Ngày tiếp theo khi Hỷ Lạc đến phòng khám
của Giang Nhất Ninh, tâm trạng lo lắng không yên, nếu như bệnh của Lâm
Hạo Sơ chuyển biến xấu, cô thực sự không có cách nào tha thứ chính mình. Giang Nhất Ninh vừa thấy bộ
dáng Hỷ Lạc, nhịn không được nở nụ cười, “Cô đừng căng thẳng như thế,
kết quả trắc nghiệm tâm lý của anh ấy tốt.”
Hỷ Lạc thở phào nhẹ nhõm, “Vậy chị tìm tôi đến là… ?”
“Trong quá trình kiểm tra,
mỗi một câu hỏi mà tôi đưa ra cho anh ấy, cách suy nghĩ để trả lời tỉ mỉ một cách khác thường, thậm chí một chút bối rối mà người bình thường
nên có cũng không có. Nhất là khi đề cập đến chuyện ba mẹ anh ấy, tuy
rằng anh ấy cố gắng khiến biểu hiện của mình hết sức trấn tĩnh, nhưng
ánh mắt vẫn có chút dao động, trốn tránh. Tôi đã đề nghị anh ấy sau này
vẫn nên tranh thủ thời gian đến trị liệu tiếp, chỉ có điều không rõ vì
sao anh ấy vẫn từ chối.”
Giang Nhất Ninh nói xong, trên mặt thoáng qua nét cô đơn, cô nói với Hỷ Lạc, “Cô có thể khuyên nhủ anh ấy không, tiếp nhận trị liệu chuyên môn mới có thể khống chế bệnh của
anh ấy tốt hơn?”
Hỷ Lạc gật đầu không chút do
dự, “Vâng, tôi sẽ cố. Nhưng mà…” Hỷ Lạc hơi ngại ngùng, “Anh ấy cũng
không hẳn sẽ nghe tôi, lời tôi nói anh ấy ít khi nào liệt trong phạm vi
suy nghĩ của anh ấy .”
Giang Nhất Ninh hình như sửng sốt một chút, cô hơi bất ngờ, “Anh ấy chắc là rất phụ thuộc vào cô mới
đúng, có thể tiếp nhận thôi miên của cô…” Sau đó cô cũng im lặng, không
nói tiếp. Xem ra Tần Hỷ Lạc ở phương diện này tương đối không nhạy bén,
cô cũng không muốn vạch trần điều ấy. Trong quá trình kiểm tra, cô phát
hiện lần này sau khi Lâm Hạo Sơ tỉnh lại, đối với tình cảm đã nảy mầm
của bản thân thì mạnh mẽ che dấu dục vọng, biểu hiện rất khác thường.
Anh không muốn tùy tiện biểu lộ tình cảm của bản thân, tuy rằng lần
chuyển biến này làm cô có nghĩ trăm lần cũng không lý giải được. Thế
nhưng, cô cũng không dự định nói cho Hỷ Lạc vấn đề này.
Hình như Hỷ Lạc cũng nghĩ đến điều gì, nhưng không nói. Giang Nhất Ninh cầm xấp tư liệu trên bàn lật
xem, giống như vô ý hỏi một câu, “Lần trước khi hai người thôi miên bị
gián đoạn, đang dừng ở đâu?” Thấy Hỷ Lạc đang khó hiểu, cô giải thích,
“Nghĩa là lúc đó đến đâu rồi, đang nói chuyện gì?”
Hỷ Lạc nhớ lại cảnh tượng
ngày thôi miên, “Câu cuối cùng mà anh ấy nói là, “Bọn họ thường xuyên
xuất hiện, thường xuyên nói rất nhiều, nói anh quá trọng tình cảm, quá
không quả quyết.”
Giang Nhất Ninh rũ mi, khóe
môi hơi cong, thì ra là như vậy, bị gián đoạn ở đây, cho nên anh ấy mới
có thể bị tâm lý chính mình ám chỉ phải càng che giấu tình cảm biểu hiện bên ngoài của mình.
Hỷ Lạc nhìn Giang Nhất Ninh mãi không nói, “Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?”
“À, không có.” Giang Nhất Ninh buông tư liệu trong tay, dựa vào lưng ghế.
