hoàn toàn về sau thì còn cần một khoảng thời gian nữa.”
Nói xong ánh mắt của anh rơi xuống đứa nhỏ trên mặt không chút biểu tình này, lại nói thêm một câu: “Phòng tư vấn tâm lý nằm cạnh phòng ăn trên tầng ba toà nhà chính, có thời gian đi xem một chút đi.”
Angusgail rũ mắt, “Không cần.”
Bác sĩ lắc lắc đầu, bước ra khỏi phòng bệnh.
Angusgail xoè tay ra, nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình phút chốc, sau đó cúi xuống đi giày, rời đi.
Bọn Tạ Tử Thanh buổi chiều là học môn lắp ráp.
Nhìn cô giáo ôn ôn nhu nhu một tay từ dưới bục giảng nhấc lên một cái rương lớn cao bằng nửa người, “ầm” một tiếng đặt lên bục giảng, cả bục giảng tựa hồ run rẩy.
Một trái tim của Tạ Tử Thanh cũng run theo.
Giáo viên từ phía sau rương ló mặt ra, sóng mắt ôn nhu nước: “Các bạn học, bên trong cái rương này là linh kiện cánh tay máy để luyện tập, là của công, phải dùng cẩn thận, không được làm hỏng. Bắt đầu từ bạn học ngồi cạnh của kia đi, tới lấy đi.”
Tạ Tử Thanh nôn óng nhìn những bạn học khác lên lấy phần. Chỉ chốc lát sau, cuối cùng cũng đến lượt anh. Anh “cộp cộp” chạy lên bục giảng, ôm lấy phần của chính mình.
Tạ Tử Thanh nín đến đỏ bừng cả mặt, ngó ngó giáo viên, lại ngó ngó mình, xấu hổ đến mức muốn lao quách khỏi lớp học.
Giáo viên an ủi anh: “Cánh tay máy này quả thật có chút nặng, ôm không lên được cũng bình thường thôi, đây, để cô giúp em.”
Sau đó Tạ Tử Thanh liền thấy, giáo viên vóc dáng yêu kiều nhỏ nhắn, so với mình còn nhỏ hơn một chút, dễ dàng nhấc đống linh kiện cánh tay máy kia lên, nhẹ nhàng tiêu sái bước tới chỗ anh ngồi, cẩn thận để lên bàn.
Bàn chân kia trong nháy mắt dường như có chút căng thẳng.
Tạ Tử Thanh ủ rũ cúi đầu đi theo phía sau giáo viên, về tới chỗ ngồi, anh nhìn cái thứ không hề nhẹ kia, giọng điệu chân thành nói cảm ơn với cô.
Sau đó, giáo viên bắt đầu giảng về cách lắp ráp cánh tay máy.
Tạ Tử Thanh nghe rất nghiêm túc, sau đó dựa theo chỉ dẫn của giáo viên, từng bước từng bước ráp thành cánh tay máy.
Giáo viên đi một vòng trong lớp học, lúc đi đến bên cạnh Tạ Tử Thanh, cũng là lúc đi trọn một vòng.
“Cách làm của bạn học Tạ Tử Thanh là hoàn toàn chính xác, các em xem, phần khuỷu tay chính là sáng tạo của bạn ấy, làm như vậy cánh tay có thể chuyển động 360 độ.” Giáo viên nhấc cánh tay máy của Tạ Tử Thanh lên biểu diễn cho những bạn học khác xem.
Levi đứng khuất phía sau, phẫn hận nhìn chằm chằm gò má Tạ Tử Thanh, đố kị gần như bóp nát trái tim hắn, điều này khiến sắc mặt hắn trông cực kì khó coi.
Giáo viên chăm chú để ý hắn có chút không đúng, “Bạn học Levi, sắc mặt em kém quá, có chỗ nào không khoẻ sao?”
Những bạn học khác dồn dập nhìn về phía hắn.
Levi cắn cắn môi dưới, “Thưa cô, em chóng mặt.”
“Chóng mặt sao?! Đó không phải việc nhỏ đâu, để cô gọi người đưa em đi phòng y tế.” Giáo viên lo lắng nói.
“Không cần đâu ạ.” Hắn lắc lắc đầu, “Em có thể tự mình đi.”
Giáo viên nói: “Vậy mau đi đi, đừng chậm trễ.”
Levi đi ra khỏi phòng học, mạnh tay giật một bông hoa ở bên cạnh, vò nát trong tay, chất lỏng màu đỏ thuận theo kẽ hở chảy xuống.
“Tạ! Tử! Thanh!” Trong lời nói mang theo hận ý khiến người nghe hoảng sợ.
Levi một hơi chạy xuống dưới lầu, cùng một người đi đến trước mặt, thiếu chút là va vào nhau.
