Cảm Ơn Bạn Cùng Phòng Tha Chết

Chương 4: Chương 4: Đẳng cấp






Biên tập và chỉnh sửa: Bún Chả

Tặng mấy cậu thứ cute này trước khi đọc truyện

Đây là?

Tạ Tử Thanh trợn mắt, bên trong con ngươi xanh lam là một vẻ không thể tin nổi.

Anh đến cùng nhìn thấy cái gì??!! Nhất định là nằm mơ…

Nhìn một đám quái thú như mấy ngọn núi nhỏ chạy về phía mình, Tạ Tử Thanh triệt để sợ ngây người.

Khủng long! Anh thế mà lại thấy được khủng long!! Khủng long bằng xương bằng thịt luôn đó!!!

Mấy con thằn lằn sấm (1) như một núi thịt xông lên trước, chạy ngay phía trước nhất, hơn mười con khủng long bạo chúa (2) theo ngay phía sau…

Loáng một cái, đám khủng long đã chạy tới trước mặt anh, không thèm dừng lại tí nào mà chạy thẳng qua người.

Tạ Tử Thanh sợ đến nhắm chặt mắt, chờ đợi đau đớn.

Đám khủng long ầm ầm đi qua, một giây… hai giây…ba giây…

Thế giới lại trở nên yên lặng, Tạ Tử Thanh lén lút mở mắt ra, phát hiện chung quanh là một màu đen kịt, anh về lại chỗ cũ rồi.

Một tiếng “tích” vang lên, cái nắp ở đỉnh đầu được mở ra, gương mặt của nhân viên công tác hiện ra trong tầm nhìn của Tạ Tử Thanh.

“Đo lường đã xong, tinh thần lực cấp D, thể chất cấp B, trung.”

“Người tiếp theo.”

Tạ Tử Thanh sững sờ, cứng đờ ngồi xuống, sau đó bò ra ngoài hộp chứa hình trứng với vẻ mặt hốt hoảng.

Một nhân viên nữ ở bên cạnh, thấy gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tạ Tử Thanh trắng bệch, trong lòng liềm mềm ra, ôn nhu dán lên trán Tạ Tử Thanh một miếng băng dán: “Đều đã qua rồi, em trai, những thứ em thấy đều là giả, đừng sợ nha.”

Trên trán đột nhiên xuất hiện cảm giác mát mẻ, hơi xua tan cảm giác sợ hãi trong đầu Tạ Tử Thanh, hắn theo bản năng ngước lên, sờ sờ thứ trên đầu, ngây ngốc hỏi: “Đều là giả ạ?”

Cô nhân viên thấy bộ dáng này của anh, nhịn không được cười cười, “Đều là giả, sâu trong nội tâm em thấy sợ điều gì nhất sẽ thấy cái đó, cha mẹ em không nói cho em s…A, chị xin lỗi..” Cô thấy tình trạng gia đình của Tạ Tử Thanh trong tài liệu, nói xin lỗi.

Cho nên nói.. anh là bị hình ảnh 3D trong đầu doạ cho bối rối luôn ấy hả? Tạ Tử Thanh có chút ngượng ngùng, mím mím môi, lắc đầu nói: “Không sao.”

Thật là một đứa trẻ ngoan mà. Cô nhân viên công tác thương tiếc nghĩ, vừa đem kết quả khảo nghiệm nhập vào vòng tay của Tạ Tử Thanh.

“Cảm ơn ạ.” Sau khi kết thúc, Tạ Tử Thanh nói.

“Không cần cảm ơn.” Đối phương nháy mắt một cái, cười nói.

“Tử Thanh!”

Thiếu niên tóc đỏ giống hệt như một mặt trời nhỏ vội vội vàng vàng chạy tới, túm lấy cánh tay Tạ Tử Thanh, hoảng sợ nói: “Tao thấy răng nanh thú rồi! Trông hãi lắm mày! Tử Thanh, mày thấy cái gì?”

Răng nanh thú là một loại thú biến dị hình rắn, nhưng khác với rắn là, trong cổ họng nó mọc đầy răngnanh như móc câu, mỗi lần bắt được con mồi, nó đều dùng thân thể chặt chẽ siết lấy con mồi, sau đó từng chút, từng chút một xé nát thân thể con mồi, rồi lại từng chút, từng chút một nuốt chửng.

Vô cùng hung tàn đẫm máu.

Andy không tự chủ được rùng mình một cái, “Tao thấy một đống răng nanh thú bò đến trên người, từng miếng từng miếng một cắn tao, hãi kinh người. May mắn tao chạy trốn nhanh, quăng sạch chúng nó xuống.”

Nói đến câu sau, Andy đắc ý nho nhỏ.

Tạ Tử Thanh khen cậu: “Mày siêu thật đấy.”

Mặt Andy có chút nóng lên, “Cũng không có gì.” Thẹn thùng xong, cậu hỏi: “Tử Thanh, mày thấy cái gì vậy?”

Nhất định là thú lông dài rồi, hoặc là vảy giáp thú. Cậu nhớ Tạ Tử Thanh mới chỉ nhìn qua hai loại thú hoang này là có bề ngoài dữ tợn.