“Vậy vấn đề nhân cách phân liệt của anh ấy, hết hoàn toàn chưa?” Hỷ Lạc vẫn có chút lo lắng.
“Ừ, trong quá trình tôi đề
cập tới lần hành động bảy năm về trước, anh ấy không lảng tránh giống
như mọi khi. Đã có thể thử nhìn thẳng vào nó. Bất quá tình hình cụ thể
vẫn phải đợi đến ngày 15 tháng sau, anh ấy sẽ phát bệnh hay không.”
Hỷ Lạc khẽ thở dài, có chút
tự trách, “Nếu như không phải tôi, hiện giờ cũng không đến mức biến
thành như vậy, nếu như đổi lại là chị, chắc là có thể làm anh ấy hoàn
toàn bình phục.”
Ngón tay của Giang Nhất Ninh
ấn trên đầu gối rung lên, trên mặt vẫn mỉm cười, “Đừng nghĩ như vậy, cô
không có qua huấn luyện chuyên môn, đã làm rất khá rồi. Vả lại, lúc đó
cũng là tình huống đột ngột, không phải mong muốn của cô.”
Tâm trạng Hỷ Lạc vẫn chùng xuống, hãy còn xuất thần.
“Anh ấy quyết định lúc nào đi làm lại?” Đột nhiên Giang Nhất Ninh mở miệng hỏi.
“À, hai ngày sau.” Nghĩ đến
Lâm Hạo Sơ hiện giờ, Hỷ Lạc nhịn không được bật cười, “Không ngờ anh ấy
là một điển hình cuồng công việc.”
Trên mặt Giang Nhất Ninh cũng ra dáng dịu dàng, “Anh ấy vẫn liều như thế, chưa bao giờ muốn cho người khác nghĩ anh ấy được che chở dưới kẽ hở của Lâm gia.”
Hỷ Lạc sửng sốt, có chút ấp a ấp úng hỏi, “Chị… hình như rất hiểu anh ấy?”
Giang Nhất Ninh nhìn Hỷ Lạc,
chớp mắt, nói từ tốn, “Anh ấy không chỉ là bệnh nhân của tôi, chúng tôi
cũng là bạn bè, tôi và anh ấy đã từng học chung.”
“Sao không nghe anh ấy nhắc qua?” Hỷ Lạc có chút bất ngờ.
Giang Nhất Ninh cụp mắt, không nhìn Hỷ Lạc, “Chắc là nghĩ không có gì hay để nói.”
Hỷ Lạc nhìn Giang Nhất Ninh
trước mặt cô, tuy rằng hơn ba mươi tuổi, nhưng vẫn bão dưỡng thỏa đáng,
một chút cũng không nhìn ra tuổi thật, trang điểm khéo léo của một phụ
nữ có sự nghiệp, có chút khác với bộ dạng quyến rũ chín chắn. Đột nhiên
cô hơi nghi hoặc hỏi Giang Nhất Ninh, “Bác sĩ Giang, có thể tôi hỏi như
vậy hơi mạo muội, nhưng mà chị xinh đẹp như vậy, dịu dàng như vậy, vì
sao không có bạn trai?”
Giang Nhất Ninh hơi bất ngờ
vì Hỷ Lạc đột nhiên lại hỏi như vậy, suy nghĩ một hồi, cô nói, “Bởi vì
đang đợi một người quay đầu lại, hiện tại xem ra, khả năng đợi không
được rồi.”
Hỷ Lạc cúi người ghé vào bàn
làm việc, chống hai tay, “Vì sao vậy? Tôi cũng đợi Lâm Hạo Sơ nè, nhưng
mà… không biết có thể đợi được không.”
Giang Nhất Ninh nhìn người
con gái trước mặt, trẻ tuổi xinh đẹp, ánh mắt trong trẻo, nụ cười ngây
thơ lúc nào cũng thường trực trên mặt, thuần túy không có một tia tạp
chất, người con gái tốt đẹp như thế, biết đâu sẽ là vị thuốc trị hết
bệnh tốt nhất cho anh ấy? Cô chống cằm, mỉm cười hỏi Hỷ Lạc, “Vậy nếu
người đó kết hôn rồi, tôi còn không nên buông tay sao?”
