Thời gian cứ thế trôi qua, căn phòng vẫn im lặng như cũ, cả
ba người không ai nói tiếng nào. Mãi đến khi An Tuấn Hạo dường như mất
đi bình tĩnh thì Tuyết Nhi mới lên tiếng.
" Ba, cho dù trước đây có chuyện gì, con chỉ biết, hiện giờ ba chính
là ba của con. Còn cô Tuyết Dung, chính là mẹ của con. Bây giờ cũng thế, mà tương lai cũng thế, sẽ không thay đổi. " Tuyết Nhi nhìn An Tuấn Hạo
cùng Tuyết Dung, thiên chân khả ái cười, như thể những chuyện vừa rồi cô bé nghe, hoàn toàn chẳng ảnh hưởng gì đến mình cả.
" Tuyết Nhi thật ngoan a~ " Tuyết Dung nhịn không được ôm lấy Tuyết Nhi vào lòng, hôn nhẹ lên má cô bé.
" Từ hôm nay, con có thể gọi cô Tuyết Dung là mẹ sao??? " Tuyết Nhi nhìn Tuyết Dung mong chờ hỏi.
" Đương nhiên là được a~ " Tuyết Dung gật đầu lập tức, không cần suy nghĩ.
An Tuấn Hạo nhìn hai người, một lớn, một nhỏ nói chuyện vui đùa như
thế, không khỏi mỉm cười. 'Xem ra đúng là như lời Tuyết Dung nói, anh đã quá lo xa nên mới xem nhẹ khả năng thích ứng của Tuyết Nhi rồi. Uổng
cho anh làm ba người ta, thậm chí còn không hiểu bằng Tuyết Dung, khi
chỉ quen biết con bé một tháng. Anh có quá thất bại không???'
..........
Hôm nay tin tức mới chấn động, giám đốc tập đoàn Tuân Hoa, Trương
Tuấn Khải, là người vong tình bạc nghĩa, dụ dỗ một nữ nhân viên, khiến
người ta mang thai, rồi lại ruồng bỏ. Cố tiểu thư đối với Trương tổng
mến mộ từ lâu, cùng với mẹ chồng hiện tại, dùng tiền vũ nhục cô gái kia. Thậm chí không tiếc bày kế, gạo sống nấu thành cơm để có thể thuận lý
thành chương, vào làm dâu Trương gia.
Dù Trương tổng biết rõ điều này, nhưng vì gia sản nhà vợ nên nhắm mắt làm ngơ, mượn cớ cùng người tình cũ chấp dứt, khiến cô gái kia uất ức
đau lòng, xông ra đường mà xảy ra tai nạn. Cuối cùng chỉ có đứa bé là
được giữ lại, còn cô gái kia thì bạc mệnh qua đời.
Cố tiểu thư sau đó còn đến nhà, dùng tiền uy hiếp em trai cô gái kia, buộc cậu ta mang theo đứa bé rời khỏi tầm mắt của Trương gia, nếu không sẽ khiến cậu ta khó sống.
Chuyện này đã làm cho dự luận xôn xao, mọi người bắt đầu nhìn vào hai nhà Trương Cố bằng ánh mắt khinh thường, cùng chán ghét. Cổ phiếu của
hai tập đoàn cũng nhanh chóng rớt giá, bởi vì tin này đã khiến cho nhiều người bất mãn, mà bán đi cổ phiếu của hai tập đoàn không hề thương
tiếc.
Hai tập đoàn giờ đây lâm vào tình hình tài chính trì tệ khó khăn. Tuy nhiên lại không có bất kỳ ngân hàng hay tập đoàn nào dám ra tay giúp đỡ họ. Ngoài mặt thì vì bất mãn chuyện họ đã làm nhưng thật chất thì bên
trong đã có người âm thầm điều khiển.
" Đây là sao??? " An Tuấn Hạo nghi hoặc cầm tờ báo trên tay, nhìn Tuyết Dung hỏi.
" Không phải em làm, cũng không phải ba mẹ em, hay Triệu gia làm. " Tuyết Dung lắc đầu thành thật nói.
" Thế là ai??? " An Tuấn Hạo nghe vậy, cúi đầu thắc mắc.
" Là ông ngoại em. " Tuyết Dung 'hảo tâm' giúp An Tuấn Hạo giải thích.
" Ông ngoại??? " An Tuấn Hạo khó tin, trừng mắt nhìn Tuyết Dung.
" Ân, ông ngoại là ngươi rất bao che khuyết điểm. Sau khi ông biết sự thật về chuyện của Tuyết Nhi, không những không phản đối chúng ta, mà
còn thay chị anh bất bình nên mới ra tay. " Tuyết Dung cảm khái nói. Đối với người ông đôi lúc tính trẻ con này, nhiều lúc cô cũng cảm thấy bó
tay, không làm được gì.
