Sau khi Hỷ Lạc tỉnh lại vẫn rất im lặng,
thậm chí không mở miệng truy hỏi chuyện đứa bé, mẫu tử liên tâm, tuy chỉ là chín tuần ngắn ngủi, thế nhưng cô vẫn cảm ứng được? Đó là loại cảm
giác trong cơ thể mình thiếu đi một khối gì đó . Cô chỉ là rất ít nói chuyện,
thường thường chỉ nhìn một chỗ đến xuất thần rất lâu, cũng rất ít nói
với Lâm Hạo Sơ, ánh mắt cũng rất khi giao nhau.
Lâm Hạo Sơ nhìn cô cúi đầu
uống nước, suy nghĩ một lát rồi nói, “Để anh gọi điện thoại cho mẹ.” Khi xảy ra chuyện rất cuống cuồng không kịp thông báo cho Tần Vĩ Thâm và
Chung Tinh .
Hỷ Lạc ngẩng đầu rất nhanh,
khi bắt gặp ánh mắt Lâm Hạo Sơ thì nhanh chóng cúi đầu, giọng nói lúng
túng, “Không nên… em không muốn họ lo lắng.” Hơn nữa, nếu Tần Vĩ Thâm và Chung Tinh mà biết, Lâm Hạo Sơ sẽ rất khó xử lắm? Lòng Hỷ Lạc chua xót, vì sao đến bây giờ, bản thân còn phải bận tâm đến cảm thụ của anh như
thế.
Lâm Hạo Sơ yên lặng đóng cửa
phòng bệnh, anh lấy điện thoại di động ra, vuốt vuốt thật lâu, nối thông điện thoại với Diệp Hồng, “Có thể … đến tổng viện quân khu một chuyến
không?”
Diệp Hồng ở bên kia lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, không vạn bất đắc dĩ Lâm Hạo Sơ làm sao có thể gọi điện thoại cho bà, bà là người rất hiểu ý không hỏi
đã xảy ra chuyện gì, chỉ là hỏi một cách rõ ràng khoa và số phòng bệnh
liền tắt máy.
Lâm Hạo Sơ đứng cuối hàng
lang thật lâu, gió lạnh từ cửa sổ phần phật thổi tới. Cửa thang máy mở,
vô thức nghiêng đầu nhìn thoáng qua, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Cố
Doãn đang vội vàng từ trong đi ra. Anh hơi bất ngờ vì Cố Doãn lại đột
nhiên xuất hiện, liền nghĩ đến, trong lòng có phần khác thường, cô ấy
gọi cậu ta tới?
Cố Doãn thấy Lâm Hạo Sơ, hùng hùng hổ hổ hướng anh bước nhanh tới, hung hăng vung nắm đấm muốn đánh
vào mặt anh, Lâm Hạo Sơ nhanh chóng tránh được. Anh thuận thế nắm cánh
tay Cố Doãn bẻ ra phía sau, Cố Doãn bị anh xoay người áp chế vào tường.
Lâm Hạo Sơ mặc dù chân bị thương, cũng rời khỏi quân đội gần bảy năm,
nhưng vẫn còn tố chất đã được huấn luyện, thân thủ phản ứng rất linh
hoạt, tay anh hơi dùng lực, trên trán Cố Doãn liền chảy vài giọt mồ hôi.
Trong hơi thở ồm ồm của Lâm
Hạo Sơ chứa đựng sự ẩn nhẫn cùng tức giận, “Cố Doãn, tôi cảnh cáo cậu,
cách xa cô ấy một chút.”
Sắc mặt Cố Doãn hơi trắng,
nhưng vẫn bày ra một nụ cười, “Làm sao vậy? Bây giờ bắt đầu căng thẳng
rồi, nói ra anh có phải căng thẳng hay không… Anh biết anh bắt không
được cô ấy? Anh sợ?”
Hơi thở Lâm Hạo Sơ nghẹn lại, là… sợ sao? Trên mặt anh vẫn là vẻ bình tĩnh nghiêm túc không hiện một
tia rối ren, “Tần Hỷ Lạc nếu đã lấy tôi, thì cả đời cô ấy là vợ của tôi, cậu ít ở đây tự cho mình là thông minh đi.”
Cố Doãn cười nhạo, “Nếu anh
đã chắc chắn như thế, thì bây giờ sợ cái gì? Cần gì phải để ý tôi ở hay
không ở bên cạnh cô ấy như thế?”