Tim Hỷ Lạc nhảy thót một cái, nét mặt cô có chút cứng đờ, môi rung rung, “Kết hôn?” Vì sao có loại
cảm giác là lạ này?
Giang Nhất Ninh nghiêng đầu nhìn Hỷ Lạc cười đến long lanh, từng chữ rõ ràng, “Tôi đùa cô thôi.”
Hỷ Lạc giật giật khóe môi cười cười, không nói gì nữa.
Bởi vì Lâm Hạo Sơ quyết định
đi làm lại, Hỷ Lạc bọn họ dọn trở về khu nhà trong nội thành, trước khi
đến biệt thự đồ đạc trong nhà vẫn giữ nguyên, cho nên quay về nội thành, chỉ tùy tiện mang theo quần áo là được rồi. Trở lại căn nhà ấm áp thoải mái, lòng Hỷ Lạc có loại cảm giác an toàn không tả được. Sau khi kết
hôn với Lâm Hạo Sơ vẫn ở đây, tuy rằng diện tích không lớn, chỉ có 120
mét vuông, thế nhưng cũng rất ấm áp, có cảm giác gia đình. Dọn dẹp vệ
sinh xong lã đã rất muộn rồi, Hỷ Lạc nằm úp trên sofa bất động.
Lâm Hạo Sơ ngồi ở trên sofa khác nghiêng người, lấy chân đá Hỷ Lạc, “Tần Hỷ Lạc, nấu cơm.”
Mặt Hỷ Lạc chôn ở sofa, âm
thanh có chút mơ hồ không rõ, “Lâm lão gia, có thể gọi bên ngoài không,
KFC chẳng hạn. Tiểu nhân tôi mệt thảm lắm rồi, thực sự không có hơi sức
phục vụ ngài.”
Lâm Hạo Sơ rất không phúc hậu chỉ một câu nói đá bay cái ý niệm trong đầu cô, “Anh không ăn cái loại
thực phẩm chồng chất bụi bặm.”
Hỷ Lạc vô lực đứng lên, vẻ
mặt đau khổ, “Báo cáo bí thư Lâm, bên ngoài bán rất nhiều, chúng ta
không ăn thức ăn nhanh thì được rồi.” Thấy sắc mặt Lâm Hạo Sơ hơi do dự, Hỷ Lạc xê dịch về phía anh, giải thích rõ ràng, ” Bí thư Lâm, anh phải
thâm nhập cơ sở nhiều hơn, hiểu nỗi khó khăn của dân chúng. Anh xem,
giống người dân như em nè, một tháng chỉ có số tiền như thế này, nhiều
khi đều phải ăn thức ăn nhanh, anh cũng nên ăn thử đi, càng hiểu rõ hơn
cuộc sống của người dân tầng lớp thấp như chúng em.”
Lâm Hạo Sơ cười nhạt, hoàn
toàn không bị làm cảm động, “Ừ, lý do rất đầy đủ, nhưng mà căn cứ vào
nguyên tắc không lãng phí thức ăn, đồ ăn trong tủ lạnh chúng ta có phải
nên tranh thủ giải quyết rốt ráo?”
Hỷ Lạc suy sụp rút vai, “Không có thương lượng gì sao?”
Lâm Hạo Sơ lắc đầu quả quyết.
Hỷ Lạc hất cằm, “Không công
bằng, chúng ta oẳn tù tì ba lượt thắng hai, ai thua thì đi.” Cô đưa tay
ra trước, đá kéo bao, sở trường của cô nha, Cố Doãn từ nhỏ không chiếm
được một tí lợi thế nào từ cô.
Lâm Hạo Sơ khoanh tay trước ngực, hơi do dự, “Em xác định?”
Hỷ Lạc kiên định gật đầu, “Xác định, bây giờ hối hận không còn kịp rồi.”
Lâm Hạo Sơ hơi bối rối, “Thật ra bây giờ em hối hận còn kịp, anh sợ…”
Hỷ Lạc cắt ngang anh, cố sức lắc đầu, “Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy.”
Lâm Hạo Sơ nhướn mày, “Vậy được rồi.”