Tử Thanh nhất định là đã rất sợ hãi. Andy chắc như đinh đóng cột nghĩ.

“Tao cũng nhìn thấy răng nanh thú.” Tạ Tử Thanh đành phải nói dối.

Anh không có cách nào giải thích khủng long là cái loại sinh vật thế nào được, cũng không cách nào giải thích là từ đâu mà anh thấy được khủng long. Trái đất từ lúc bị huỷ diệt tới nay, vô số tư liệu văn hiến đã mất, dân địa cầu di cư hiện tai không biết người Maya, không biết Kim tự tháp, không biết Vạn Lý Trường Thành, không biết Nữ thần Tự Do, càng không biết nền văn minh huy hoàng của trái đất.

Nghĩ tới những thứ này, tâm tình Tạ Tử Thanh lại kém đi. Anh trước đây đọc tiểu thuyết xuyên không, vai chính trong đó xuyên tới cổ đại có thể phát triển khoa học kỹ thuật hiên đại, xuyên tới viễn cổ có thể truyền bá giá trị cốt lõi của xã hội chủ nghĩa, xuyên đến tương lai có thể phục hưng truyền thống văn hoá trái đất.

Mà anh lại là một kẻ chẳng làm được tích sự gì, rõ vô dụng.

Trong sách có viết, đọc sách tự khiến giá trị con người tăng lên.

Nguyên nhân hẳn là vì ngày trước anh chưa từng đọc sách, chưa từng đi học.

Tạ Tử Thanh thở dài, tinh thần vô cùng uể oải mà nói: “Andy, tao thật vô dụng mà.”

Andy nào có biết trong giây lát mà anh có thể suy nghĩ nhiều đến thế, quy chụp dáng vẻ này của anh là do kết quả khảo nghiệm không như ý, suy nghĩ một chút, có chút xoắn xuýt, sau đó nhanh chóng đem cái xoắn xuýt này ném sau đầu, Andy nói: “Đừng buồn, kết quả khảo nghiệm của tao cũng không cao.”

“Miễn là thể chất cùng tinh thần lực không phải đều là A là vẫn còn hi vọng nâng cao năng lực. A! Trên thế giới cũng không có người nào thể chất lẫn tinh thần lực đều là A đi.”

“Không hẳn đâu.” Tạ Tử Thanh sâu xa nói.

Đời trước, quyển tiểu thuyết anh xem cuối cùng trước khi chết là một quyển bối cảnh tinh tế, vai chính chính là một phế vật cả thể chất lẫn tinh thần lực đều là cấp A. Cha vai chính là hầu tước, vai chính là con trưởng của cha hắn, có tước vị của người thừa kế, dưới y còn hai em trai cùng cha khác mẹ, trước khi kiểm tra thể chất và tinh thần lực, cũng là một tiểu quý tộc.

Đáng tiếc khi khảo nghiệm ra song A, địa vị của y tuột dốc không phanh. Quyền thừa kế bị tước đoạt, người cha hiền lành nhắm mắt làm ngơ, người mẹ ôn nhu ngày ngày chửi mắng y cho hả giận, đám em trai vốn cung kính y mỗi ngày đều lấy việc trêu đùa, bắt nạt y làm trò vui. Ngay cả người hầu trong nhà cũng thỉnh thoảng châm chọc, khiêu khích y.

Những ngày tháng nước sôi lửa bỏng này, sau khi vai chính tiến vào trường học liền đạt đến đỉnh điểm. (3)

Chính vụ bạo lực học đường này đã một lần khiến Tạ Tử Thanh nảy sinh sợ hãi với cái nơi gọi là trường học.

Vào một ngày không rõ sau đó, vai chính mất tích.

Qua rất lâu sau, khi tất cả mọi người đều quên đi thiếu niên này, y lại lặng lẽ không một tiếng động trở về.

Tại độ tuổi mẫn cảm lại chịu biến cố như thế, vai chính y ———— biến thái!

Đầu tiên là, những người cùng chung phòng với vai chính, chết thê thảm.

Sau đó là những người đã từng bắt nạt vai chính, liên tiếp chết đi.

Giết sạch đám người này rồi, vai chính càng thêm biến thái, y biến thành một tên ác ma giết người không chớp mắt.

Người quá xấu, giết.

Người quá đẹp, giết.

Người quá béo, giết.

Người quá gầy, giết.

Thấy ngứa mắt, giết nốt.



Tạ Tử Thanh nhớ tới lúc anh kiên trì đến được chương thứ hai từ cuối đếm lên, còn đúng một chương cuối cùng, y tá đã đem cuốn sách đi mất.

Chương gần cuối, vai chính trở thành nhân vật phản diện người người đòi giết, còn trận chiến với nguyên soái đế quốc Abshire đã đến hồi kết.

Đây là lần đầu tiên Tạ Tử Thanh thấy có truyện vai chính lại là nhân vật phản diện, không biết đến cuối cùng là vai chính thắng lợi huỷ diệt thế giới, hay là nguyên soái Abshire thắng lợi cứu được thế giới.

