Cuối cùng, Lâm Hạo Sơ rốt cuộc vẫn không
nói ra sự thật, Hỷ Lạc không ép anh, anh lúc này giống như đang đứng bên vách núi, lỡ như đụng vào, chỉ có hai kết quả. Hoặc là, sống. Hoặc là,
thịt nát xương tan. Đơn xin từ chức của Lâm Hạo
Sơ không được phê chuẩn, chỉ là có người khác tạm thời thay chức vụ của
anh. Hỷ Lạc từ Tần Vĩ Thâm mới biết được, là do Lâm Mộ Cẩm vận dụng rât
nhiều mối quan hệ mới xong việc. Tuyên bố với bên ngoài rằng sức khỏe
Lâm Hạo Sơ không tốt, cần được nghỉ ngơi. Lâm Hạo Sơ đối với việc ấy
cũng không có biểu hiện cảm xúc tiêu cực nào, Hỷ Lạc cũng có chút yên
tâm. Đã sinh viên năm 4 rồi, chương trình học cực ít. Cho nên, khi Lâm
Hạo Sơ đề nghị dọn đến biệt thự ven biển ở, Hỷ Lạc không có bất kỳ ý
kiến nào. Lịch học trong một tuần chưa được đến 10 tiết, Lâm Hạo Sơ bây
giờ có rất nhiều thời gian, khi Hỷ Lạc có tiết học, anh sẽ lái xe đưa cô đến trường.
Biệt thự ven biển có diện
tích rất lớn, chỉ có Hỷ Lạc và Lâm Hạo Sơ hai người ở đây, bởi vì liên
quan đến thân phận của Lâm Hạo Sơ, cho nên bệnh tình của anh không thích hợp để quá nhiều người biết, vì vậy không có thuê người giúp việc,
chuyện gì đều là hai người tự thân vận động. Từ sau khi Lâm Hạo Sơ
chuyển đến nơi này, hình như tâm tình tốt lên rất nhiều, biết đâu mỗi
ngày đối mặt với mặt biển mênh mông, cả người thật sự có thể trầm tĩnh
lại.
Cách ngày 15 càng ngày càng
gần, Lâm Hạo Sơ vẫn rất chống cự việc điều trị của Giang Nhất Ninh, Hỷ
Lạc từ Giang Nhất Ninh học được mấy kiến thức đơn giản, hiểu được thôi
miên là phương pháp rất tốt trị hết bệnh của anh, thế nhưng người điều
trị phải là người mà anh rất tin cậy. Lâm Hạo Sơ bây giờ chỉ là tạm thời có vẻ không kháng cự Hỷ Lạc, thế nhưng trong lòng Hỷ Lạc cũng không có
một chút khí lực, rất sợ hãi. Giang Nhất Ninh đã nói, nếu như thất bại, e rằng phần tính cách phân liệt sẽ hoàn toàn chiếm giữ ý thức của anh ấy.
Cách ngày 15 càng gần, Hỷ Lạc càng căng thẳng, rất nhiều buổi tối đều ngủ không được, mở to mắt nhìn
trừng trừng vào lưng anh cho đến trời sáng. Biểu hiện của Lâm Hạo Sơ rất bình tĩnh, Hỷ Lạc nhìn không ra nội tâm anh có hoảng loạn hay không.
Rạng sáng ngày 15, Hỷ Lạc vẫn như cũ phát hiện anh tỉnh dậy, anh ngồi trên ghế mây ngoài hiên nhà, Hỷ Lạc chậm rãi đến gần anh, gió biển đầu đông tràn đầy vị mặn và độ ẩm,
gió thổi trúng vào mặt có chút rát rát. Hỷ Lạc mặc váy ngủ tơ tằm màu
trắng, nhẹ nhàng từ phía sau ôm anh, “Lại ngủ không được?”