Khí lực trên tay Lâm Hạo Sơ
tăng thêm vài phần, “Đừng tưởng rằng cậu giở trò tiểu xảo như thế tôi
không nhìn ra, ngày đó trước cổng trường, cậu đã thấy xe của tôi.”
Cơ thể Cố Doãn cứng ngắc
trong một giây, lập tức khôi phục bình thường, “Thì tính sao, tôi và Hỷ
Lạc đi ngay đứng thẳng, không giống người nào đó, cùng tình nhân cũ dẫu
lìa ngó ý còn vươn tơ lòng.”
Lâm Hạo Sơ lạnh lùng cười cười, “Tìm người điều tra tôi? Nói thử xem, điều tra được những gì rồi?”
Cố Doãn dùng sức vùng ra, vì
cơ thể bị kìm hãm nên giọng nói hơi hổn hển, “Nên biết những điều không
nên biết, tôi đều tra ra hết, có muốn tôi nói cho Hỷ Lạc biết không, vì
sao anh và người bác sĩ kia dây dưa không rõ, có muốn nói cho cô ấy
biết, anh và bác sĩ kia đã…”
“Hạo Sơ, con làm gì?” Diệp
Hồng không biết từ lúc nào đứng ở cách đó không xa nhìn cảnh hai người
tranh chấp, Lâm Hạo Sơ buông tay cậu ta ra, không có trả lời lời Diệp
Hồng.
Trán anh giật giật, Cố Doãn rốt cuộc đã biết được bao nhiêu, đã điều tra được những gì.
Cố Doãn đến gần Lâm Hạo Sơ,
nhếch khóe môi cười khẽ, “Lâm Hạo Sơ, anh từ từ ngẫm lại, Hỷ Lạc theo
anh, có thể nhận được gì?” Lời nói ám chỉ của cậu ta khiến tâm tư Lâm
Hạo Sơ chùng xuống, anh biết rõ, trong tích tắc đó, anh không có ý thức, không có một chút lý trí. Bệnh của anh đã đã đến tình trạng không kiểm
soát được, biết đâu, lần này là đứa bé, thế còn lần sau? Toàn thân đều
dường như kiệt sức lùi về phía sau một bước, nặng nề tựa trên vách
tường.
Cố Doãn đi ngang qua Diệp
Hồng, hơi gật đầu chào hỏi, hướng phòng bệnh đi rất nhanh. Diệp Hồng đi
đến cạnh Lâm Hạo Sơ, tay phân vân chần chừ, vẫn là nhẹ nhàng đặt trên
vai anh, “Đầu nghĩ như thế nào, thì làm như thế đó đi. Nói ra, con bé
mới biết được.”
Lâm Hạo Sơ cúi đầu, khóe
miệng nhếch lên một cách cay đắng, “Bà có tư cách gì mà nói tôi, tôi ra
vẻ đạo mạo không phải đều từ trong khuôn các người di truyền hay sao?”
Diệp Hồng trầm mặc một hồi,
cũng không phản bác anh, bà cúi đầu thở dài, “Tim con người, có thể chịu được tổn thương mấy lần?”
Lâm Hạo Sơ ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Diệp Hồng, lần đầu tiên gần như thế, cả hai bình tâm tĩnh khí nhìn chăm chú như thế, Diệp Hồng cười ôn hòa, tay bà cầm tay lạnh băng của
anh, “Khi mẹ hiểu ra thì đã quá muộn, cho nên không hy vọng con đến khi
mất đi mới hiểu ra. Tự bản thân mình hỏi cho rõ ràng, đối với con bé,
rốt cuộc là tình cảm gì.”
Âm thanh giày cao gót của
Diệp Hồng quanh quẩn tại hành lang, một mình Lâm Hạo Sơ yên lặng dựa
vào tường, Hỷ Lạc, bây giờ anh… mất em rồi sao?
Cố Doãn ngồi trên sofa trong
phòng bệnh, nửa ngày đều không nói gì, Hỷ Lạc cắn cắn môi, cười nói,
“Anh muốn uống nước không?”
Cố Doãn nghe vậy nhìn về phía cô, cái mặt đen muốn nổ tung bất cứ lúc nào, “Nếu như anh không gọi
điện thoại, có phải em định ai cũng không thèm nói, cứ bị ức hiếp im lìm không chịu hé răng như thế .”