Không xem được đoạn cuối, Tạ Tử Thanh đặc biệt tiếc nuối.

“Không hẳn đâu.” Tạ Tử Thanh sâu xa nói, “Tại sao dưới cấp B lại có cấp A, chắc chắn bởi vì trước đó từng có người từng kiểm tra ra cấp A rồi.”

“A! Có lý!” Andy gãi gãi đầu, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

= == == == == == == == == == == == == == =

“Tử Thanh, mày kiểm tra ra cấp nào?” Ra sau đại sảnh, Andy không nhịn được, hỏi: “Tinh thần lực tao đạt B, thể chất là E, tinh thần lực tao thấp thật.”

Cấp bậc thể chất và tinh thần lực, xếp từ thấp tới cao là: A, B, C, D, E, S, SS, SSS.

Cách biệt giữa hai cấp bậc càng thấp, khả năng thăng cấp càng cao.

Tạ Tử Thanh nói: “Tinh thần lực của tao là D, thể chất B.” Anh cười nói: “Không phải mày nói rồi sao? Chỉ cần không phải song A thì vẫn còn cơ hội thăng cấp sao, không phải lo.”

Andy là cái loại người dễ vui vẻ, Tạ Tử Thanh trong lòng cậu rất lợi hại, nói không cần lo lắng liền mang lo lắng quăng ra sau đầu, vui sướng nói: “Tao lớn lên muốn vào quân đội! Bảo vệ đế quốc!!”

Tạ Tử Thanh có nghe qua một câu, mỗi cậu bé đều ôm trong mình giấc mộng làm lính, nhưng hình như anh lại chưa từng có cái mong muốn ấy.

Tại sao lại muốn nhập ngũ?

Anh tự hỏi mình.

Andy hứng ánh mặt trời, mấy nốt tàn nhang nhỏ trên mặt thật giống như đang phát sáng: “Tao không biết sao mình lại thành cô nhi nữa, cha mẹ tao, bọn họ có thể đã không còn đi, tao nghĩ…” Cậu ta chạm chạm vào sau gáy, âm thanh thấp xuống, “Nếu như tao có thể bảo vệ được nhiều người hơn nữa, khả năng…Chắc hẳn… Có lẽ là không có nhiều cô nhi nữa đi.”

Nét khổ sở dường như chỉ phảng phất trong nháy mắt, cậu lại trở về Andy lẫm lẫm liệt liệt trước kia, “Cho nên tao thực sự muốn nhập ngũ.”

Tạ Tử Thanh đã nghĩ tới vài lí do, có cả “Tao muốn lớn lên thành anh hùng”, “Quân nhân rất đẹp trai”, “Ra chiến trường cực kì kích thích”, chỉ duy không nghĩ tới đáp án này “Tao muốn nhập ngũ không bởi vì mình, mà là bởi vì rất nhiều người, rất nhiều gia đình”.

Người nói ra lời này là một thiếu niên mới 15 tuổi, ở cái tuổi này, trong thế giới anh từng sống chỉ tương đương với một đứa trẻ lên 10.

Là một người trưởng thành, Tạ Tử thấy thật xấu hổ, tư tưởng mình giác ngộ, hoá ra lại chẳng bằng một đứa trẻ. Trước Lý tưởng của anh vẫn luôn chỉ học giỏi một tay nghề (chế tạo cơ giáp) để cho cuộc sống mình ngày càng tốt hơn.

Hiện tại có vẻ như anh đã có lý tưởng tốt hơn rồi.

“Tao quyết rồi!” hai mắt Tạ Tử Thanh sáng lên, “Tao phải thật cố gắng vào được viện nghiên cứu cơ giáp, chế tạo ra cơ giáp càng tốt hơn.”

Mà muốn vào được viện nghiên cứu cơ giáp, trước hết phải là —— thi vào được học viện đế quốc.

“Cùng nhau cố lên.”

Andy mở tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên đưa ra trước mặt anh.

Tạ Tử Thanh đập tay lên đó, “Cố lên!”

= == == == == == == == == == == == == == == == == =

Tại một nơi sâu thẳm trong vũ trụ, cách thật xa thật xa so với sao Lam, một hành tinh màu xám đang quay chầm chậm, quanh nó trôi nổi những hạt màu xám nhỏ, yên tĩnh mà vô hại.

Lúc này, một tiểu hành tinh vô tình thoát khỏi quỹ đạo, xông vào nơi này. Đám hạt xám nhỏ đột nhiên điên cuồng trào động, hệt như một cơn bão cát cuồng nộ tàn phá bừa bãi trong vũ trụ đen kịt yên tĩnh.

Chờ tất cả dịu lại, tiểu hành tinh kia đã không còn bóng dáng.Hạt tròn màu xám dường như lại nhiều hơn, vẫn yên tĩnh và vô hại như cũ mà lơ lửng quanh ngôi sao xám.

Hết chương 4(1) Thằn lằn sấm (Brontosaurus):



(2) Khủng long bạo chúa (Tyrannosaurus/ T- rex):

(3) Cảm ơn bạn Tuyết Lăng đã giúp nhé

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.