Ngay tại lúc Levi sắp đụng vào người y, y liền đề vai Levi xuống.
Levi sợ hết hồn, hoang mang ngẩng đầu, một gương mặt dễ nhìn hiện lên trước mắt hắn, khiến hắn có chút sững sờ.
Hắn chưa từng gặp người nào đẹp mắt như vậy trước đây cả.
Đối phương rất mau thả hắn ra, con mắt vàng nhạt quét tới, không nhìn ra vui giận, “Lần sau cẩn thận chút.”
Tử thanh cũng học ở toà nhà này, lỡ đâu gặp phải người này, bị đụng ngã thì phải làm sao? Angusgail lo âu nghĩ.
Không sai, người này chính là Angusgail tới tìm Tạ Tử Thanh cùng đi về phòng ngủ.
Levi lại bị một cái liếc mắt này biến thành con nai vàng ngơ ngác, không nhịn được ngượng ngùng nghĩ loạn: Cậu ấy sao lại muốn đỡ mình? Cậu ấy rõ ràng có thể tránh đi mà. Còn có, cậu ấy nhắc mình lần sau đi đứng phải cẩn thận không sẽ bị ngã, này có phải là….
Levi đỏ mặt gật đầu, “Mình lần sau sẽ cẩn thận.”
Angusgail không nhìn hắn, đi tới dãy ghế bên tường ngồi xuống.
Levi không khỏi thấy có chút lạc lõng, một bên lén lút liếc Angusgail, một bên suy đoán y đang chờ ai.
Nghĩ tới, nghĩ lui, hắn không nhịn được nữa, mới hỏi: “Bạn đang chờ ai à?”
Angusgail vốn không định trả lời câu hỏi của hắn, nhưng nhớ tới Tạ Tử Thanh vân hay nói “Lễ phép mới là bé ngoan”, vẫn nhẫn nhịn thiếu kiên nhẫn nói: “Bạn.”
Hóa ra là bạn. Trong lòng Levi nhảy nhót, trong giọng nói cũng có chút cao lên, “Bạn cậu chắc là rất tốt ha?”
Nghĩ đến Tạ Tử Thanh, trên mặt Angusgail mang theo nét cười, “Ừm.”
Levi nhìn thấy, hô hấp hơi ngưng lại, tim đập càng lúc càng nhanh, hắn cắn cắn môi dưới, “Mình cũng có một người bạn rất thân, cậu ấy đối với mình rất tốt, chỉ tiếc là cậu ấy không thể học cùng trường với mình.”
Angusgail liếc mắt nhìn hắn, “Quả thực là một chuyện đáng sợ.”
Nếu để cho y và Tạ Tử Thanh tách nhau ra hơn một ngày, y nhất định là khó chịu muốn chết.
Levi hơi nghiêng đầu, hướng góc độ đẹp nhất của mình về phía đối phương, chỉ là đối phương rất nhanh liền thu tầm mắt lại.
Levi không nhụt chí tí nào, nói tiếp: “Ước gì được như bạn, không bị tách ra khỏi bạn mình.”
Angusgail thận trọng gật đầu, đây đều là y may mắn, được cùng với một người tài năng và ưu tú như Tạ Tử Thanh học chung một trường.
Levi còn muốn nói thêm gì đó, chuông tan học đột nhiên vang lên, đại biểu, chương trình học ngày hôm nay, kết thúc.
Angusgail đứng lên, đi tới chỗ rẽ lên lầu.
Levi có chút không cam lòng, cũng đi theo, hắn muốn nhìn xem, đến tột cùng là bạn bè thế nào có thể khiến con người này để tâm đến vậy.
Sau đó hắn liền thấy, một đám thiếu nam thiếu nữ nhiệt nhiệt nháo nháo kết bạn đi xuống lầu, trong đó có cái người hắn ghét nhất kia.
Ánh mắt Angusgail lập tức khoá chặt người nào đó trong đám người này, biểu tình trong nháy liền nhu hoà xuống.
Người kia cũng thấy Angusgail, vẫy vẫy gọi y, “Angus, này!”
Levi không thể tin nổi nhìn Angusgail, lại quay đầu nhìn Tạ Tử Thanh, chẳng lẽ nào…
Tạ Tử Thanh cũng bất ngờ khi thấy Angusgail, nói một tiếng với người đi bên cạnh liền vui vẻ chạy đến trước mặt Angusgail, “Angus, sao cậu lại tới đây?”
Angusgail giúp anh sửa lại mấy lọn tóc do chạy mà bị thổi loạn, “Xế chiều nay không có tiết.”
Tạ Tử Thanh dắt tay Angusgail, “Đi thôi, chúng ta về phòng ngủ, vừa vặn tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
“Chuyện gì?” Angusgail hỏi.
