Thời gian ăn trưa, thấy Hà Vịnh Thanh Hỷ Lạc chỉ cảm thấy một trận buồn nôn, ông ấy vừa ngồi xuống đối diện Hỷ
Lạc, Hỷ Lạc liền giận dữ đứng dậy, Hà Vịnh Thanh giữ cổ tay cô, rất vô
cùng kinh ngạc, “Tần tiểu thư?” Hỷ Lạc hít sâu, vẫn duy trì thái độ tốt đẹp, lễ phép mỉm cười, “Làm phiền buông tay!”
Hà Vịnh Thanh giơ hai tay, “Sorry! Bác… làm phiền con rồi?”
Hỷ Lạc buồn cười nhìn ông ta, trịnh trọng đặt khay cơm trong tay xuống, “Hà Tổng, ngài không làm diễn viên thực sự rất đáng tiếc.”
“Có ý gì?” Hà Vịnh Thanh cau mày, trên mặt rõ ràng viết đậm chữ không hài lòng.
Hỷ Lạc nghiêng người về phía
trước, đánh giá ông từ trên xuống dưới với giọng mỉa mai, “Cái gọi là
mặt người dạ thú chính là bộ dáng như ông sao? Nếu như tôi là ông, tôi
căn bản là không mặt mũi xuất hiện trước mặt Lâm Hạo Sơ, ông lại có thể
ra vẻ đạo mạo trang nghiêm nói với tôi, muốn cho anh ấy một phần tình
thân đầy đủ?”
Sắc mặt Hà Vịnh Thanh trong
tích tắc trở nên tái nhợt, trong khoảnh khắc, sắc mặt ông trở lại bình
thường, thở ra một hơi thật sâu, “Nó đã nói hết với con rồi? Bác… khi đó cũng không biết nó là con ruột của bác! Bác có thể nói cho con biết
nhiều như vậy. Đến mức bác trở về, mục đích cũng chỉ có một, chính là
nó. Nó là con trai duy nhất của bác, bác muốn nó thừa kế sự nghiệp của
bác.” Ông đứng lên đi tới trước mặt Hỷ Lạc. Hỷ Lạc bất giác lùi về phía
sau một bước, đề phòng nhìn nhất cử nhất động của ông.
Hà Vịnh Thanh dường như nhếch mép cười ngả ngớn, một nụ cười thoáng qua, nhanh đến mức Hỷ Lạc tưởng
chính mình nhìn lầm rồi. Ông đến gần cô, tay khoác lên vai cô, cúi người nhìn thẳng đôi mắt hiện vẻ sợ hãi của cô, “Bác là ba ruột nó, bác sẽ
không hại nó. Nỗi đau nó chịu, bác sẽ trả lại gấp trăm lần.”
Hỷ Lạc gạt phắt tay ông ta
ra, im lặng ngồi cạnh bàn ăn, bệnh của Lâm Hạo Sơ hiện tại xem ra, sự
tổn thương của ba mẹ anh ấy là nguyên nhân sinh bệnh lớn nhất. Trầm tư
một hồi, cô ngẩng đầu, “Lâm Hạo Sơ… anh ấy có bệnh, vấn đề tâm lý rất
nghiêm trọng.”
Hàng lông mày của Hà Vịnh
Thanh nhíu chặt, ngồi xuống đối diện Hỷ Lạc, vẻ mặt nghiêm túc không có
nói tiếp, giống như kiên nhẫn đợi Hỷ Lạc tiếp tục mở miệng.
“Nguyên nhân bệnh của anh ấy
với tình hình trước mắt xem ra, là bị thương trong lần nhiệm vụ kia. Sự
hy sinh của đồng đội hình như để lại cho anh ấy sự ám ảnh rất lớn. Thế
nhưng anh ấy vẫn không chịu nói ra sự thật, vẫn chống cự điều trị.” Hỷ
Lạc nhìn về phía Hà Vịnh Thanh, “Tôi nghĩ, biết đâu chỉ có ông biết được sự thật.”
Hà Vịnh Thanh nhìn Hỷ Lạc,
không nói gì, trên mặt không có bất kỳ biểu hiện nào, chỉ là hàng lông
mày vẫn nhíu chặt như trước. Hỷ Lạc mới phát hiện, thì ra cái vẻ mặt
băng sơn của Lâm Hạo Sơ chính là di truyền từ Hà Vịnh Thanh sao? Lập tức cô tự mình âm thầm mỉa mai, Lâm Hạo Sơ biến thái thế nào cũng làm không được chuyện như Hà Vịnh Thanh đã làm.
