Biên tập: Bún Chả.
Chỉnh sửa: Lychee.
Nghe đồn trước đây lâu rất lâu, có một hành tinh mà trên đó, bất kể ai không kể nam nữ già trẻ đều có thể biến thành mãnh thú, mỗi một người đều chính là chiến binh trời sinh.
Sau đó, theo khoa học kỹ thuật phát triển, bọn họ lục tục rời khỏi hành tinh của mình, đi ra phía thế giới bên ngoài.
Thế giới bên ngoài có thể thú vị thật, bọn họ dần dần đánh mất chính mình, đợi đến khi bọn họ phát hiện mình không thể nào biến thân được nữa, mới kinh ngạc phát hiện mình đã rời đi quá lâu rồi.
Bọn họ nên về nhà.
Nhưng bọn họ lại không thể tìm được nhà của mình, bọn họ từ bỏ hành tinh của mình, hành tinh đó cũng rời bỏ bọn họ.
Truyền thuyết kia còn kể rằng, sau khi hành tinh kia biến mất, còn để lại một mảnh vỡ, coi như con cái của nó muốn bỏ nó, nó cũng vẫn cho chúng một chút hy vọng.
Chỉ cần chiếm được mảnh vỡ kia là có thể nhận được một nguồn sức mạnh mạnh mẽ.
Một mảnh vỡ màu xanh lam run lẩy bẩy trốn trên một hành tinh, nó cảm thấy nó hình như chính là mảnh vỡ bị truyền thuyết hành thảm nhất trần đời.
Nếu như nó thật sự mạnh như lời dồn kia, còn có thể bị đám sâu con này truy đuổi đến trốn đông nấp tâ thế này không?
Nó oan ức lắm á.
Một trậm âm thanh nhỏ bé truyền tới, cả mảnh vỡ run lên, nhanh chóng chạy trốn.
Phía sau một đám quái trùng cực kỳ hung ác đuổi theo mãi không buông, mảnh vỡ nhấc đôi chân một mẩu của mình chạy chạy, cuối cùng bị bao vậy trên một hành tinh hoang vu.
Mảnh vỡ: … Lần này đúng thật là có kêu cũng không ai nghe thật rồi QAQ
Trong cơn kinh hoảng cực độ, nó… ngất đi rồi.
Chờ đến khi nó tỉnh lại, phát hiện đám quái trùng quanh nó đã không thấy đâu, đổi thành ba nhân loại. Hai người đã trưởng thành, còn một người còn nhỏ tuổi.
Hai tên người lớn cầm trong tay một cái lọ nỗ lực bắt nó lại.
Mảnh vỡ:… Né nhẹ!
Sau đó nó bay vào mắt của đứa nhỏ kia.
Mảnh vỡ đầu tiên trong lịch sử tự nhốt mình lại.
Mảnh vỡ: … Tức phát khóc á!
Sau đó, thứ bị quái trùng truy đuổi không phải mảnh vỡ nữa, mà là đứa trẻ kia.
Mảnh vỡ nhìn hai người lớn kia mang theo đứa trẻ chạy trốn khắp nơi, gương mặt phúng phính của đứa nhỏ cũng dần mất đi, đột nhiên thấy thật hổ thẹn.
Khoảng thời gian này, nó cũng biết người lớn kia cũng không phải muốn bắt nó mà muốn thông qua khe hở không gian đưa nó đến nơi khác.
Đứa trẻ nhân loại thật là ngoan. Bất kể nó gặp phải thứ gì, cũng không khóc không quấy, còn biết an ủi cha mình.
Mảnh vỡ nhìn hình ảnh người một nhà trước mắt mình hoà thuận vui vẻ, cảm thấy như chính mình cũng được được dung nhập vào gia đình này.
Đến một ngày, đứa trẻ nhân loại kia bị thương rất nghiêm trọng. Hai người lớn nhân loại kia quyết định đưa nó đi, sau đó tuyên bố với bên ngoài đứa trẻ nhân loại đó đã chết.
Mảnh vỡ hổ thẹn, niêm phong lại ký ức của đứa trẻ nhân loại.
Nhân loại đều nói nhớ nhung là thứ đau khổ nhất.
Nếu như cái gì cũng không nhớ rõ, không nhớ nhà, không nhớ cha, nó có thể sống vui vẻ hay không. Ngược lại nó còn nhỏ như vậy, mất đi mấy năm ký ức cũng không ảnh hưởng gì.
Mảnh vỡ chột dạ nghĩ.
Sau đó nó nhìn đứa trẻ nhân loại từ trắng trắng mập mập thân bằng bốn đầu, lớn lên thành một thiếu niên xinh đẹp, sau đó gặp rất nhiều chuyện thú vị.
Đây quả thực là khoảng thời gian nó cảm thấy có ý nghĩa nhất.