“Ức hiếp?” Hỷ Lạc sửng sốt,
lập tức cười ra tiếng, “Ức hiếp gì chứ? Tại không cẩn thận ngã sấp xuống thôi…” Nói xong lời cuối cùng thì thấy mặt Cố Doãn càng lúc càng u ám,
cô thức thời câm miệng.
Diệp Hồng đẩy cửa đi vào, Hỷ
Lạc thấy bà hơi giật mình, không nghĩ tới Lâm Hạo Sơ sẽ gọi bà đến chăm
sóc mình, Diệp Hồng đi đến ngồi mé giường, “Mẹ tìm bác sĩ hỏi qua rồi…”
Bà có hơi đăm chiêu suy nghĩ nhìn Cố Doãn ngồi trên sofa, Hỷ Lạc hiểu ý, “Không sao đâu, đây là bạn chơi từ nhỏ của con, cũng gần giống như anh
trai con.”
Diệp Hồng nắm tay Hỷ Lạc, thở dài, “Lần này là Hạo Sơ sai, nó cũng rất tự trách mình. Là chúng ta sơ
sót, không quan tâm các con nhiều hơn, xuất viện rồi thì về nhà, mẹ từ
từ giúp con điều dưỡng cơ thể. Bác sĩ nói con bình phục tốt lắm, yên
tâm, các con còn trẻ, còn rất nhiều cơ hội.”
Hỷ Lạc không nói gì, cười cười.
Cố Doãn đột nhiên đứng dậy,
cậu nắm chặt tay, dằn xuống cơn giận đang mọc lên bừng bừng, “Tôi còn có việc đi trước, hai người cứ nói chuyện.” Không đợi Hỷ Lạc và Diệp Hồng
nói, cậu liền đi ra phòng bệnh, ngọn lửa trong lòng cũng không đè xuống
được, cậu hung hăng nện một đấm vào vách tường, dọa mấy y tá đang đi mặt mày tái mét nhanh chóng chạy qua cậu.
Lâm Hạo Sơ đứng ở cách đó
không xa nhìn cậu ta, Cố Doãn bỗng dưng đi qua túm lấy áo Lâm Hạo Sơ,
“Anh là thằng khốn, rõ ràng đã từng kết hôn, vì sao cái gì cũng không
nói cho Hỷ Lạc, bác sĩ kia là vợ trước của anh, vì sao không nói cho Hỷ
Lạc, lẽ nào cô ấy trong mắt anh ngay cả điều cần thiết phải giải thích
đều không có sao?”
Lâm Hạo Sơ gỡ tay cậu ta ra,
không một tia hoảng loạn nhìn thẳng vào mắt cậu ta, “Vâng, chúng tôi đã
từng lĩnh giấy kết hôn ở nước ngoài, nhưng cũng ly hôn rất nhanh. Tôi
nghĩ không có gì hay để nói, bởi vì đó đã là chuyện quá khứ rồi.”
Hô hấp của Cố Doãn không
ngừng tăng thêm, “Anh thật đúng là… thằng khốn.” Cậu đến gần Lâm Hạo Sơ, dằn từng chữ một, “Tôi nhất định phải mang Hỷ Lạc rời khỏi anh.”
Lâm Hạo Sơ đón nhận ánh mắt
cậu ta, từng chữ rõ ràng mà nói, “Ngoại trừ tự chính cô ấy, những người
khác ai cũng đừng nghĩ mang cô ấy rời khỏi tôi.”
Cố Doãn nắm chặt nắm đấm,
khớp ngón tay đều bị nắm chặt đến phát đau, “Vì sao? Không yêu cô ấy thì trói buộc cô ấy có ý nghĩa gì, anh có thể buông bác sĩ kia, vì sao cô
ấy lại không thể?” Nói xong, sống lưng Cố Doãn căng cứng, cậu chăm chú
nhìn vào môi Lâm Hạo Sơ, cho dù nếu không cam nguyện, vẫn mong muốn anh
ta có thể có câu trả lời, một đáp án mang lại hạnh phúc cho cô.
Lâm Hạo Sơ trầm mặc thật lâu, ánh mắt anh thay đổi trong nháy mắt, cuối cùng cũng bình tĩnh, “Tại sau tôi phải nói với cậu?” Suy nghĩ một chút, anh lại nói với Cố Doãn, “Tôi có thể nói chính là, những thứ cậu biết không phải như cậu nghĩ, tôi sẽ cho Hỷ Lạc một lời giải thích.”