Lâm Hạo Sơ nhìn bóng đêm thâm trầm, đưa mẫu thuốc lá trong tay dập tắt trong gạt tàn, “Hỷ Lạc, anh. . . thật sự sẽ khỏe phải không?”
Đầu Hỷ Lạc tựa trên vai anh, nhẹ giọng nói, “Sẽ khỏe, chúng ta thử đi được không?”
“Nếu như thất bại thì sao?
Anh. . . Có phải anh sẽ hoàn toàn biến mất?” Lâm Hạo Sơ nhìn trời đầy
ánh sao, trong giọng nói nghe không rõ được tâm tình lúc này của anh.
Ngực Hỷ Lạc run lên, ôm chặt anh, “Sẽ không thất bại mà.”
Lâm Hạo Sơ cúi đầu cười cười, “Đồ ngốc, biến mất, cũng không hẳn là không tốt.” Anh im lặng rũ đôi
mắt, “Rất nhiều lúc, anh thà rằng chính mình chưa bao giờ được sống, rõ
ràng sự tồn tại của anh chẳng có một chút giá trị nào, nhưng lại để anh
tiếp tục sống. Bọn họ đều yêu gia đình và bạn bè của bọn họ nhất, ngược
lại rời khỏi lại là bọn họ. Ha ha.” Anh cười đến nỗi Hỷ Lạc cũng nhè nhẹ rung theo, “Con bà nó thật buồn cười.”
Hỷ Lạc lần đầu tiên nghe được anh nói chuyện thô tục, trong lòng cũng bị lời nói của anh làm cho kinh hãi, cô thấp giọng khẽ nói, “Lâm Hạo Sơ, quá khứ thì hãy dũng cảm buông tay để nó qua đi. Mẹ anh trong lòng bà ấy có khúc mắc, anh là con của
bà ấy, bã ấy sẽ yêu thương anh, bà ấy chỉ là trong lòng có nút thắt chưa được tháo ra. Một ngày nào đó bà sẽ tiếp nhận anh.” Hỷ Lạc ngồi xổm
bên cạnh anh, cầm ngón tay lạnh lẽo của anh, “Trước đây, anh có phải
muốn sống khỏe mạnh không? Khỏe mạnh đứng trước mặt bà ấy. Anh xem, anh
còn có nhiều việc vẫn chưa làm như thế, còn có nhiều tâm nguyện vẫn chưa hoàn thành như thế, làm sao có thể từ bỏ chính mình như vậy. Nếu như
không có anh, em làm sao bây giờ?”
Lâm Hạo Sơ nhìn cô, bàn tay sờ sờ gương mặt cô, không nói nữa.
“Buổi chiều, chúng ta thử xem được không?” Hỷ Lạc không hề chớp mắt nhìn anh, “Cho chúng ta một cơ hội.”
Lâm Hạo Sơ buông tay cô ra,
vẫn lặng thinh như trước, một lúc lâu, giọng nói trầm lắng trong màn đêm yên tĩnh vang lên, “Được.”
Hỷ Lạc thở phào nhẹ nhõm, xem ra đợi trời sáng phải đến phòng khám của Giang Nhất Ninh một chuyến,
phải học cho tốt việc trị liệu bằng thôi miên rốt cuộc nên thao tác như
thế nào.
Vào buổi sáng, Hỷ Lạc một
mình đi đến phòng khám tâm lý của Giang Nhất Ninh, Giang Nhất Ninh đem
những nội dung chính của phương pháp thôi miên nói với cô, những công
việc cần đặc biệt chú ý cũng dạy cho cho cô. Khi Hỷ Lạc trở về biệt thự
vẫn chưa đến 12 giờ. Vừa vào nhà, thay dép, phòng khách vắng vẻ không
có ai, cô lên lầu, mỗi một phòng đều không có anh, trong lòng Hỷ Lạc
hoảng hốt, chạy đến hiên nhà, cũng không có người. Lấy điện thoại ra bấm số, điện thoại của anh ở trong phòng khách vang lên.
