Cả đêm, Hỷ Lạc rất chủ động, vẫn quấn
quít lấy Lâm Hạo Sơ. Sẩy thai đã qua bốn mươi ngày, Lâm Hạo Sơ rất cẩn
thận, sợ làm đau cô. Nhưng Hỷ Lạc rất làm càn, mỗi một động tác đều hầu như khiến anh điên cuồng. Mái tóc dài đen nhánh xõa tán loạn trên lưng, áo ren màu đen và những sợi tóc vướng vào nhau. Trong màn đêm u ám, Lâm Hạo Sơ chỉ cảm nhận được chất lỏng lành lạnh trên người cô, rốt cuộc là mồ hôi hay là nước mắt anh không biết, có lẽ, cả hai đều có. Nguyên một đêm, không biết đã làm mấy lần, đến tảng sáng, Hỷ Lạc đưa lưng về phía
anh cuộn trong lòng anh, phía sau là vòm ngực rắn chắc của anh bao lấy
tấm lưng mảnh khảnh của cô. Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy hơi thở của cả hai, hai người im lặng mở mắt nhìn bầu trời ngoài cửa sổ từng chút từng chút sáng lên, “Lâm
Hạo Sơ, . . . buông em đi.” Khi Hỷ Lạc thấy tia nắng đầu tiên xiên xẹo
xuyên qua chiếu vào giường, khẽ nói với Lâm Hạo Sơ.
Hơi thở Lâm Hạo Sơ phả vào sau gáy cô nặng thêm một chút, bàn tay bên hông cô vuốt ve, “. . . Được.”
Một lần sau cùng, toàn bộ dục vọng Lâm Hạo Sơ đều trào dâng trong cơ thể cô, Hỷ Lạc ôm anh, nhắm mắt
lại khóe môi cong lên, nhưng hàng mi lại run rẩy không ngừng, từ từ chảy ra một giọt nước mắt. Lâm Hạo Sơ, tình yêu của một người, anh khiến em
làm sao thiên trường địa cửu?
Lâm Hạo Sơ phủ trên người cô, một tay chống đỡ, tay kia luồn qua mái tóc cô, bên tai cô khẽ nói, “Sau này, phải vui vẻ.”
Khi Hỷ Lạc thiếp đi Lâm Hạo
Sơ nhìn toàn bộ phòng ngủ trở nên vàng óng ánh, ở nơi cô không thấy
được, là khuôn mặt bi thương của anh.
“Hỷ Lạc, kỳ thực. . . anh
luyến tiếc.” Luyến tiếc em, không nỡ buông tay, không nỡ nhìn em cách
anh càng ngày càng xa. Anh nhẹ nhàng hôn sợi tóc cô, thế nhưng, anh như
thế này, làm sao có thể cho em một tình yêu tốt nhất?
Hai người có lẽ là yêu nhau,
nhưng không gặp nhau vào đúng thời điểm. Đi ngang qua nhau, trên một
vòng trái đất này, người đi bên phải người hướng bên trái mà đi, biết
đâu, một ngày nào đó sẽ còn có thể lại gặp nhau. Khi gặp nhau, đó sẽ là
cuộc gặp gỡ đúng lúc nhất chứ?
Ngày Hỷ Lạc rời khỏi, là ngày trời đầy mây. Trên bầu trời mờ tối ánh nắng sẽ thi thoảng từ trong
những đám mây vẩy vài tia nắng, khiến người ta không phân biệt rõ là hôm nay rốt cuộc trời đầy mây hay chỉ là mây đen tan hết thì trời sẽ trong
xanh.
Lâm Hạo Sơ ngồi trên ghế da
trước cửa sổ sát đất, nhìn một đám mây lớn bay đến chạm vào một đám mây
khác, dần dần bị làn sương mù nuốt chửng. Trên bàn là tờ đơn thỏa thuận
ly hôn đã được một bên ký, ‘Tần Hỷ Lạc’ ba chữ viết rất lưu loát, nét
chữ sạch sẽ gọn gàng dường như chứng tỏ rằng khi rời khỏi người ký tên
không có một chút lưu luyến.
Thư ký Ngô nhìn đồng hồ, lại
nhìn anh không có một chút động tĩnh, cẩn thận nhắc nhở một câu, “Chuyến bay mười một giờ, nếu như anh chạy nhanh thì vẫn còn kịp, tôi nghĩ cô
ây nhất định đang đợi anh.”
Lâm Hạo Sơ vẫn là không có
một động thái nào, anh cũng không phải là không biết Hỷ Lạc đang đợi
anh, anh so với ai khác đều muốn giữ cô lại. Thế nhưng anh hiện giờ, một thân bất kham, làm sao giữ chân cô? Giữ cô chỉ lại một lần nữa dẫm lên
vết xe đổ. Anh im lặng ngồi đó, không biết qua bao lâu, thấy một chiếc
máy bay bay ngang qua tầng mây, rốt cuộc chiếc máy bay đó có bay đi Pháp không anh không biết, cô ấy ngồi ở đâu? Giờ khắc này, anh mới biết
được, từ nay về sau, họ thực sự gần nhau trong gang tấc mà biển trời
cách mặt.
