Cả người Hỷ Lạc run lên, cánh tay buông
xuống phủ lấy bàn tay anh, mười ngón tay đan vào nhau. Với Lâm Hạo Sơ mà nói, khiến anh nhớ tới một người là một chuyện rất khó khăn, tuy rằng
anh chỉ là “có chút” nhớ cô mà thôi. Hỷ Lạc nghiêng mặt, hơi thở
ấm áp của Lâm Hạo Sơ phả vào bên má cô, thấy nhột nhột. Hỷ Lạc nheo đôi
mắt nhìn anh, Lâm Hạo Sơ hôn lên bờ môi cô, cẩn thận liếm láp cánh môi
cô, chơi đùa đầu lưỡi xin xắn của cô, đôi tay vòng trước ngực cô theo sự dao động phập phồng của đường cong nhẹ nhàng vuốt ve. Ngón tay thon
dài trên người cô dẫn theo một dòng điện .
Hỷ Lạc bị khiêu khích đến run rẩy, vòm ngực đầy nóng rát của Lâm Hạo Sơ kề sát lưng cô, anh hôn cô,
ngón tay chậm rãi cởi quần áo cô, từng sợi tóc đen nhánh xõa tán loạn
trên chiếc lưng trơn nhẵn, chiếc áo ren trắng nõn dưới mái tóc như ẩn
như hiện. Bàn tay Lâm Hạo Sơ chậm rãi vuốt ve cô, nhẹ nhàng tháo móc áo
trong, chiếc lưng trắng nõn, môi anh khẽ hôn.
Hỷ Lạc cảm giác được rõ ràng
giữa hai chân anh có sự biến hóa, chỉ cảm thấy đầu óc bắt đầu dần dần
thiếu dưỡng khí, dường như chính mình đang rơi vào một cái hố sâu âm u
không đáy, đau đớn nhưng hạnh phúc. Ngón tay anh thăm dò tiến vào trong
làn váy cô, Hỷ Lạc khống chế không được khẽ kêu một tiếng “ưm”. Ngón tay Lâm Hạo Sơ khẽ vân vê, cảm nhận được sự ẩm ướt của cô, ngón tay trơn
nhẵn tiến vào cơ thể cô.
Trong lúc Lâm Hạo Sơ và cô
chân thật đối diện nhau, Hỷ Lạc được anh đỡ lên trên người anh, nhìn
trong mắt anh tràn đầy tình ý nóng bỏng. Khát khao, gương mặt Hỷ Lạc
nóng lên. Cái bụng rắn chắc trơn bóng đến bây giờ vẫn thấy được rõ ràng
bốn múi cơ bắp, sáu năm cũng không thể khiến khí lực người đã được huấn
luyện trong quân đội giảm sút. Anh đỡ thắt lưng cô, chậm rãi giúp cô
chuyển động .
. . .
Ban đêm, Hỷ Lạc phát hiện
phía giường bên cạnh trống không, ra giường lạnh lẽo chứng tỏ anh đã rời giường rất lâu. Hỷ Lạc đi tới ban công, quả nhiên thấy anh lại đứng ở
ban công ngây ngẩn, chậu hoa bên cạnh đã có một đống mẩu thuốc lá. Hỷ
Lạc đứng phía sau anh, xuyên qua rèm cửa bị gió đêm không ngừng thổi bay thấy được bóng lưng anh, anh chăm chú nhìn phía xa xăm rất lâu, tim Hỷ
Lạc đập rộn lên, cô lặng lẽ đến gần anh, từ phía sau ôm lấy anh, “Làm
sao vậy?”
Cơ thể Lâm Hạo Sơ rõ ràng
trong nháy mắt cứng ngắc, có lẽ là gió thổi quá lâu, trong tiếng nói anh khàn đặc giọng mũi, “Hỷ Lạc, hôm nay là ngày mấy?”
