Cám Ơn Định Mệnh Đã Để Anh Được Gặp Em

Chương 17: Chương 17




" Anh còn mắng tôi?! Năm đó không phải anh cũng lợi dụng tôi để bỏ rơi An Tiêm Như sao?? Anh với cô ta chỉ là vui qua đường, sau đó lại lỡ làm cho cô ta mang thai. Cho nên anh mới nhân cơ hội nảy sinh quan hệ với tôi, tìm cớ để bỏ rơi cô ta. Tôi nói không đúng sao??? " Cố Mộng Tuyền khinh thường nhìn Trương Tuấn Khải cười lạnh.

" Đó là chuyện của tôi, không liên quan đến cô. " Trương Tuấn Khải giận quá hóa thẹn nên tìm cách lãng tránh.

" Dám làm mà không dám nhận. Anh có phải đàn ông không???" Cố Mộng Tuyền không chịu thua, không hề kiêng dè thẳng lời mỉa mai Trương Tuấn Khải.

" Còn cô thì sao??? Cô nghĩ mình từ tế lắm à, ra ngoài cùng bọn trai bao ở câu lạc bộ đêm chơi đùa. Nếu chuyện này mà đồn ra ngoài, thể diện hai nhà Trương, Cố chúng ta đều bị cô đánh mất hết rồi. " Trương Tuấn Khải nhẫn nhịn không được, đem cả chuyện Cố Mộng Tuyền ngoại tình công khai ra ngoài.

" Nhưng vấn đề là lần này do chuyện của anh mà ra, không phải của tôi. " Cố Mộng Tuyền hất cằm, nghênh mặt nói lại.

" Cô... " Trương Tuấn Khải tức giận, trừng mắt không nói nên lời. Vì đây chính là sự thật nên anh không thể nào phủ nhận được.

" Đủ, cãi, cãi, cãi, tối ngày chỉ biết cãi. Hai đứa ngoài chuyện cãi nhau, có làm ra trò trống gì không hả??? " Trương Chính Khải tức giận lên tiếng mắng.

Dù nói Cố Mộng Tuyền làm những chuyện đó đã hoàn toàn đánh mất mặt mũi của Trương gia. Nhưng ở tình thế trước mắt, hai nhà cần hợp tác nên ông đành nhẫn nhịn vậy. Đợi sau khi mọi chuyện kết thúc, ông nhất định sẽ để Tuấn Khải ly hôn với cô ta, tuyệt không để người như Cố Mộng Tuyền làm dâu nhà họ Trương.

" Ngày mai hai đứa theo ta đến nhà họ An. Chúng ta sẽ đàm điều kiện lại lần nữa với họ. " Trương Chính Khải nhìn mọi người bình tĩnh nói.

Mọi người lúc này không ai có ý kiến gì nữa. Dù sao trước mắt, đây chính là cách duy nhất nên họ đành làm theo. Riêng Cố Mạnh cùng Cố phu nhân thì trong lòng rất rõ ràng. Sau khi trải qua chuyện này, xem ra giữa hai nhà sẽ không còn có thể làm sui gia được nữa. Nhưng dù vậy họ cũng không bận tâm, vì họ từ lúc trước cũng đã không hề hài lòng về Trương Tuấn Khải. Sở dĩ họ đồng ý cũng chỉ vì con gái mình thích anh ta, cộng thêm Trương gia cũng được xem như môn đăng hộ đối mà thôi.

................

Lúc này, tại khu chung cư của Tuyết Dung, Tịnh Hà cùng Lệ Nhi đang ở trong bầu không khí trái ngược, vô cùng vui vẻ, ấm cúng.

" Tuyết Nhi, đến xem này. Đây chính là váy mới mà cô Tịnh Hà và cô vừa mua cho con, để con trong ngày hôn lễ của ba cùng cô Tuyết Dung mặc nó. Con thấy nó có xinh không??? " Lệ Nhi cười nhìn Tuyết Nhi, khoe ra chiếc váy màu vàng nhạt mới mua xong.

" Ân, rất xinh ạ. Đến hôm đó, con nhất định sẽ mặc nó. " Tuyết Nhi gật đầu, thích thú vô cùng.

" An Tuấn Hạo, tôi cảnh cáo anh, nhất định phải đối xử tốt với Tuyết Dung. Nếu không chúng tôi sẽ không tha cho anh, ba mẹ Tuyết Dung cũng sẽ không tha cho anh, và đặc biệt lão quái vật kia cũng sẽ không tha cho anh. " Tịnh Hà, giọng nói tràn ngập nghiêm túc cùng khẳng định.

" Lão quái vật??? " An Tuấn Hạo nghi hoặc nhìn Tịnh Hà.

" Đó là ông ngoại của Tuyết Dung. " Tịnh Hà hảo tâm giải thích.