Lâm Hạo Sơ đột nhiên đứng
dậy, động tác nhanh đến nỗi lúc đi ngang qua thư ký Ngô thì anh chỉ cảm
thấy một luồng gió lạnh phớt qua.
Khi Lâm Hạo Sơ chạy đến sân
bay, thấy Hỷ Lạc và Tần Vĩ Thâm, Chung Tinh đang nói chuyện, những người trong Cố gia cũng ở đó. Hỷ Lạc mặc chiếc áo da màu nâu, bên trong là
chiếc áo len cổ chữ V, tóc đuôi ngựa cao cao lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh.
Một chiếc kính mát size lớn che khuất phần lớn khuôn mặt nhỏ nhắn, lúc
Lâm Hạo Sơ đến gần, không thấy rõ nét mặt của cô, đôi mắt giấu đằng sau
chiếc kính, lúc này có phải hốc mắt đang đỏ hay không? Trái tim anh theo mỗi bước chân đến gần cô đập càng lúc càng mãnh liệt, cách cô chỉ có
vài bước, nhưng tựa như đã qua một thế kỷ.
Hỷ Lạc mang một đôi bốt màu
đen, cho nên đứng trước anh thấp hơn anh khoảng một cái đầu, Lâm Hạo Sơ
cúi đầu nhìn cô, hai người trong nhất thời cũng không biết nói cái gì.
Sân bay vang tiếng phát thanh thúc giục đăng ký, Lâm Hạo Sơ ôm lấy cô, siết chặt vào lòng, nói nhỏ
bên tai cô, “Chờ anh!”
Hỷ Lạc vẫn là không có cách
nào đè nén nước mắt rơi đầy trên mặt, cô ngẩng đầu hung hăng cắn môi Lâm Hạo Sơ một cái, Lâm Hạo Sơ, nước mắt cả đời này của em đều khắc tên
anh, anh làm sao trả lại cho em?
. . .
Đến Paris, khoảng thời gian
đầu Hỷ Lạc rất khó hòa nhập cái vòng lẩn quẩn này, ngôn ngữ bất đồng,
giấc ngủ cũng không tốt, luôn luôn mơ thấy ác mộng. Chưa từng trải qua
cuộc sống một mình cô là lần đầu tiên học tập độc lập, một mình thuê nhà trọ ở gần trường học, suy nhược thần kinh vô cùng khủng khiếp. Nửa đêm
tỉnh lại, luôn một mình cắn ngón tay mà khóc thút thít. Sau nửa năm vật
vờ rốt cuộc cũng dần dần bắt đầu thích ứng với cuộc sống nước ngoài, làm quen được nhiều bạn mới, nỗ lực vượt qua cuộc sống của một cô gái hai
mươi ba tuổi.
Paris quả nhiên là một thành
phố thời thượng, ở đây cô tham dự tuần lễ thời trang Paris, đi xem tác
phẩm của kiến trúc sư hàng đầu, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới yêu
thích của mình. Cô tích cực tham gia các loại hoạt động và thi đấu, qua
những lần thi đấu dần dần hình thành nên sự tự tin. Tần Hỷ Lạc rốt cục
trong đám sinh viên hồ đồ có chút danh tiếng nho nhỏ, trên gương mặt cô
bắt đầu có nụ cười.
Có chàng trai Tây đẹp trai
ngỏ lời thương cô, Hỷ Lạc mỉm cười từ chối. Cho dù rời khỏi, cho dù muốn bắt đầu cuộc sống mới, thế nhưng vẫn không có cách nào lập tức mở rộng
cửa lòng. Khi gọi điện thoại cho Tần Vĩ Thâm, Chung Tinh, họ đều sẽ biết điều tránh loại đề tài nhạy cảm này, Cố Doãn cũng đến thăm cô vài lần,
cứ thế hình như không có chuyện gì xảy ra. Hiện trạng của người ấy, cô
không thể nào biết được.
Khi đó ở sân bay, anh kề bên
tai cô nói hai chữ, giống như lời nguyền gắt gao trói lấy cô. Có lúc Hỷ
lạc sẽ nghĩ, có phải ảo giác hay không, hay là ngày đó anh không có nói
gì hết? Nếu như là thật, vì sao gần một năm rồi, tin tức gì của anh cũng không có, dường như trong thế giới của cô, thật sự chưa từng xuất hiện
một người đàn ông tên Lâm Hạo Sơ.
