Hỷ Lạc đang ở trong phòng nằm sấp trên
giường chơi trò ‘Thực vật đại chiến cương thi’, mà nói, sau khi về nhà
đúng là hơi nhàm chán, không có chuyện gì để làm. Tần Vĩ Thâm và Chung
Tinh thế nào cũng bắt con ngốc cô sau Trung Thu mới được đi, cho nên một đứa không có bạn bè như cô ngoài việc thi thoảng đến Cố gia ăn chầu
uống chực thì là đóng đô ở nhà chơi đùa nhí nhố, đọc tiểu thuyết. Chơi
đến vòng cuối cùng đánh cương thi để ra ải, nhưng thế nào cũng đánh
không lại, phải chơi đi chơi lại từ đầu. Phía giường bên cạnh bị lún
xuống, một tay vỗ vỗ gáy cô, Hỷ Lạc cau mày, mắt dính chặt vào màn hình, “Cố Doãn, đừng quậy, không thấy chị đây đang bận hay sao.”
Bên cạnh hình như lại truyền
đến tiếng cười nhẹ mà mấy ngày nay xuất hiện với tần số cực cao, Hỷ Lạc
đen thui mặt nhìn một cái, quả nhiên là họ Lâm nào đó đang chống cằm
cười đến không thể nào vui hơn, “Tần Hỷ Lạc, thứ trò chơi thiểu năng như thế mà em cũng đánh không lại.”
Hỷ Lạc cười âm u, “Anh đến rồi?”
Lâm Hạo Sơ đem máy vi tính
dời về phía mình, đang chuẩn bị lại từ đầu, bỗng nhiên suy nghĩ một
chút, “Nếu như thắng. . . có khen thưởng không?”
Hỷ Lạc suy nghĩ một hồi, gật đầu, “Có, tất nhiên là có.”
Lâm Hạo Sơ bắt đầu, ngón tay
thon dài nhấn chuột vang lên âm thanh tách tách, cái nệm mềm mại làm đệm chuột vốn dĩ không thích hợp cho việc điều khiển chuột, cũng không
thích hợp làm chỗ để vi tính gõ gõ, thế nhưng mỗi một động tác của Lâm
Hạo Sơ lại có thể kiểm soát vừa khéo. Anh sắp xếp hợp lý vị trí mỗi loại cây trồng, bộ dạng thong dong điềm tĩnh. Hỷ Lạc nhìn thần sắc chuyên
tâm của anh, biểu hiện trên mặt không khỏi trở nên nhu hòa, Lâm Hạo Sơ
rất nhanh liền đi thẳng qua ải, còn có ý đem hết mấy mini game còn lại
của cô giải quyết hết, đánh cho rơi tan tác, Hỷ Lạc không cam tâm tình
nguyện dẩu môi, “Không phải nói thiểu năng sao, sao anh còn chơi đến vui vẻ như thế?”
Lâm Hạo Sơ đáp cho là chuyện
đương nhiên, “Là có chút thiểu năng, nhưng đối với em mà nói vẫn có phần hơi khó, anh giúp em qua ải hết rồi, đỡ phải tốn thời gian đả kích đến
lòng tự trọng mỏng manh của em.”
Hỷ Lạc vận động khớp ngón
tay, có loại kích động mạnh mẽ muốn đạp anh xuống giường, cơ thể đã hành động trước thay đầu óc, khi Hỷ Lạc nhấc chân thì Lâm Hạo Sơ bắt được
chân cô, anh cười nói, “Sớm đoán được em sẽ như vậy, lần sau đổi động
tác khác thử xem.”
Hỷ Lạc đỏ mặt, lòng hậm hực mắng lưu manh, cô quẫy chân vẫn không ra, “Này, thả ra.”
Lâm Hạo Sơ nắm mắt cá chân
của cô không buông ra, ngược lại chen vào giữa hai chân cô, kéo chân
đang bị nắm còn lại của cô vòng qua thắt lưng anh, anh cúi người nhìn
chằm chằm vào cô, âm thanh khàn khàn, “Hỷ Lạc, em vừa mới nói, đánh qua
ải. . . có khen thưởng.”
Hỷ Lạc dời mắt không dám nhìn anh, tim đập thình thịch, “Phần thưởng chính là, anh rất thông minh,
chứng minh rằng chỉ số thông minh anh rất cao, là một cậu bé thông
minh.”
Lâm Hạo Sơ đầy vạch đen, “Vậy thôi sao? Tiếp theo có phải em còn chuẩn bị phát cho anh bông hồng nhỏ hay không?”
Hỷ Lạc căng thẳng vặn vẹo cơ thể, “Còn muốn thế nào?”
Một tay Lâm Hạo Sơ đan vào
năm ngón tay bên tay trái đặt phía bên mặt cô, tay kia giữ thắt lưng cô, “Không bằng. . . chúng ta khen thưởng theo kiểu người lớn đi?”