Hỷ Lạc hít sâu, nhắc nhở
chính mình phải bình tĩnh, cô chậm rãi đi tới tủ giày trước mặt, mở ra
nhìn, đúng là dép lê của anh vẫn yên lặng nằm trong tủ giày. Hỷ Lạc lặng lẽ ngồi trở lại sofa, anh vẫn là lựa chọn trốn tránh. Bỗng dưng, Hỷ Lạc ngẩng đầu, tình hình như hiện giờ của anh anh có thể đi nơi nào, nếu là bị người khác phát hiện hình dạng khác thường của anh, Lâm Hạo Sơ sẽ
hoàn toàn thân bại danh liệt.
Hỷ Lạc thay giày xong liền
chạy ra ngoài, trên bãi biển tìm tới tìm lui vài vòng vẫn không thấy Lâm Hạo Sơ, cô sợ hãi đứng trên bờ cát, nhìn sóng biển không ngừng nhấp
nhô, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Tự mình ép buộc phải bình tĩnh, đột nhiên lóe lên tia sáng, Hỷ Lạc chạy đến ven đường bắt xe.
Khi Hỷ Lạc đến nghĩa trang
phía bắc ngoại ô, rốt cục thấy Lâm Hạo Sơ đang ngồi trước ngôi mộ dọn
dẹp, anh mặc áo khoác ngoài màu đen, tóc bị gió thổi có chút rối, yên
lặng ngồi ở đó, trước mặt đặt một bó cúc trắng, những nhành cây trơ trụi đầu đông phía sau anh lộ ra vẻ tang thương. Giày Hỷ Lạc giẫm lên mặt cỏ khô héo, từng bước từng bước đến gần anh, tay chậm rãi đặt trên bờ vai anh.
Anh không quay đầu lại, vẫn
ngây ngẩn nhìn chăm chú vào phía trước ngôi mộ, Hỷ Lạc ngồi bên cạn anh, yên lặng cùng anh.
“Lâm Hạo Sơ, anh. . . vì sao
vẫn muốn chạy trốn? Anh rõ ràng cũng rất để ý bệnh tình của mình, vì sao phải chống cự trị liệu?” Hỷ Lạc rốt cục nhịn không được hỏi anh.
Lâm Hạo Sơ thu tầm mắt, như trước lặng lẽ mà chịu đựng.
Hỷ Lạc cắn cắn môi dưới, xoay mặt anh nhìn thẳng vào mắt cô, “Nói em biết, vì sao? Anh vẫn rất muốn
khôi phục lại. Nguyên nhân từ chối trị liệu rốt cuộc là cái gì?”
Lâm Hạo Sơ gạt tay cô ra, dời ánh mắt, “Không cần em quan tâm.”
Hỷ Lạc nhíu mày, bỗng nhiên
trong đầu hiện lên một ý nghĩ, cô do dự mà mở miệng, “Lâm Hạo Sơ, anh . . có phải đang che giấu cái gì? Lúc đó có phải đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Hạo Sơ đột nhiên xoay
người, trong ánh mắt tràn đầy tức giận nhìn cô, “Tần Hỷ Lạc, ít tự cho
là thông minh. Anh không muốn điều trị là việc của anh, em đừng có xen
vào.” Nói xong anh liền bước nhanh đi ra ngoài, Hỷ Lạc đuổi theo anh,
một tay kéo tay áo anh, “Lâm Hạo Sơ, lẽ nào là anh đã làm cái gì? Vì sao anh sợ bị thôi miên như vậy, có phải sợ thứ gì đó bị người khác biết.”
Lâm Hạo Sơ có chút nổi giận
hung hăng đẩy cô té xuống, giọng nói cũng không tự giác được mà cao lên, “Tần Hỷ Lạc, em cho rằng em là ai? Dựa vào cái gì quản anh?” Nói xong
anh cũng không hề nhìn Hỷ Lạc bị té xuống đất liền bước nhanh xuống bậc
thềm.
