Chương 30
Kiều Tiểu Ân vừa bước vào công ty đã chạm mặt Cao Cẩm Tú, cô lịch sự chào cô ta khi Cẩm Tú bước về phía mình.
“Chào Thư ký Kiều, cô có thấy Tề Tuấn đâu không? Tôi tìm anh ấy nãy giờ không được.”
“Cao Tiểu thư có việc gì gấp không? Khi nào anh ấy về tôi sẽ nhắn lại, hiện tại giám đốc Tề có việc không có trong công ty.”
Cao Cẩm Tú khẽ nheo mắt nhìn Kiều Tiểu Ân đánh giá, cô gái này so với cô quá đỗi tầm thường, chỉ là có chút nhan sắc thôi, loại phụ nữ này không đáng để cđem ra so sánh cùng cô, chỉ tiếc là khoảng thời gian gần đây cô ấy có quá nhiều cơ hội bên cạnh anh, nên cô đã bị thiệt thòi vài phần.
“Cũng không có gì, tôi chỉ muốn mượn thư ký Kiều một chút thôi, cô có thể đi cùng tôi được chứ?”
Kiều Tiểu Ân bối rối, cô ấy muốn cô đi cùng làm gì? Chưa kể cô còn nhiều việc cần phải làm.
Cao Cẩm Tú nở nụ cười ôn hòa, từ tốn nói: “Tôi sẽ xin ba tôi, Tề Tuấn nhất định sẽ không la cô đâu, hơn nữa thư ký Kiều giúp tôi làm việc xem như cũng là cô giúp Tề Tuấn làm việc.”
Kiều Tiểu Ân suy nghĩ một hồi cũng nhận lời, dù sao cũng là làm việc thôi, cô ta có thể làm gì được mình, cẩn thận một chút là được.
Kiều Tiểu Ân khó khăn cầm những sấp vải cao quá đầu của mình, ngày hôm nay cô đã chạy quanh các sạp vải chỉ để kiếm những thứ vải mẫu này về cho Cao Cẩm Tú, cô có phải là sai vặt của cô ta đâu?
“Biết thế đã không mang giày cao gót, đau quá...”-Kiều Tiểu Ân lầm bầm, nhìn thấy cửa thang máy sắp đóng lại, cô cố gắng chạy vội tới, không ngờ bị vấp chân ngã xuống đất làm cho những sấp vải cũng bị rơi theo. Kiều Tiểu Ân đau đớn ôm cổ chân bị đau của mình, nó đã phồng lên.
Điện thoại của Tiểu Ân reo lên, cô thở dài nhìn dãy số Cao Cẩm Tú hiện trong máy, gượng cười bắt máy: “Cô chờ một chút, tôi sẽ mang nó lên ngay.”
“Thật ngại quá, bây giờ tôi không cần chúng nữa rồi, tôi cảm thấy nó không phù hợp với ý tưởng thiết kế lần này. Làm phiền thư ký Kiều trả lại mẫu giúp tôi!”-giọng Cao Cẩm Tú nhàn nhạt thốt làm cho Kiều Tiểu Ân cực kỳ khó chịu, nhưng biết sao được, cô ta có quyền như vậy cô chỉ là người làm công ăn lương thôi.
“Vâng, tôi biết rồi!”
Tựa lưng lên tường dãy hành lang ngồi nghỉ một chút, Kiều Tiểu Ân cởi luôn giày cao gót đi chân trần, cô không chắc bây giờ mình có thể đi được không nữa.
Lấy điện thoại gọi cho Thiên Lam, Kiều Tiểu Ân mệt mỏi lên tiếng: “Cậu đang làm gì đó? Qua giúp tớ một chút đi!”
Thiên Lam đang bấn lạn với mớ sổ sách cuối tháng, cô không có tâm trí cũng như thời gian chạy đi đâu được, cô khó xử nói: “Tớ đang rất bận, cậu... khoan đã...”
Đôi mắt sáng bừng lên khi nhìn thấy một người, Thiên lam mỉm cười trả lời: “Cậu đang ở đâu vậy?”
Hàn Thế Vinh hay tin Kiều Tiểu Ân xảy ra chuyện vội chạy ngay tới, đôi mắt sắc lạnh nhìn dòng tên nhà thiết kế Cao Cẩm Tú trên bảng hiệu, nghe Thiên Lam kể lại thì cô gái này là người đã bắt Kiều Tiểu Ân chạy vặt cả ngày hôm nay, tên Tề Tuấn kia ở đâu lại để bạn gái chịu khổ như vậy?