Nhìn Hà Vịnh Thanh không nói
câu nào, Hỷ Lạc không có kiên nhẫn, cô nói nhanh, “Nếu Hà Tổng cũng
không muốn nói, vậy tôi cũng không gây khó làm gì. Tạm biệt.” Cô đứng
dậy rời khỏi nhà ăn.
Đi được vài bước, phía sau
truyền lại tiếng nói, trong giọng nói của Hà Vịnh Thanh dường như có
chút không thể tin nổi, cũng dường như có một phần kìm sự ngạc nhiên vui mừng, “Con… nói nó không muốn nói ra sự thật năm đó?”
Hỷ Lạc cau mày quay đầu lại,
“Hà Tổng, ở nước Mỹ ngơ ngẩn quá lâu, nghe không hiểu tiếng Trung?” Hơn
nữa, phản ứng cũng quá kỳ quái, điều này hoàn toàn không phải trọng điểm trong câu nói của Hỷ Lạc?
Hà Vịnh Thanh không để ý tới
lời nói châm biếm của cô, tiếp tục câu chuyện của mình, “Nói cách khác,
nhiều năm như vậy, nó không đề cập với bất kỳ ai?”
Hỷ Lạc càng cảm thấy người
đàn ông trước mắt thật không hiểu ra sao, quả thực không thể nói lý, cô
cười nhạo, “Hà Tổng, ông thật đúng là một…người cha ‘tốt’.”
Hà Vịnh Thanh bỗng nhiên rảo bước tiến gần, một tay nắm cổ tay cô, “Bây giờ nó ở đâu? Dẫn bác đi gặp nó.”
Cổ tay Hỷ Lạc bị nắm chặt đến
đau nhói, cô dùng sức gằng tay mình ra, nhíu mày, “Anh ấy nói không muốn thấy ông, ông không nên kích động anh ấy.”
Ánh mắt Hà Vịnh Thanh có chút u ám, “Nếu như muốn bệnh của nó tốt lên, nên ngoan ngoãn nghe lời. Để
bác đi gặp nó, đến lúc đó tự nhiên con sẽ biết được những điều muốn
biết.”
Khi Hỷ Lạc mở cửa, Lâm Hạo Sơ vừa vặn từ trên lầu đi xuống, trong khoảnh khắc đứng ở cầu thang thấy
Hà Vịnh Thanh, Lâm Hạo Sơ không xoay người đi lên, cũng không có chửi
rủa xem thường, trên mặt anh không có biểu hiện nào, chậm rãi đi xuống
cầu thang, trực tiếp đến phòng bếp, mở tủ lạnh, lấy chai nước khoáng
chậm rãi uống.
Hỷ Lạc đến gần anh, mím môi, “Lâm Hạo Sơ, ông ấy… nhất định muốn tới, em…”
“Tối nay ăn mỳ Ý được không?” Lâm Hạo Sơ đột nhiên mở miệng, anh vặn nắp chai nước khoáng đóng lại,
chậm rãi sắp xếp nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, “Ừm, đúng lúc món nào cũng không thiếu.” Quay đầu lại nhìn Hỷ Lạc đang ngơ ngác, anh nhéo
gương mặt cô, “Ngây ngẩn cái gì vậy? Không đi thay quần áo?”
“À.” Hỷ Lạc lấy lại tinh thần, hồ nghi nhìn mặt anh, vẫn là nụ cười nhàn nhạt đó.
Hai tay anh dìu vai Hỷ Lạc,
đẩy cô đi lên lầu, vừa đi vừa nói chuyện, “Đồ dùng trong nhà sắp hết
rồi, ăn cơm xong chúng ta đi siêu thị một chuyến.”
Hỷ Lạc bị anh nửa đẩy nửa ôm
đi lên lầu, có chút khó xử len lén nhìn Hà Vịnh Thanh còn đang đứng ở
cửa, cô ngượng ngùng mở miệng, “Chuyện đó, Lâm Hạo Sơ, Hà…”
“Hỷ Lạc!” Sắc mặt Lâm Hạo Sơ
sa sầm, nhẹ giọng nói khẽ, dùng ngữ điệu cực kỳ dịu dàng cực kỳ cưng
chiều, “Anh không thích nói, đừng nói. Nhớ lấy!”