Hỷ Lạc bị bị đẩy ngã xuống
bậc thang, lực đẩy của anh rất lớn. Đôi chân mang giày cao gót bị trẹo
đau kinh khủng, Hỷ Lạc chống người muốn đứng lên, khẽ động chân thì đau
đến mức cô “xuýt xoa” thở hổn hển. Cô nhìn khoảng cách Lâm Hạo Sơ càng
ngày càng xa, trong lòng bỗng nhiên có chút tuyệt vọng, nuốt xuống ý
nghĩ xúc động muốn gọi anh. Cô cởi giày, nhìn cổ chân bị sưng đỏ, ngón
tay vừa mới đè xuống thì đau muốn chảy nước mắt. Cô từ nhỏ được cưng
chiều, lần đầu tiên bị thương còn bị để lại trên rừng núi hoang vắng, mà người vứt cô lại có thể là ông chồng cô. Hỷ Lạc ngồi dưới đất, lúc này
mới phát hiện chính mình ngay cả nước mắt cũng khóc không ra .
Một đôi giày da màu đen quen
thuộc xuất hiện trong tầm mắt cô, Hỷ Lạc ngẩng đầu lên, ráng chiều hoàng hôn đổ một lớp ánh sáng màu da cam, một vầng sáng màu da cam khoác lên
chiếc áo khoác màu đen của anh, Lâm Hạo Sơ đứng trước mặt cô, không phải là hình dạng hùng hổ hung hăng khi nãy, chỉ là như vậy từ trên cao
hướng xuống nhìn cô, giống như buổi tối hôm ấy, anh vươn tay, giọng nói
trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Té đau không?”
Hỷ Lạc nhịn không được khóc
òa lên, cô gạt phắt tay anh ra, “Lưu manh, lúc nào cũng ức hiếp em thế
này. Té đau không! Lại là té đau không! Chỗ nào cũng đau, toàn thân đều
đau, Tim đau nhất!”
Lâm Hạo Sơ yên lặng ngồi xổm xuống. Khom người, đưa lưng về phía cô, “Lên đi.”
Hỷ Lạc lau lau nước mắt, sững sờ nhìn anh.
Lâm Hạo Sơ không kiên nhẫn nghiêng người lườm cô một cái, “Hay là em muốn ngồi ở đây ngốc một đêm?”
Hỷ Lạc ngoan ngoãn vòng tay
ôm cổ anh, leo lên lưng anh, Lâm Hạo Sơ cõng cô, từng bước từng bước đi
xuống bậc thang. Ánh sáng rực rỡ màu da cam khiến cơ thể hai người như
được nhuộm một lớp màu sắc mờ nhạt ấy, giống như một bức ảnh cũ xưa.
Trong nháy mắt, Hỷ Lạc bỗng nhiên nghĩ đến vĩnh viễn sánh cùng thiên
địa.
Hít hít mũi, cô hung hăng cắn một cái vào cổ anh, “Anh không thể đàng hoàng nói chuyện với em được
sao? Vì sao muốn đẩy em, em ghét anh, ghét anh.”
Lâm Hạo Sơ bị cô cắn một cái, chỉ là nhíu nhíu mày, anh im lặng bước đi, không có trả lời cô.
Một lúc lâu, Hỷ Lạc ngẩng đầu nhìn ánh nắng chiều dần mờ nhạt, tầng tầng ráng đỏ xen lẫn nhau xung
quanh mặt trời lặn, chặt chẽ vây quanh, với một loại dáng vẻ vô cùng
oanh liệt thiêu đốt hết tất cả. Hỷ Lạc đột nhiên nở nụ cười không tiếng
động, cô dựa sát lưng anh, giọng nói mềm mại, “Lâm Hạo Sơ, nếu như anh
muốn giữ bí mật của anh suốt đời, thì cứ giữ đi. Chúng ta cứ như thế
sống cả đời, cũng rất tốt.”