Cảm Ơn Em Đã Bước Vào Thế Giới Của Anh

Chương 63: Chương 63




Chương 62

“Thiên Lam, em ngủ chưa?”-Hàn Thế Vinh nhích người lại gần chỗ Thiên Lam đang nằm thỏ thẻ sau lưng cô, ngón tay chọt chọt lên bả vai cô lay gọi, cơ thể trước mặt vẫn nằm yên không có phản ứng nào đáp lại lời gọi của anh. Hàn Thế Vinh không bỏ cuộc tiếp tục tự đọc thoại.

“Em ngủ cũng được, chưa ngủ thì cũng không sao. Tôi kể chuyện cho em nghe nha, ban đêm kể chuyện kinh dị có vẻ hợp nhất.”-Hàn Thế Vinh đảo mắt một vòng kiếm trò hay chọc Thiên Lam, bây giờ vẫn chưa quá khuya, vừa hay anh lại không ngủ được, phá cô một chút chắc cũng không sao.

“Tại một ngôi nhà nhỏ trong khu rừng hoang vu, bốn bề không một bóng người. Vào mỗi buổi tối, khi màn đêm buông xuống, những tiếng kêu của mãnh thú xung quanh vọng đến làm cho ngôi nhà càng thêm ghê sợ...”

Hàn Thế Vinh vừa kể, mắt nhìn chăm chăm vào dáng người đang dần co ro thu người lại, anh được trớn càng kể càng hăng say, cố tình nhấn giọng để câu chuyện thêm phần rùng rợn: “Một ngày nọ, có một đôi nam nữ dã ngoại chẳng may bị lạc trong rừng, may mắn nhìn thấy ngôi nhà nên đã vội vã chạy vào xin tá túc qua đêm. Nào ngờ vừa đặt chân tới trước nhà, cánh cửa đột nhiên mở ập ra. Đôi nam nữa thót tim nắm chặt tay nhau suýt thét lên vì kinh sợ, nhưng nghĩ đến chuyện phải qua đêm bên ngoài không biết thú dữ đang rình rập khắp nơi, có ngôi nhà để ở vẫn tốt hơn. Họ lấy can đảm rụt rè bước vào bên trong. Ngay lập tức cánh cửa đóng sầm lại cái rầm.”

Anh nén cười nhìn hai vai cô run lên bần bật theo lời kể của mình, anh lấy hơi định kể tiếp, bỗng nhiên người nằm bên giường ngồi bật dậy khiến anh thản thốt giựt mình, theo phản xạ lùi lại.

“Ôi mẹ ơi! Em làm cái gì vậy?”-Hàn Thế Vinh bị dọa muốn rớt tim ra ngoài, còn chưa hết bất ngờ, đôi mắt anh trợn tròn lên sững sốt, người trước mặt tóc tai rũ rượi che gần hết khuôn mặt, Hàn Thế Vinh hít một hơi sâu trấn tĩnh, anh nhếch môi cười lấy tay vén tóc Thiên Lam lên nhưng khi vừa nhìn rõ khuôn mặt, anh lại một phen kinh hãi la toáng lên mất hết hình tượng. Dưới đuôi mắt và khóe miệng cô tràn ra hai dòng màu đỏ chảy dài xuống mặt dọa người khác sợ chết khiếp.

Nhìn Hàn Thế Vinh thu người lấy chăn nằm sát góc giường, Thiên Lam bật cười ha hả giơ cây son lên khoe: “Đã bảo anh đừng có chơi tôi, anh còn kém cõi lắm.”

“Em...”-Hàn Thế Vinh tức tối hờn dỗi, mắt anh vẫn còn ươn ướt vì sợ hãi, cô gái này cũng độc ác quá đi, anh mà yếu tim đã bị dọa chết luôn rồi. Nhưng mà...

Ngón tay run run chỉ lên bờ vai Thiên Lam, anh lắp bắp: “Con thằn lằn...”

Thiên Lam không tin gạt tay anh đi: “Anh đừng bày trò nữa, nằm xuống mà ngủ đi!”

“Tôi nói thật, em nhìn đi!”

Thiên Lam bán tính bán nghi thử nhìn lại vai mình, trông thấy con vật màu da người với hai mắt lồi ra ngoài đang nhìn lên mình le lưỡi, Thiên Lam tá hỏa phủi phủi đi nhào tới chỗ Hàn Thế Vinh ôm chằm lấy anh.

“Đuổi nó ra đi, nhanh lên!”

Hàn Thế Vinh vừa sợ vừa bị ôm cứng ngắc khiến anh cũng lính quýnh quẫy đạp lung tung, đôi mắt vô tình chạm trúng khuôn mặt dính đầy son của Thiên Lam làm anh càng phát khiếp nhắm chặt mắt lại: “Trời ạ, em mau rửa mặt đi!”

Căn phòng thanh tĩnh bởi vì con thằn lằn dễ thương trở nên vô cùng sinh động và ồn ào. Mãi một lúc lâu sau, khi cả hai đã thấm mệt không còn sức lực để kêu la nữa nằm gục trên giường, không gian mới chìm vào lặng thinh.

Hàn Thế Vinh đưa tay véo lên má Thiên Lam khi cô đang nằm trên bụng của mình quở trách: “Em mau rửa mặt đi! Định như thế mà ngủ luôn sao?”

Thiên Lam chống tay ngồi dậy, ánh mắt lừ anh đùa dai giơ móng vuốt lên: “Anh sợ nhìn thấy tôi thế này sẽ không ngủ được sao?”

Anh cười khẩy theo cô ngồi bật dậy, ánh mắt gian tà khẽ nhướng lên nhìn khuôn mặt cảnh giác của người trước mặt: “Lúc mới trông thấy tôi đúng là có chút sợ vì khuôn mặt tèm lem này quá xấu xí đi, bây giờ càng nhìn chỉ càng thấy ngứa mắt thôi.”

Thiên Lam phát cáu gạt tay Hàn Thế Vinh ra, mục đích vẽ son lên mặt là để dọa cho anh sợ lấy đâu mà đẹp cho được, nhưng anh cũng không cần nói trắng ra như vậy: “Đồ con trai nhát gan.”

“Tôi mạnh mẽ hơn em tưởng nhiều đó!”-Hàn Thế Vinh nói với theo khi Thiên Lam đã bước xuống giường đi rửa mặt, nào ngờ vừa mới nói xong, cô ấy bất ngờ quay lại dọa anh lần nữa làm Hàn Thế Vinh bị liệu lấy chăn trùm kín đầu.

“Được rồi, em mau rửa cái mặt chết tiệt ấy đi!”

“Còn bảo là không sợ, có ma mới tin.”

.

.

.

TBC.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.