Cám Ơn Định Mệnh Đã Để Anh Được Gặp Em

Chương 11: Chương 11




Trải qua bữa ăn đầy căng thẳng, rốt cuộc Tuyết Dung cùng An Tuấn Hạo và Tuyết Nhi cũng cáo từ nhà họ Triệu ra về.

Tuyết Dung ngồi trong xe, nhớ lại biểu tình của người nhà họ Triệu, không khỏi trong lòng buồn bực. Dù biết họ đây là lo lắng cho cô nhưng mà cũng không cần đeo bám lấy An Tuấn Hạo khuyên anh nên cách xa cô một chút chứ. Thậm chí họ còn 'dụ dỗ' cả Tuyết Nhi để con bé đừng nên tiếp tục có ý nghĩ để cô trở thành mẹ kế của con bé nữa. Đâu phải họ không biết, làm như vậy nhất định sẽ tổn thương con bé và khiến nó đau lòng sao. Nó chỉ là một cô bé thôi mà.

Tuyết Dung nhìn về ghế sau, nhìn Tuyết Nhi giờ đây đã ngủ ngon lành, không khỏi khẽ thở dài. Sau đó lại xoay người nhìn An Tuấn Hạo đang lái xe bên cạnh, do dự không biết nên có mở lời hay không.

" Có chuyện gì, cô cứ nói, đừng ngại. " An Tuấn Hạo giọng nói trấn định, nhàn nhã, nhưng không ai biết rằng trong lòng anh hiện giờ sóng to mãnh liệt.

Đây là lần đầu anh vì một cô gái mà động lòng, vì một cô gái mà hồi hộp, vì một cô gái mà tim đập nhanh, thậm chí ngay cả Tuyết Nhi cũng rất thích cô ấy. Cứ nghĩ rằng có thể cùng cô ấy tiến tới, nào ngờ bây giờ xem ra là anh hoàn toàn không xứng với người ta rồi.

" Anh không cần bận tâm đến những lời vừa rồi, cứ xem như họ nói đùa là được rồi. " Tuyết Dung ngượng ngùng lên tiếng.

" Ân. " An Tuấn Hạo nhẹ nhàng gật đầu, coi như đáp ứng.

Tuyết Dung cũng không biết nói gì thêm, chỉ im lặng ngồi đó. Thỉnh thoảng cô vẫn hay liếc mắt nhìn về phía An Tuấn Hạo, nhưng cũng không nói tiếp câu nào. Mãi cho đến khi về đến nhà, hai người cũng chỉ nói duy nhất một câu tạm biệt mà thôi.

.........

Ba tuần sau, hôn lễ cháu trai Triệu Chính Hào, tổng giám đốc tập đoàn Triệu thị, Triệu Hoằng, được diễn ra long trọng. Khách mời toàn bộ đều là những nhân vật có tiếng trong giới thương gia và những nhân vật chính trị có tiếng. Cảnh sát thậm chí cũng được huy động để đảm bảo an toàn cho các vị khách tại đây. Đây cũng là lần đầu tiên sau ba tuần không hề liên lạc, An Tuấn Hạo cùng Tuyết Dung gặp lại nhau.

Hôm nay Tuyết Dung vận một chiếc váy dài màu xanh nhạt, tóc búi cao, cách trang điểm thanh nhã, nhưng không kém phần sang trọng. An Tuấn Hạo thì khoác lên người một bộ vest màu đen tuyền, thân cao lịch lãm. Nếu hai người đứng cạnh nhau, có thể nói là tuấn nam mỹ nữ, rất xứng đôi. Tuy nhiên từ lúc bắt đầu buổi tiệc, hai người họ, mỗi người đều có công việc của riêng mình nên không thể nào tìm cơ hội nói chuyện được.

Cho dù là vậy, từ lúc Tuyết Dung bước vào đại sảnh, ánh mắt của An Tuấn Hạo không giây phút nào là rời khỏi cô. Anh cứ nghĩ chỉ cần có thời gian, anh sẽ quên được cô, nhưng mà anh đã lầm. Thời gian càng dài thì nỗi nhớ, nỗi tương tư của anh về cô càng lớn.

Ở cái thời đại này, những chuyện như 'nhất kiến chung tình' dù không phải không có nhưng mà vẫn là chuyện hiếm gặp. Dù anh đối với cô không phải như thế nhưng vẫn là sau hai lần gặp mặt đã khiến hình bóng cô trong anh đã hoàn toàn khắc sâu không thể nào xóa nhòa. Anh cũng biết hai người chung quy là người của hai thế giới, không thể nào có kết quả, cho nên anh tự nhủ với lòng là nhất định phải quên cô đi.