Hỷ Lạc chợt trợn to mắt, chân dùng sức quẫy đạp, “Em cảnh cáo anh đó, Lâm Hạo Sơ! Chúng ta ly hôn
rồi, nếu anh dám làm càn em báo anh cưỡng bức.”
Lâm Hạo Sơ nhíu nhíu mày,
“Hình như anh quên nói cho em, cái đơn ly hôn kia anh chưa có ký. Cho
nên, bây giờ em vẫn là vợ của anh.”
Hỷ Lạc nhìn anh mà không thể
tin được, điểm này cô vẫn chưa nghĩ tới, lập tức cô bắt đầu nói lý để
thuyết phục, cười dịu dàng khuyên nhủ, “Lâm Hạo Sơ, nơi này là nhà của
em, bên ngoài có ba em, mẹ em, chúng ta như vậy có phải không tốt lắm
không?”
“Là không tốt lắm.” Lâm Hạo Sơ gật đầu, “Nhưng mà lúc anh tới họ vừa khéo đi siêu thị hết rồi.”
Hỷ Lạc khóc không ra nước
mắt, ba mẹ, sao mà hai người lại chọn giờ này đi siêu thị vậy? Cô nhích
ra phía bên cạnh, “Mà nè. . . Lâm Hạo Sơ, dạo này anh dường như rất rảnh hả?”
Lâm Hạo Sơ thấy cổ áo do cô
càng giãy dụa càng trượt xuống, khóe miệng chứa ý cười, “Ờ, vô cùng
rảnh. Lúc rảnh rỗi có thể quan tâm em nhiều hơn không được sao?”
Hỷ Lạc cười gượng hai tiếng, “Được thì được, nhưng mà, chúng ta như bây giờ, hơi kỳ quái phải vậy không?”
Tay Lâm Hạo Sơ đã hạnh kiểm
xấu trượt vào trong vạt áo cô, hơi thở lướt qua cổ cô cũng bắt đầu có
phần không ổn định, “Vẫn được.”
Hỷ Lạc xụ mặt xuống, cái vụ
này không ăn khớp với kịch bản cô tính toán a a, “Lâm Hạo Sơ, anh dám
cưỡng bức thử coi!”
Lâm Hạo Sơ cười rầu rĩ, xoa
xoa đầu cô, “Yên tâm, tuy rằng chúng ta bây giờ vẫn là vợ chồng hợp
pháp, nhưng trước khi em ngoan ngoãn chịu theo anh về nhà, anh sẽ không
miễn cưỡng em.” Anh bày bộ mặt cười xấu xa, sau đó ngồi dậy, một tay kéo Hỷ Lạc.
Quần áo Hỷ Lạc bị lôi kéo nên hơi xốc xếch, tức giận mà gào, “Lâm Hạo Sơ, phiền anh xem nam chính
trong tiểu thuyết ngôn tình làm cách nào để theo đuổi con gái có được
không? Hoa tươi, quà tặng, hẹn hò, điện thoại, tin nhắn cái gì cũng
không có, anh sẽ dọa sợ em.”
Lâm Hạo Sơ chán ghét nhìn Hỷ
Lạc, một lát mới yếu ớt phàn nàn, “Thì ra theo đuổi con gái phiền phức
như thế, nhưng mà em thích thế, thì anh phối hợp với em là được rồi.”
Hỷ Lạc sai rồi, cô không nên
làm Lâm Hạ Sơ lầm đường lạc lối, Lâm Hạo Sơ tặng hoa không sai, tặng hoa hồng cũng không sai. Nhưng mà tại sao sáng trưa tối đều phải tặng? Lẽ
nào thư ký Ngô cũng không có nói cho biết thời gian và cách thức tặng
hoa sao? Hỷ Lạc đen thui mặt rồi. Còn có quà tặng, Hỷ Lạc thấy hộp lớn
hộp nhỏ đầy một giường, có vụ chuyển phát nhanh tặng quà hay sao? Còn
nữa, nói đến điện thoại, Hỷ Lạc liền dựng tóc gáy.
Nếu như ông trời người đang
ngủ say, tỉnh lại đột nhiên phát hiện tiếng chuông di động của mình thay đổi còn chưa tính, vấn đề là ở trên màn hình thình lình thấy được tấm
hình của một người đàn ông trước giờ chỉ có một loại biểu tình đang
hướng phía bạn làm mặt quỷ, bạn chắc hẳn cũng sẽ như Hỷ Lạc lập tức từ
trong mơ giật mình tỉnh giấc chứ hả?
Hỷ Lạc nhìn tấm ảnh đó, Lâm
Hạo Sơ chụp lúc nào, vì sao cô không biết? Lại còn có đoạn phim? Hỷ Lạc
mở ra xem, chẳng qua cô có nghĩ đến nát đầu cũng không dám nghĩ Lâm Hạo
Sơ sẽ nói gì đó. Hỷ Lạc ấn phím phát hình Lâm Hạo Sơ, Lâm Hạo Sơ thật
tốt bụng mà giải thích, “Anh là học em trước đây xem mấy tình tiết cổ hủ trong phim Hàn đó, lúc đó em xem suốt ngày không phải nói rất lãng mạn
sao.”