Có lúc Hỷ Lạc sẽ vụng trộm
cười chính mình, chẳng lẽ còn có thể chờ đợi sao? Lâm Hạo Sơ bạc tình
lạnh nhạt, cô tìm tất cả khí lực đều không thể dung hòa anh, rời đi, chỉ là buông chính mình, buông tha anh ấy mà thôi. Sau khi nghĩ thông suốt, cô liền thấy khuây khỏa, lòng đột nhiên cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, cuộc
sống không có chờ đợi có thể mỗi ngày tự mình đi tạo nên một kỳ tích
thuộc về chính mình, không cần chờ người khác tới ban ơn cho bạn, đây
mới là cô, mới là Tần Hỷ Lạc đích thực.
Tay Lâm Hạo Sơ khẽ vuốt ve
khuôn mặt tươi cười của cô trong tấm ảnh, khóe miệng cũng vẽ ra một độ
cong mờ nhạt, cô như thế này, mới là cô lúc ban đầu. Mỗi tuần đều có tin tức mới nhất của Hỷ Lạc gửi qua Email, ảnh chụp của cô đã đầy ngập nhồi nhét trong ngăn kéo bàn làm việc của anh. Duyên Hỷ Lạc với người khác
phái vẫn đều tốt, Lâm Hạo Sơ trước đây cho tới bây giờ chưa hề để ý, cho đến khi thực sự hai người gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách
mặt, bỗng nhiên giống như cậu nhóc lo được lo mất, mỗi lần thấy bên cạnh cô xuất hiện chàng trai trẻ tuổi, anh đều sẽ khẩn trương một hồi, sau
đó bệnh tình cũng tùy lúc tốt lúc không.
Lâm Hạo Sơ đã thay bác sĩ tâm lý mới John, là đàn anh của Giang Nhất Ninh, mới từ Canada về nước.
Nghe đâu diễn thuyết rất nhiều bài nghiên cứu tâm lý học, nhất là nhân
cách phân liệt vấn đề này ông ấy từng có trường hợp thành công. Lâm Hạo
Sơ rất phối hợp điều trị, khi đối mặt với Diệp Hồng và Hà Vịnh Thanh thì cũng có thể thản nhiên đối mặt, Diệp Hồng cũng ráng tránh những cử chỉ
yêu thương quá mức với Lâm Hạo Ngôn khi ở trước mặt Lâm Hạo Sơ. Khi Lâm
Hạo Sơ thỉnh thoảng cảm giác khống chế không được thì dựa vào thuốc
khiến mình tỉnh táo lại.
Mối quan hệ với Diệp Hồng so
với trước đây thân mật hơn một tí, hay là bởi vì chính Diệp Hồng đã xóa
bỏ cái bóng của Hà Vịnh Thanh. Chung quy Hà Vịnh Thanh vẫn tìm các loại
cơ hội xuất hiện bên cạnh Lâm Hạo Sơ. Lâm Hạo Sơ không có biện pháp lập
tức tiếp nhận họ, thế nhưng theo cách nói của John chính là, thà trốn
tránh không bằng thản nhiên đối mặt, không ép buộc chính mình, thuận
theo tự nhiên. Nghĩ như thế, anh quả thực thả lỏng rất nhiều. Quá khứ ba mươi ba năm gánh chịu rất nhiều áp lực, cho nên sau này, anh muốn được
sống thoải mái hơn.
Nguyên nhân mà anh tích cực điều trị như thế chỉ có một.
Ngày đó ở sân bay, anh bên
tai Hỷ Lạc nói hai chữ, chờ anh! Thứ anh muốn cho Hỷ Lạc, là một người
khỏe mạnh, hoàn toàn có thể mang lại hạnh phúc cho cô có thể bảo vệ cô.
Không phải Lâm Hạo Sơ trước đây chỉ biết luôn gây tổn thương cho cô, chỉ có Lâm Hạo Sơ như vậy mới có tư cách giữ cô lại. Cho nên, khi cô bỏ đi, anh chỉ có thể lựa chọn để cô đi.
Hai chữ hứa hẹn, quá trình anh thực hiện cũng rất dài đăng đẳng.
Lại một mùa hè trôi qua, Hỷ
Lạc đã hai mươi bốn tuổi. Cuộc sống của cô càng ngày càng phong phú,
thỉnh thoảng ngắm cây ngô đồng sẽ ngẩn ngơ, cây ngô đồng ở thành phố ấy
cũng giống như ở đây, có ánh nắng ấm áp xuyên qua lá cây chiếu vào mặt, ở thành phố ấy, sẽ có anh đứng dưới tàng cây, tựa vào sườn xe thúc giục
cô chậm chạp, sau đó cau mày giúp cô gài dây an toàn.
Hỷ Lạc đứng dưới tán cây ngô
đồng híp mắt nhìn quần sáng ánh mặt trời, một bàn tay nhẹ nhàng phủ lên
trán cô chặn lại ánh sáng chói mắt, trên ngón áp út ấy, là một chiếc
nhẫn quen thuộc phản xạ ánh sáng chói mắt.