“Trở về phòng ngủ lại nói…”
Hai người càng chạy càng xa. Levi trơ mắt nhìn Angusgail ôm hờ Tạ Tử Thanh, giúp Tạ Tử Thanh chỉnh lại tóc tai, sau đó Tạ Tử Thanh kéo tay Angusgail, đến bên tai Angusgail nói câu gì đó, Angusgail cười nhạt một tiếng cùng Tạ Tử Thanh nói chuyện, cuối cùng hai người đối mặt nhau nở nụ cười, không có ai nói nữa, bầu không khí giữa bọn họ, dường như không thể chen thêm người thứ ba nào nữa.
Levi cảm giác mình đố kị đến phát điên rồi, tại sao thứ hắn yêu thích, hắn không thể chiếm được, lại bị Tạ Tử Thanh dễ như bỡn cướp mất?
Có phải chỉ cần trên thế giới này, không còn tồn tại cái người tên Tạ Tử Thanh này, những thứ này đều là của hắn.
Ngay lúc này, trong đầu Levi sinh ra một ý nghĩ vô cùng đáng sợ.
“Sự việc là vậy đấy, cậu không thấy Alan đáng yêu sao?” Tạ Tử Thanh mở to hai mắt, ý đồ dùng ánh mắt chân thành này lay động Angusgail, “Ngược lại Alan chỉ nhỏ thế thôi, cũng không chiếm bao nhiêu chỗ, để nó ngủ cùng chúng ta không tốt sao? Giống như mấy ngày chúng ta còn ở trên tàu cướp vũ trụ ấy.”
“Với lại nó chỉ tới vào buổi trưa thôi, buổi tối người nhà nó sẽ không yên tâm để nó ngủ chỗ lạ đâu.”
“Có được hay không?”
Angusgail buông mắt, “Phòng của cậu, cậu hỏi tôi làm cái gì? Tôi có quyền quyết định sao?”
Tạ Tử Thanh sững sờ, “Phải ha, vậy tớ còn hỏi cậu làm cái gì ta?”
“Vậy để bé nó buổi trưa đến đây đi.”
Angusgail tức giận đưa lưng về phía anh.
Tạ Tử Thanh lén cười thầm, sát tới chọt chọt eo y, “Giận rồi sao?”
Angusgail che mặt chui trong ổ chăn: “Không có.”
Tạ Tử Thanh chọt chọt lần hai, “Còn nói không đi, đều giận đến không sợ nhột rồi.”
Angusgail túm được tay anh, tức giận xông não, lấy răng cắn một cái, cắn xong, cả hai người đều ngây ngẩn.
Tạ Tử Thanh từ cổ đến lỗ tai đều hồng hồng, “Angus, sao cậu lại cắn tớ?”
Angusgail trở nên lắp bắp, sứt sứt mẻ mẻ lóng nga lóng ngóng nói: “Tôi, tôi không biết, chỉ là đột nhiên cảm thấy, thấy tay của cậu, thoạt nhìn, ăn rất ngon.”
Tạ Tử Thanh giơ tay lên tỉ mỉ quan sát, vẫn là cặp tay trước kia, cũng không có tự dưng đẹp ngời ngời đâu.
Không sai, Tạ Tử Thanh cảm thấy, mấy đồ vật đẹp đẽ mới khiến người ta có cảm giác muốn ăn, tỷ như có lúc, anh cũng muốn cắn một cái lên mặt Angus vậy.
Vì vậy Tạ Tử Thanh đỏ mặt cũng nói lời thật: “Tớ cũng có lúc muốn cắn một cái lên mặt cậu, nhưng mà, tớ chỉ nghĩ cắn nhẹ một cái thôi.”
Angusgail cũng đỏ mặt, sau đó y đưa khuôn mặt ửng đỏ càng dễ nhìn đến bên môi Tạ Tử Thanh, nhỏ giọng nói: “Tử Thanh, cậu cắn đi, lực lớn tí cũng không sao, tôi chịu được.”
Lông mi y không ngừng rung động (căng thẳng), Tạ Tử Thanh giống như bị nhiễm độc, chậm rãi cúi đầu, đôi môi nhẹ nhàng chạm vào da thịt mềm mại, trong nháy mắt kia, hô hấp hai người đều có chút rối loạn.
Tạ Tử Thanh & Angusgail: Mặt/ Môi Angus/ Tạ Tử Thanh mềm thật nha!
Tạ Tử Thanh trên mặt Angusgail, cắn một cái nho nhỏ, mang theo chút ngượng ngùng.
Hết chương 31Bún: Hai đứa còn cái liêm sỉ nào không vậy, hả??????????????????
Ghét nhất cái đám yêu nhau