Biên tập và chỉnh sửa: Bún Chả
(Đoạn đầu Tạ Tử Thanh giận Angusgail nên đổi xưng hô thành tôi cậu nhé)
“Cậu biết mình sai rồi sao?” Tạ Tử Thanh biểu tình hết sức nghiêm túc. “Tôi không phải là đang đùa cậu đâu.”
Angusgail theo thật sát phía sau Tạ Tử Thanh, trầm mặc không nói, y…. kiên quyết không nhận sai.
Tạ Tử Thanh bị y chọc tức chết, “Tôi coi cậu là bạn bè, cậu sao lại có thể ngang nhiên nói mấy lời vô lại thế với tôi hả? Đùa giỡn cũng phải có giới hạn.”
Angusgail duỗi móng vuốt ra, túm lấy áo Tạ Tử Thanh, tỏ ý cậu đi đâu tôi theo đến tận đó, miệng không phục nói: “Cậu đã nói là không thể nói dối.”
“Cậu đừng có mà dính lấy tôi.” Tạ Tử Thanh muốn lôi y từ trên người xuống.
Angusgail nhanh tay lẹ mắt, ôm chặt lấy tay Tạ Tử Thanh.
Lần này hai người còn dính sát hơn.
Tạ Tử Thanh không còn cách nào khác với y, bất đắc dĩ nói: “Cậu mau buông tôi ra.”
Angusgail không tin tưởng nhìn anh, “Buông cậu ra cậu sẽ chạy mất.”
Tạ Tử Thanh đưa tay nắm chặt cằm Angusgail, “Tớ đi xem điểm, buông tay tớ ra.”
“Thật?”
Tạ Tử Thanh nắm cằm y lắc lắc, “Cậu phải ngoan ngoãn nghe lời như Alan mới được.”
Angusgail oan ức, “Nó bốn tuổi, tôi với nó không có giống.”
Tạ Tử Thanh phất phất tay với Angusgail, quay người đi về phía phòng thi, vừa đi vừa nói: “Chỗ nào không giống? Đều là đám nhóc con thích bám người làm nũng.”
Angusgail: …. Tui giận, cực kì tức giận, đéo đùa