Đôi tay Hỷ Lạc ôm lưng anh
nắm chặt lại, tim đập muốn nhảy lên cổ họng, “Ngày mười. . . mười lăm.”
Tình huống này, đối thoại này, hình như rạng sáng ngày 15 tháng trước
cũng đã từng xảy ra. Thì ra, mỗi rạng sáng ngày 15 anh đều sẽ dậy sớm?
Tay Lâm Hạo Sơ vẫn khoác lên
tay vịn ban công, không nói gì. Hỷ Lạc buông anh ra, đi tới bên cạnh
anh, ngang bướng xoay đầu anh đối diện với cô, “Hạo Sơ, có thể nói cho
em biết. . . người bạn của anh là ai không?”
Lâm Hạo Sơ nhìn Hỷ Lạc, ánh mắt có chút lập lờ, anh nhếch khóe môi im lặng không lên tiếng.
Hỷ Lạc kiên trì đợi anh.
Lâm Hạo Sơ qua thật lâu mới chậm rãi phun ra hai chữ, “Bộ đội.”
Hỷ Lạc nhướn mày, “Bạn anh là bộ đội?”
Lâm Hạo Sơ xoay người không hề nhìn cô, vẫn im lặng như cũ.
Bỗng nhiên trong đầu Hỷ Lạc
lóe lên một ý nghĩ mãnh liệt, biết đâu, tất cả đáp án có thể từ người
bạn kia của anh mà biết được. . .
Buổi chiều bởi vì giáo sư có
việc, cho nên tiết học bị hủy, Hỷ Lạc vô cùng buồn chán lếch bộ trên
đường. Nhìn đồng hồ, đã hơn 3 giờ gần 4 giờ rồi, tính toán việc đi bộ,
về đến nhà chắc cũng phải hơn 4 giờ. Bạn Lâm Hạo Sơ chắc đã đi rồi? Hỷ
Lạc mang theo một ý nghĩ may mắn, cho dù chưa đi, đang lúc có mặt bạn,
Lâm Hạo Sơ cũng không đến nỗi phát cáu nha. Hơn nữa, Hỷ Lạc thật sự tò
mò về người bạn kia của anh, sau mỗi lần gặp mặt, tâm tình Lâm Hạo Sơ
đều tốt lên, cả người dường như trút được gánh nặng.
Hơn nữa, việc quan trọng nhất, Hỷ Lạc như vậy hồi hộp rất muốn từ người bạn này của Lâm Hạo Sơ biết thêm chi tiết.
Sau khi hạ quyết tâm, Hỷ Lạc liền bắt xe đi thẳng về nhà.
Mở cửa, trong phòng rất yên
tĩnh, nhìn kệ giày ở hành lang, chỉ có đôi giày da của Lâm Hạo Sơ, xem
ra bạn anh thật sự đi rồi, chỉ có một mình Lâm Hạo Sơ ở nhà.
Hỷ Lạc đổi dép xong, chuẩn bị đi tìm Lâm Hạo Sơ, đẩy cửa thư phòng, Lâm Hạo Sơ không ở trong thư
phòng, dường như nghe được trong phòng ngủ có người nói chuyện, Hỷ Lạc
có chút nghi hoặc từng bước từng bước đi đến phòng ngủ, người bạn của
Lâm Hạo Sơ không phải đã đi rồi sao, anh đang nói chuyện với ai vậy,
đang gọi điện thoại sao? Hỷ Lạc đi tới cửa phòng ngủ, cánh cửa mở rộng
đến một nửa, Hỷ Lạc thấy Lâm Hạo Sơ đứng đối diện tủ quần áo, hai tay
buông xuôi bên người, hình như không có gọi điện thoại. Bởi vì đứng
nghiêng, Hỷ Lạc không thấy được vẻ mặt anh, anh đứng ngay vị trí kia. . . Hỷ Lạc suy suy nghĩ nghĩ, trước mặt anh là cái gương.