Hỷ Lạc cười đến gian xảo, còn hai lần nữa, cười không nổi nữa, vì sao mỗi lần Lâm Hạo Sơ đều hình như có thể đoán được cô muốn ra cái gì, hai lần thua thê thảm. Lâm Hạo Sơ
trấn an cô, “Thật ra ban nãy anh muốn nói, anh sợ sẽ kích thích đến lòng tự trọng còn sót lại của em.”
Hỷ Lạc lệ rơi đầy mặt, “Lâm
Hạo Sơ, anh một tẹo cũng không đáng yêu, anh không phải nói anh lúc nhỏ ở trong đống sách lớn lên hay sao?”
Lâm Hạo Sơ uể oải duỗi chân,
“Ừ, đúng vậy. Nhưng mà, quên nói em biết, anh và bạn học của anh có một
tật xấu, bọn anh lúc nào cũng cùng nhau đến thư viện mượn sách, hơn nữa
luôn luôn mượn cuốn sách giống nhau, thời gian kéo dài, bọn anh hay dùng biện pháp này để quyết định, ai thắng thì xem trước.” Anh vỗ vỗ đầu bạn nhỏ Hỷ Lạc, “Mà anh, trùng hợp là người lúc nào cũng thắng.”
Hỷ Lạc nghiến răng nghiến
lợi, “Anh là kiểu bạn học gì thế, biến thái như vậy? Nói em biết, bây
giờ em phải đi thay mặt trái đất khai trừ anh ta, để anh ta quay về sao
Hỏa.”
Lâm Hạo Sơ thu lại ý cười,
không trả lời câu hỏi của cô, “Nhanh lên một chút, ít lảng sang chuyện
khác, thua thì chịu đi.”
Hỷ Lạc đứng dậy vào phòng bếp một cách không tình nguyện, trong lòng thầm chửi bạn học Lâm Hạo Sơ một trăm lần, quả nhiên bạn học của Lâm Hạo Sơ đều không bình thường như
nhau. Lâm Hạo Sơ nhìn bộ dáng bận rộn của cô, đè nhẹ chân mình, trong
lòng có chút mâu thuẫn, có một số việc có nên nói cho cô ấy biết không?
Nhưng lại nghĩ, không biết mình bắt đầu từ khi nào, lại có thể cũng sẽ
để ý đến cảm nhận của cô?
Ngày tiếp theo, Lâm Hạo Sơ
phải đi làm, trước khi ra cửa, Hỷ Lạc xung phong nhận việc muốn thay anh thắt cravat, Lâm Hạo Sơ cũng tỏ ý tán thành. Dáng người Hỷ Lạc cao,
nhưng khi cùng Lâm Hạo Sơ đứng chung một chỗ, vẫn phải kiễng chân. Động
tác của cô có chút vụng về, Lâm Hạo Sơ thấy bộ dáng cúi đầu chuyên chú
thắt cravat của cô, hàng mi chớp chớp, có thể nghe ngửi được mùi vị nhàn nhạt sau khi tắm gội của cô. Bỗng nhiên trong lòng thật mềm mại, tay
anh không kìm nổi đỡ lấy thắt lưng cô, miết nhẹ eo cô.
Mặt Hỷ Lạc có chút nóng lên, không dám ngẩng đầu nhìn anh, tiếp tục cúi mắt, “Được rồi…à, đi đường cẩn thận.”
Tay Lâm Hạo Sơ không buông
ra, Hỷ Lạc hơi lúng túng, đứng ở trước mặt anh không biết làm sao. Anh
bỗng nhiên cúi người hôn lên đôi má hơi ửng đỏ của cô, hôn từ từ đến
môi, sau một nụ hôn kéo dài, bàn tay ấm dày phủ bên tai cô, cúi đầu nói, “Hỷ Lạc… em, là ngoại lệ duy nhất trong lòng anh.” Hỷ Lạc vô cùng kinh
ngạc ngẩng đầu nhìn anh, không rõ ý tứ của anh.
Lâm Hạo Sơ chỉ cười, tay nhéo nhéo mũi cô, “Anh đi đây.”
Hỷ Lạc đứng ở hành lang đưa
mắt nhìn theo bóng lưng anh ra khỏi cửa, trong lòng thật ngọt ngào. Lâm
Hạo Sơ anh có biết hay không, một câu nói này của anh, em lại sẽ ngốc
đến bao lâu đợi đến khi anh tiếp nhận em.