" Ách.... " An Tuấn Hạo nhất thời ngơ ngác, không nói được gì, nhất thời không biết nên mở miệng nói gì tiếp theo nữa.
Hai người tiếp tục dùng bữa, không ai nói về vấn đề này nữa. Sau đó
cả hai cùng rời khỏi, đến trường đón Tuyết Nhi quay về. Tuy nhiên điều
hai người không ngờ đến là khi hai người vừa về đến nhà, lại bắt gặp mấy vị khách không mời mà đến.
Tất cả có ba người, một phụ nữ trung niên, một cô gái trẻ tuổi cùng
một nam tử khoảng gần ba mươi tuổi. Ba người này không ai khác, chính là Cố Mộng Tuyền, cùng Trương Tuấn Khải và mẹ anh ta. Cả ba vừa nhìn thấy
An Tuấn Hạo cùng Tuyết Dung và Tuyết nhi, thì như hung thần đến đòi nợ,
trừng mắt hận không thể dùng ánh mắt giết chết ba người Tuyết Dung.
" Chúng ta vào nhà thôi. " Tuyết Dung đối với điều này, quyết định
làm ngơ, không ngó nàng đến. Cho nên An Tuấn Hạo cùng Tuyết Nhi cũng
thuận theo.
Dù sao hiện giờ trong nhà, Tuyết Dung chính là lớn nhất. Đối với An
Tuấn Hạo, 'bà xã lên tiếng, nhất định phải nghe theo'. Còn đối với An
Tuyết Nhi,'lời nói của mẹ, là bé ngoan cần nghe lời, mà Tuyết Nhi lại là bé ngoan trong bé ngoan nên cần tuân thủ tuyệt đối lời của mẹ'. Cho nên cả hai làm sao có thể không nghe theo cho được.
" Đây là đạo đãi khách của các người sao??? " Cố Mộng Tuyền nhịn không được, lên tiếng chặn ngang.
" Bộ các người là khách sao??? Có khách gì mà trừng như thể hận không giết được chủ nhà không bằng. " Tuyết Dung cười lạnh đáp lời.
Đối với hạng đàn bà này, cô mới khinh thường tốn thời gian mà tiếp
đón. Vừa mất thì giờ, vừa tốn nước uống, tốn nước bọt nói chuyện, lại
càng nhàm chán, không vui. Nhiều cái hại như thế, có ngu cô mới đi làm.
" Cô..." Cố Mộng Tuyền tức giận không nói nên lời.
" Chúng ta có thể nói chuyện sao??? " bên cạnh Trương Tuấn Khải bình tĩnh hơn, nhìn An Tuấn Hạo lên tiếng.
" Bà xã của tôi vừa nói, chúng tôi cần vào nha. Cho nên xin lỗi,
không thể. " An Tuấn Hạo một bộ ngoan ngoãn nghe lời vợ trả lời, hoàn
toàn không để ý sắc mặt xanh tím của ba người còn lại.
Tuyết Dung thì ngược lại, mỉm cười hài lòng nhìn An Tuấn Hạo. Bất quá khi nghĩ đến hai chữ bà xã vừa rồi, khiến cô không khỏi tim đập nhanh,
hai bên tai cũng đỏ lên. Để tránh ngượng ngùng, cô nhanh chóng đẩy An
Tuấn Hạo cùng Tuyết Nhi vào nhà, sau đó đóng cửa lại.
Để mặc phía sau ba người còn lại vẻ mặt tức giận không thôi, Trương
phu nhân hầm hực bỏ đi, Cố Mộng Tuyền thì không cam lòng, đứng trước cửa mắng to.
" Các người chờ đó. Tôi nhất định sẽ cho các người biết tay, đừng có lên mặt. "
" Đi thôi, đứng đây để mất mặt à. " Trương Tuấn Khải đau đầu, lôi kéo Cố Mộng Tuyền rời đi.
" Các người cho tôi chờ. Tôi nhất định sẽ khiến các người hối hận vì
chuyện hôm nay. " Cố Mộng Tuyền trước khi đi còn không quên hét thêm một câu.
Mọi người xung quanh bắt đầu chỉ trỏ và nghị luận. Do mấy ngày nay,
hai nhà Trương, Cố rất nổi tiếng nên mọi người ở đây đều nhận ra họ. Có
nhiều người bắt đầu tụ lại với nhau nhỏ giọng thầm thì và khinh thường.
Trương Tuấn Khải thấy vậy, sắc mặt càng thêm khó coi. Dùng một tay
che lại miệng của Cố Mộng Tuyền, tay còn lại thì lôi kéo cô ta rời đi.