Đang định đẩy cửa vào thì một câu nói vang lên khiến tay trên nắm cửa đông cứng, Lâm Hạo Sơ nói, “Tư
Niên, Hỷ Lạc trong khoảng thời gian này rất tốt, chúng tôi ở chung rất
hòa hợp, cậu muốn tôi chăm sóc tốt cho cô ấy, tôi nhất định sẽ làm.”
Hô hấp của Hỷ Lạc trở nên nặng nề, cô che miệng, tim nhảy tới cổ họng, phía sau lưng đều là mồ hôi.
Lâm Hạo Sơ tạm ngừng lại, ngữ điệu chậm rãi, hình như rất máy móc mà nói, “Còn ba mẹ tôi? Dạo này họ khỏe không?”
Lâm Hạo Sơ lại lẩm bẩm một
mình, lần này ngữ điệu vẫn từ tốn như trước, không có một chút ưu tư
“Rất khỏe, tôi và Hỷ Lạc thường xuyên đi thăm họ, họ rất khỏe mạnh. Cậu
yên tâm.”
Hỷ Lạc không thể tin nổi trợn tròn mắt nhìn Lâm Hạo Sơ, anh còn đang lẩm bẩm, “Vậy là tốt rồi. . .”
Bỗng nhiên anh im lặng, Hỷ
Lạc không dám tạo ra một tiếng động nào, lúc này nếu như bất thình lình
làm anh giật mình, Hỷ Lạc không biết kết quả sẽ thế nào. Cô ngơ ngác núp bên cánh cửa, không khí bỗng nhiên yên tĩnh, thậm chí cô có thể nghe
được tiếng tim đập dồn dập của mình.
Đột nhiên Lâm Hạo Sơ còn nói thêm, “Tư Niên, như vậy cậu sẽ không còn hận tôi chứ? Cậu sẽ tha thứ cho tôi sao?”
Lại là tiếng nói của anh, “Ừ, tôi tha thứ cho cậu. Cậu không nên tự trách nữa, tôi không hận cậu.”
Móng tay Hỷ Lạc cật lực bấu
vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn mới có thể nhắc nhở cô phải bình
tĩnh, Lâm Hạo Sơ vẫn còn đang lẩm bẩm, chẳng qua là nhân vật chính của
cuộc “đối thoại” lần này dường như đổi qua đổi lại cùng một người, Hỷ
Lạc rón ra rón rén chui về phòng của mình, đóng chặt cửa phòng, cô co
lại trên giường, dùng chăn chặt chẽ bao bọc chính mình.
Muốn nói trong lòng không sợ
hãi là giả dối, ngay lúc này đây, Lâm Hạo Sơ biểu hiện sự khác thường đã không còn giống như mấy lần trước đơn giản như thế. Nếu nói những lần
trước Lâm Hạo Sơ phát bệnh chỉ là thỉnh thoảng mới bị, là bị kích thích
mới xảy ra, chỉ cần không bị kích thích, anh vẫn là một người bình
thường. Nhưng mà rõ ràng, tình huống trước mắt vào ngày này mỗi tháng
đều xảy ra. Vậy. . . diễn ra đã bao lâu rồi? Vì sao phải là ngày 15? Hơn nữa, vì sao trong đối thoại sẽ có Tư Niên? Nghĩ tới nghĩ lui, cả người
Hỷ Lạc không nhịn được rùng mình.
Không biết qua bao lâu, bên
ngoài vẫn im ắng như trước, Hỷ Lạc vẫn cuộn mình trong phòng, mãi đến
khi sắc trời bên ngoài dần dần tối, Hỷ Lạc nhẹ nhàng ra khỏi phòng, Lâm
Hạo Sơ ngồi ở phòng khách xem TV, anh rất bình thản, nhìn không ra có
chỗ nào khác lạ. Nghe được tiếng động, anh ngoảnh đầu nhìn Hỷ Lạc. Hỷ
Lạc dừng bước, không dám đi tới phía trước.