" Có thể cho tôi biết, rốt cuộc ông ngoại của Tuyết Dung là người như thế nao không??? Sao tôi thấy dường như ai cũng rất sợ ông ấy. Nhà họ Triệu cũng thế, ba mẹ Tuyết Dung cũng thế. Bây giờ hai người cũng thế, không lẽ ông ấy đáng sợ đến thế sao??? " An Tuấn Hạo tò mò hỏi lại.

" Không phải đáng sợ, mà là rất đáng sợ!! Ông ngoại của Tuyết Dung chính là Tưởng Quang, chủ tịch ngân hàng Quang Nguyệt lớn nhất Châu Á, là người giàu thứ hai thế giới. Trên thương trường, ông ấy chính là một huyền thoại sống, còn trong đời sống cá nhân, chỉ cần vấn đề đó có liên quan đến thân nhân của ông ấy thì ông ấy chính là tuyệt đối bao che khuyết điểm. Và đặc biệt là chuyện có liên quan đến Tuyết Dung thì càng không nhượng bộ, cho nên anh tốt nhất nên cẩn thận thì hơn. " Tịnh Hà vẻ mặt tràn ngập khẳng định.

An Tuấn Hạo nghe xong lời Tịnh Hà không khỏi ngẩn người. Anh thật sự không ngờ Tuyết Dung lại có thân phận lớn đến như thế. Lúc này đây, trong lòng An Tuấn Hạo bắt đầu sinh ra một cảm giác tự ti. Anh chỉ là một người bình thường, liệu có xứng với Tuyết Dung không đây???.

Nhìn An Tuấn Hạo như thế, Lệ Nhi không khỏi lôi kéo Tịnh Hà sang một bên, ngăn cô ấy tiếp tục nói lời không nên nói.

" Cậu làm gì a??? " Tịnh Hà tỏ vẻ 'bức bối' nhìn Lệ Nhi.

" Cậu nói như thế rất dễ khiến anh ấy khó chịu. Anh ấy sẽ mặc cảm mình không xứng với Tuyết Dung. Đến lúc đó giữa hai người họ sẽ có vết rách, khó khăn lắm hai người họ mới thành đôi, không lẽ cậu định phá hủy mối nhân duyên này sao??? " Lệ Nhi 'hảo tân' khai sáng đầu óc đang u mê của cô bạn gốc Tịnh Hà.

" A... " Tịnh Hà há hốc mồm, lúc này đây cô mới nhận ra vừa rồi mình đã nói hơi quá lời.

Hơn nữa nhìn đến sắc mặt An Tuấn Hạo bắt đầu tối lại, cô không khỏi trong lòng kêu một tiếng không ổn.

Đang lúc Tịnh Hà cùng Lệ Nhi không biết làm sao thì Tuyết Dung lúc này lại trở về.

" Tớ về rồi đây. " Tuyết Dung cười vui vẻ bước vào cửa, trên tay còn xách theo túi lớn túi nhỏ chứa đầy đồ ăn.

" Mẹ. " Tuyết Nhi ngoan ngoãn chạy đến bên cạnh Tuyết Dung, phụ cô cầm lấy mấy túi có trọng lượng nhẹ mà cô bé có thể cầm được.

" Tuyết Nhi ngoan. " Tuyết Dung đưa mấy túi đồ để Tuyết Nhi đem vào bếp, còn mấy túi còn lại thì để trên bàn, chưa mang vào vội. Cô đột nhiên nhận ra không khí dường như có chút không ổn.

" Có chuyện gì sao??? " Tuyết Dung nhìn ba người còn lại, nhíu mày hỏi.

" A, tớ mang đồ vào bếp nấu ăn đây. " Lệ Nhi khéo léo chạy ngay ra cầm lấy vài cái túi, sau đó chạy thẳng vào bếp.

" Tớ cũng đi phụ Lệ Nhi một tay. " Tịnh Hà cũng khôn ngoan, cầm lấy mấy cái túi còn lại chạy theo sau. Trong phòng khách giờ đây chỉ còn lại An Tuấn Hạo cùng Tuyết Dung hai người.

" Có chuyện gì thế??? " Tuyết Dung nhìn An Tuấn Hạo, lo lắng hỏi. Vì cô nhận ra An Tuấn Hạo dường như có chút không ổn.

An Tuấn Hạo xoay người nhìn đối diện với Tuyết Dung, sau đó đem những lời Tịnh Hà vừa nói, cùng cảm xúc của mình nói ra hết. Anh không muốn giấu diếm Tuyết Dung bất kỳ chuyện gì. Vì vậy anh muốn làm rõ mọi chuyện, nếu không anh e rằng, anh sẽ làm chuyện gì đó mà khiến anh sau này phải hối hận mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.