Vừa bước tới hành lang, hình ảnh cô gái trẻ đang ngồi ủ rũ chờ người khiến cho trái tim anh khẽ nhói lên, cô gái này không phải mạnh mẽ lắm sao? Cũng có lúc nhìn yếu ớt như vậy.
“Ha, trùng hợp ghê, lại gặp em rồi.”-Hàn Thế Vinh mỉm cười ngồi khụy xuống trước mặt Kiều Tiểu Ân, nhận ra sự ngạc nhiên trên khuôn mặt xinh đẹp, anh nhìn xuống cổ chân sưng đỏ của cô, nụ cười trên môi tắt lịm: “Sao lại thành ra thế này?”
“Anh làm sao biết tôi đang ở đây?...Là Thiên Lam....”
Kiều Tiểu Ân còn đang suy nghĩ vì sao anh lại xuất hiện ở đây, cơ thể chợt bị nhấc bổng lên làm cô sững sốt la to: “Anh làm gì vậy?”
“Đưa em đến bệnh viện, im lặng đi!”
“Nhưng còn mấy sấp vải...”
“Nó không mất được đâu.”-anh hơi bực vì cô cứ lo lắng những chuyện không đâu, đối với anh cô mới là vấn đề quan trọng nhất.
Kiều Tiểu Ân nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Hàn Thế Vinh mím môi im bặt không nói thêm nửa lời, người bị đau là cô, anh ta có cần làm quá lên như vậy không?
“Kiều Tiểu Ân nhìn cái chân quấn bột của mình thở dài, chỉ bị ngã có chút mà thành ra thế này gân cốt hư hại hết rồi.
“Em ăn cái này đi!”-Hàn Thế Vinh đưa cây kẹo mút cho cô, nhìn thấy đôi mắt bất ngờ của khó hiểu của cô, anh nói thêm: “Mỗi lần bị đau tôi thường ăn kẹo, cái này có hiệu quả lắm.”
Dù cảm thấy không hợp lý lắm nhưng bây giờ bụng cô đang đói meo, Kiều Tiểu Ân cầm lấy bốc vỏ ra cho vào miệng ngậm: “Cảm ơn!”
“Tôi đưa em đi ăn, giờ nay cũng trễ rồi.”-anh đã chuẩn bị sẵn xe lăn, nhìn cô khó khăn trèo từ giường xuống xe ngồi, anh bế luôn cô ngồi gọn xuống xe lăn.
“Sau này anh đừng tự ý hành động nữa.”-cô bối rối nói, nhưng Kiều Tiểu Ân có cảm giác anh không xem trọng lời nói của mình, bằng chứng là vừa bắt được Taxi, Hàn Thế Vinh lại bế cô ngồi lên xe rồi leo lên ngồi cạnh cô.
Chạm phải ánh mắt phóng băng của cô, anh cười xòa chuyển chủ đề: “Nếu quên thì em nhớ lại nhé, tên của tôi là Thế Vinh, sau này không được quên nữa.”
Kiều Tiểu Ân lắc đầu ngả người vào nệm ghế không thèm nói nữa, mỗi lần gặp anh ta cô phải thật bình tĩnh để không phải phí lời thừa thải.
“Mà anh ta có thật là bạn trai em không vậy? Bạn gái bị thương như vậy cũng không hay biết.”-Hàn Thế Vinh trách mốc.
Kiều Tiểu Ân đã định không nói nhưng đụng đến bạn trai của cô, không thể nhịn được: “Tôi không muốn anh ấy lo lắng.”
Anh nghiêng đầu nhìn cô chăm chú một lúc thật lâu, đôi mắt chứa đựng sự yêu thương làm người “được ngắm” không được tự nhiên.
“Anh làm gì vậy?”
“Tôi cảm thấy rất may mắn vì mình đến kịp lúc em gặp khó khăn.”
“...”
Nhìn vẻ bối rối xen lẫn khó xử của cô, anh khẽ cười tiếp tục: “Không cần biết ơn tôi đâu, nhưng em cũng đừng vì chuyện này mà mà khó xử, chuyện này tôi tự nguyện làm thôi.”
“Được.”-Kiều Tiểu Ân quay mặt đi không nhìn Hàn Thế Vinh nữa, cô giả lả như chưa nghe chưa thấy gì, tự dưng anh lại nói mấy lời kỳ lạ như vậy, có ý gì đây?
.
.
.
TBC.