Lâm Hạo Sơ nhìn cô cười, “Em về nhà hồi nào vậy? Sao anh lại không phát hiện ra em.”
Hỷ Lạc nhỏ giọng đáp lại, “À, về nhà được một lúc rồi, đang ngủ trong phòng.”
Lâm Hạo Sơ không nói nữa, quay đầu lại tiếp tục xem TV, Hỷ Lạc hỏi câu thăm dò, “Anh. . . bạn anh đi rồi?”
Lâm Hạo Sơ quay đầu lại, lại là cái loại giống lần trước như trút được gánh nặng cười cười, “Đi rồi.”
Hỷ Lạc hít vào một hơi thật
sâu, ngồi vào sofa, quan sát sắc mặt Lâm Hạo Sơ, có vẻ Lâm Hạo Sơ cảm
thấy được ánh mắt của cô, anh nghiêng mặt nhìn cô, “Làm sao vậy?”
Hỷ Lạc ngẫm nghĩ, “Lâm Hạo Sơ, nếu không thì lúc nào đó mời bạn anh ăn cơm đi?”
Lâm Hạo Sơ như đang suy nghĩ, “Ừ, lần sau để anh hỏi bọn họ.”
Hỷ Lạc nhíu mày, cô bưng cốc
nước chậm rãi mà uống, nhìn nét mặt của anh, Lâm Hạo Sơ mọi thứ đều đã
khôi phục như thường, so với lúc thường thì không giống, nghĩ đến anh
mấy tháng trước đây cũng là cái dạng này .
Buổi tối, Lâm Hạo Sơ rất có
tính nhẫn nại, khúc dạo đầu dài dòng mà dịu dàng trêu chọc đùa giỡn
khiến Hỷ Lạc không ngừng run lên, ngay cả động tác trong cơ thể cô đều
cực kì nhẹ nhàng. Hỷ Lạc bắt đầu phát hiện ra, trước và sau ngày 15 tính tình Lâm Hạo Sơ sẽ có sự khác biệt cực lớn. Tóm lại ngày 15 biểu thị
cho cái gì?
Sáng sớm hôm sau, Hỷ Lạc
không có đi học, trực tiếp đi đến phòng khám của Giang Nhất Ninh, Giang
Nhất Ninh nghe xong câu chuyện Hỷ Lạc thuật lại, cũng ngốc nghếch sững
sờ tại chỗ. Hỷ Lạc vô cùng kinh ngạc nhìn cô, “Chị không biết anh ấy có
vấn đề này?”
Giang Nhất Ninh lắc đầu, “Tôi không biết, tôi chỉ biết trước đây tính tình anh ấy thỉnh thoảng sẽ cáu gắt. Là vấn đề tâm lý không quá nghiêm trọng, hơn nữa không thường
xuyên phát tác, có đôi khi dùng thuốc cũng có thể khống chế. Hơn nữa anh ấy rất kháng cự việc trị liệu, rất ít khi cùng tôi giải bày. Bây giờ,
theo lời cô miêu tả, anh ấy chắc mắc chứng y khoa gọi là Dissociative
Identity Disorder, cũng chính là bệnh phân ly, nói theo kiểu phổ thông,
chính là nhân cách phân liệt.”
Hỷ Lạc ngơ ngác lặp lại, “Nhân cách phân liệt?”
“Đúng, nhân cách phân liệt
đại khái có thể chia làm hai loại: loại mất trí nhớ tâm lý và loại đa
nhân cách, theo lời cô nói, anh ấy hẳn thuộc loại sau.” Giang Nhất Ninh
giải thích.
Hỷ Lạc ngẩn ngơ, một lúc lâu mới thốt ra một câu, “Vậy. . . tôi nên làm cái gì?”
Giang Nhất Ninh suy tư một hồi, “Cô nói anh ấy đóng vai người còn lại là anh cô?”
Hỷ Lạc gật đầu, “Vâng.”