Hỷ Lạc day day huyệt thái dương, được rồi, xác thực Lâm Hạo Sơ rất “có lòng” theo đuổi cô.
Hẹn với Lâm Mẫn đi dạo phố,
hai người dạo đến mệt đứ đừ, lúc đang phân vân có nên tìm nơi nào đó
uống nước, miệng Lâm Mẫn thé “A” một tiếng. Hỷ Lạc theo tầm mắt của cô
nhìn tới, phía trong một tấm cửa sổ sát đất thật lớn, Lâm Hạo Sơ và một
phụ nữ đang ngồi trong quán cà phê nói gì đó, tuổi tác người phụ nữ kia
cũng không lớn lắm, cỡ chừng 26, 27 tuổi,… mái tóc xoăn màu hạt dẻ, mặc
quần dài màu đen. Hỷ Lạc xác định người phụ nữ này cô không biết cũng
chưa thấy qua.
Lâm Hạo Sơ ngồi bên cạnh cô
ta, nghe cô ta nói gì đó, bởi vì Hỷ Lạc chỉ thấy một bên mặt, không thấy rõ lắm vẻ mặt của anh.
Hỷ Lạc quay đầu, làm bộ bình tĩnh, “A cái gì mà a? Không phải uống cà phê sao, có cái gì đáng ầm ĩ nhặng xị chứ.”
Lâm Mẫn bĩu môi, “Là người đẹp đó, thực sự không muốn vào xem?”
Hỷ Lạc lắc đầu, “Không đi, vì sao lại đi.”
Lâm Mẫn làm bộ thở dài, “Không đi cũng tốt, tụi mình trốn là được rồi, họ cũng không phát hiện ra mình.”
Hỷ Lạc trong mũi hừ một
tiếng, liếc mắt hai người kia trong quán cà phê, “Tại sao tụi mình phải
trốn chứ, phải đi quán này.” Nói xong bắt lấy tay Lâm Mẫn đi vào quán cà phê kia.
Lâm Hạo Sơ là đang đối diện
với cửa ra vào, cho nên người vào quán anh đều có thể thấy rõ. Khi thấy
Hỷ Lạc và Lâm Mẫn đi vào, tất nhiên anh hơi bất ngờ, liền thấy Hỷ Lạc
không có phản ứng với anh mà còn cùng Lâm Mẫn ngồi xuống một góc sát cửa sổ cách chỗ anh rất xa, trong mắt anh có chút ý cười, nói với đối
phương vài câu, anh hướng chỗ Hỷ Lạc đi tới.
Lên tiếng chào hỏi với Lâm Mẫn, anh ngồi bên cạnh Hỷ Lạc, “Giới thiệu cho em một người quen.”
Hỷ Lạc liếc mắt thấy người
đẹp bên kia đang nhìn qua, trong lòng chua xót, lắc đầu, “Không đi, có
quan hệ gì với em đâu.”
Lâm Hạo Sơ nhẹ giọng dụ cô, “Đi rồi em sẽ biết, hử?”
Hỷ Lạc nhướn mày, “Này, anh không phải nên ở đây xem mắt sao, muốn kéo em đi làm lá chắn sao?”
Lâm Hạo Sơ tức giận chụp trán cô một lát, “Cô à, làm phiền động não, anh còn chưa ly hôn, xem cái gì mắt?”
Hỷ Lạc còn chưa nói thì người đẹp kia đã đi tới trước bàn các cô, cô cười quan sát Hỷ Lạc, lịch sự
vươn tay phải, “Chào chị, chị chính là Tần Hỷ Lạc?”
Hỷ Lạc xấu hổ vươn tay phải
bắt tay với cô, “Xin chào!” Trong lòng âm thầm kinh ngạc vô cùng, cô ta
biết cô? Nhìn Lâm Hạo Sơ bên cạnh, bộ dáng thằng nhóc này bày đặt xem
kịch hay, hoàn toàn không đếm xỉa đến.
Người đẹp kia ý muốn ngồi xuống, “Tôi có thể ngồi đây không?”
Hỷ Lạc vội vã gật đầu, “Đương nhiên có thể.”
Sau khi người đẹp ngồi vào
chỗ của mình thì nhìn Lâm Hạo Sơ, sau đó hướng Hỷ Lạc mỉm cười, “Tôi là
em gái của Lâm Hạo Sơ, chị có thể gọi Mộc Hủy.”
Em gái? Lâm Hạo Sơ có chị thì cô biết, lúc nào lại lòi ra em gái thế? Hỷ Lạc nhìn nhìn Lâm Hạo Sơ,
Lâm Hạo Sơ nói một câu đơn giản, “Hà Mộc Hủy.”
Đầu óc Hỷ Lạc hiểu rõ, thì ra là con gái Hà Vịnh Thanh, thế nhưng, con gái Hà Vịnh Thanh không phải
nên ở Mỹ sao, bây giờ chạy tới thành phố N tìm Lâm Hạo Sơ làm cái gì?