Chỉ là anh lại hoàn toàn không làm được, mấy ngày không gặp cô, anh luôn vùi đầu vào công việc, để có thể quên được cô. Nhưng mà cứ mỗi khi Tuyết Nhi hỏi đến cô thì tất cả mọi ký ức về cô, lại một lần nữa tràn ngập trong anh. Mỗi lần như thế, đều khiến anh đau khổ vô cùng, nhưng lại không biết nên làm thế nào nữa. Anh cũng không biết rốt cuộc cô nghĩ gì về anh nên anh càng không dám thổ lộ lòng mình. Bởi vì anh sợ anh một khi nghe được lời từ chối từ cô thì đến lúc đó anh nghĩ anh sẽ suy sụp mất. Đây cũng là lần đầu tiên từ khi sinh ra, An Tuấn Hạo cảm thấy mình làm người thất bại như thế.

" Tuyết Dung, đến bên này đi. " Triệu phu nhân vừa nhìn thấy Tuyết Dung xuất hiện đã lên tiếng gọi.

Hoàng phu nhân cùng Hoàng Thanh vừa nhìn thấy Tuyết Dung xuất hiện thì gương mặt trở nên khó coi vô cùng. Bởi vì những ngày gần đây, bất luận là đi mua sắm thứ gì cho đám cưới thì Triệu phu nhân cũng luôn dẫn theo Tuyết Dung. Thậm chí thái độ đối với Tuyết Dung còn tốt hơn rất nhiều so với con dâu tương lai như là Hoàng Thanh.

Điều này đã làm cho hai mẹ con nhà họ Hoàng vô cùng bất mãn, nhưng không dám nói. Vì dù sao nếu so ra thì tập đoàn Hoàng thị cũng không thể nào so sánh được với tập đoàn Triệu thị. Hơn nữa nếu không dựa vào Triệu thị thì e rằng Hoàng thị sẽ gặp phải nguy cơ khó giải trừ. Cho nên hai người họ đành im lặng và nhẫn nhịn vậy.

" Hoàng Thanh, hôm nay trông cô rất đẹp. " Tuyết Dung nhìn Hoàng Thanh thật lòng khen ngợi.

" Cám ơn. " nhưng điều này nghe vào tai Hoàng Thanh lại chói tai vô cùng.

" Đó chẳng phải chủ tịch tập đoàn Khải Thiên, Lăng Thời Khiêm, người giàu nhất Châu Á sao??? Ông ta cũng đến dự nữa à??? " lúc này bên cạnh có người ngạc nhiên thốt lên, đánh vỡ cuộc nói chuyện của các vị phu nhân giới thượng lưu.

Mọi người nhìn qua thì thấy bên ngoài cửa, một trung niên nam, mặc vest xám sang trọng bước vào. Dù tuổi đã ngoài bốn mươi nhưng nhìn ông ta dường như chỉ mới ba mươi. Lịch lãm, phong cách, trầm ổn, tất cả đều tập trung trên con người của ông ta.

" Wow!! Đó là Lăng Thời Khiêm, chủ tịch tập đoàn Khải Thiên a!! " Diệp Thiên Doanh, lúc này đang đứng cạnh An Tuấn Hạo hoảng hốt thốt lên.

" Cô nói ông ta chính là người giàu nhất Châu Á, Lăng Thời Khiêm sao??? " Trương Thế Sơn tò mò hỏi.

" Đúng a~ Thật không ngờ ông ta lại có mặt tại đây. Xem ra nhà họ Triệu quả thật rất có bản lĩnh a~ " Diệp Thiên Doanh lắc đầu ca thán.

" Người ta có bản lĩnh thì liên quan gì đến cô. Mau đi làm việc đi. " Trương Thế Sơn liếc mắt nhìn Diệp Thiên Doanh nhắc nhở. 'Cô nàng này đúng là suốt ngày cứ lo dòm ngó tin tức bát quái, sớm muộn gì cũng có chuyện cho xem.'

" Chú Lăng. " Triệu Hoằng cùng Triệu Ngọc tiến đến bên cạnh Lăng Thời Khiêm, lễ phép chào hỏi.

" Ân, lớn cả rồi. Tiểu Ngọc, anh con đã cưới vợ, thế khi nào thì đến con đây??? " Lăng Thời Khiêm gật đầu, nhìn Triệu Ngọc ân cần hỏi thăm.

" Chú Lăng yên tâm, sẽ sớm thôi. Con bé đã dắt cả bạn trai về xem mắt rồi. " Triệu Hoằng cười thay em gái trả lời.

" Nếu vậy chú sẽ chờ thiệp mừng của con vậy. " Lăng Thời Khiêm mỉm cười nhìn Triệu Ngọc đang ngượng ngùng nói.

" Ba... " lúc này một giọng nữ nhẹ nhàng phía sau Triệu Hoằng vang lên. Mọi người đều bị giọng nữ này làm cho ngạc nhiên đến sững cả người, và người ngơ ngác nhất chính là An Tuấn Hạo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.