“Vậy cô có thể bắt đầu từ anh cô, đầu tiên phải biết rõ ràng trước đây anh ấy và anh cô đã xảy ra cái gì, còn nữa, cô đã nói ngày 15 hàng tháng sẽ như vậy, rõ ràng là ngày
15 là một ngày rất đặc biệt, hẳn là cùng với anh cô có quan hệ gì đó.”
Hỷ Lạc im lặng, “Tôi về nhà hỏi thử ba mẹ tôi.” Nói xong Hỷ Lạc liền cầm túi xách chuẩn bị rời khỏi.
Giang Nhất Ninh vội vã gọi
cô, “Cô Tần, nếu như có thể, cố gắng khuyên anh ấy trước hết ngưng làm
việc, tình hình anh ấy như thế không thích hợp làm công việc này.”
Hỷ Lạc biết ý tứ cô, cô dừng chân, “Tôi đã biết.”
Trở về Tần gia, Hỷ Lạc vừa
vào cửa liền đi tìm Chung Tinh, Tần Vĩ Thâm sắp về hưu, gần đây cũng rất nhàn nhã, hai người đều ở nhà. Thấy giờ này mà Hỷ Lạc trở về đều rất vô cùng kinh ngạc, Chung Tinh đang xem đài truyền hình trung ương《Nhân ngư tiểu thư》.
Hỷ Lạc đặt mông ngồi trên sofa, “Mẹ, ngày anh con xảy ra chuyện là vào ngày 15 phải không?”
Chung Tinh cùng Tần Vĩ Thâm
đưa mắt nhìn nhau, Tần Vĩ Thâm nhìn Hỷ Lạc chưa kịp thở đã vội hỏi,
“Chuyện này là sao, sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?”
Hỷ Lạc nuốt nước miếng, “Haizz, ba, con hỏi hai người mà?”
Tần Vĩ Thâm im lặng một hồi, “Đúng. Đã sáu năm rồi, thế nhưng ba vẫn nhớ rất rõ ràng, là ngày 15.”
Hỷ Lạc cũng im lặng không nói nữa, quả nhiên như cô suy đoán, ngày đó rốt cuộc xảy ra cái gì? Cô
ngẩng đầu nhìn ba mẹ đang không nói tiếng nào, cắn răng, “Ba, có thể nói cho con biết anh con rốt cuộc làm sao xảy ra chuyện bất trắc không?”
Tần Vĩ Thâm rất vô cùng kinh
ngạc, “Hỷ Lạc, con làm sao vậy? Làm sao hôm nay đột nhiên nhớ tới chuyện này mà hỏi vậy.”
Hỷ Lạc nhíu mày, ngón tay
không ngừng di chuyển khóa kéo túi xách, suy nghĩ một hồi, cô nhìn về
phía ba mẹ, “Chuyện này có liên quan đến Lâm Hạo Sơ không?”
Chung Tinh không nói gì, Tần
Vĩ Thâm thở dài, “Cụ thể lúc đó xảy ra chuyện gì ba mẹ không rõ lắm, chỉ là biết sơ sơ thôi. Hạo Sơ là đội trưởng của bọn Tư Niên, sáu năm
trước. . . lúc chấp hành nhiệm vụ, toàn bộ tiểu đội, hầu như toàn bộ đều hi sinh, chỉ còn lại có mình nó, chân nó bị thương cũng là do lần đó.”
Hỷ Lạc nhớ lại lời nói của
Lâm Hạo Sơ ngay lúc đó, thì ra là anh vẫn còn áy náy, cho nên, lúc nào
cũng cường điệu việc tội lỗi và ân hận, thế nhưng lúc đó rốt cuộc xảy ra cái gì khiến anh tự trách mình như thế, dù cho toàn bộ tiểu đội đều hi
sinh cũng không phải chủ ý của anh. Hay là năm đó xảy ra bí mật gì không muốn cho người khác biết?