Hỷ Lạc ngoan ngoãn câm miệng, hai người vừa đi trên bậc thang, hoàn toàn xem như không thấy Hà Vịnh
Thanh mở miệng, “Hạo Sơ… chúng ta nói chuyện.”
Lâm Hạo Sơ nghe như không
nghe, tiếp tục ôm Hỷ Lạc đi lên lầu, Hà Vịnh Thanh không nản lòng nói
tiếp, “Nếu như con không ngại cô ấy biết, ta cũng có thể nói ngay bây
giờ.”
Lâm Hạo Sơ dừng bước, tay đặt trên vai Hỷ Lạc buông lỏng hạ xuống, Hỷ Lạc ngẩng đầu nhìn anh, anh
nhếch khóe môi, nhìn đường nét chiếc cằm hiện lên rõ ràng, Hỷ Lạc dường
như có thể cảm giác được động tác cắn chặt hàm răng của anh, tay anh để
trong túi quần, xoay người lại là vẻ mặt cười, chỉ là nụ cười chưa tới
khóe mắt, “Nói? Nói chuyện gì?”
Hà Vịnh Thanh cau mày, “Con xác định muốn ta nói chuyện ở đây?”
“Không hề gì.” Lâm Hạo Sơ
buông lỏng tay, nụ cười càng sâu, “Ông Hà, ông sẽ không nói đâu, ông
căng thẳng như vậy sợ sự thật năm đó bị vạch trần, một năm trước thậm
chí không ngại tự mình về nước dò xét tôi.” Lâm Hạo Sơ hình như nhớ tới
điều gì, dựa vào tay vịn cầu thang, nhìn Hà Vịnh Thanh mỉa mai, “À, đã
quên. Kỷ xảo của ông Hà hạng nhất, tôi thiếu chút nữa đã bị bộ dáng cha
hiền của ông lừa rồi, thế nào cũng nghĩ không ra.” Ánh mắt anh toát ra
lạnh lẽo, “Thế nào cũng nghĩ không ra, Ông Hà à, là về đây thử tôi có
phản bội ông hay không, đúng không? Hà Tổng?”
Sắc mặt Hà Vịnh Thanh trở nên tái nhợt, ông gục đầu xuống, giọng nói thấp xuống, “Ta… bây giờ ta là
thật lòng muốn bù đắp cho con.”
“Không cần.” Lâm Hạo Sơ quả
quyết ngắt lời ông ta, “Lâm Hạo Sơ tôi sống gần ba mươi hai năm, không
có tình thương của mẹ, không có ba ruột, tôi như thế mà sống, tôi sẽ
không ấu trĩ chờ mong tình thương của cha thứ đạo đức giả khiến tôi buồn nôn.” Khi nói xong lời cuối cùng hơi thở của anh trở nên có chút bất
ổn, anh nhắm mắt, “Hà Vịnh Thanh, cút khỏi tầm mắt của tôi, tôi không
bao giờ … muốn nhìn thấy ông nữa.”
Tay Lâm Hạo Sơ nắm chặt thành đấm trong túi quần, anh xoay người đưa lưng về phía Hà Vịnh Thanh, “Cái bí mật kia, tôi không nói không có nghĩa là sẽ không bị vạch trần. Đừng lại ép tôi, có người cha ‘lang tâm’ như ông, không bảo đảm tôi cũng sẽ
làm một đứa con ‘cẩu phế’.”
Hỷ Lạc sững sờ nhìn sắc mặt
sớm đã chuyển thành trắng bệch của Lâm Hạo Sơ, rõ ràng là khóe mắt đỏ
lên từ lâu, rõ ràng là vết thương đã chồng chất từ lâu, nhưng vẫn âm
thầm chịu đựng tất cả, lưu trên một bóng lưng kiên cường, giả vờ kiên
cường giả vờ dũng cảm đâm chọc kẻ khác.
Đầu Hà Vịnh Thanh vẫn cúi xuống, ông im lặng một lúc lâu, chậm rãi nói, “Xin lỗi, con trai. Ba, sai rồi.”
Khóe miệng Lâm Hạo Sơ như có
như không hiện lên cay đắng thoáng qua, không nói gì nữa, bước từng bước lên lầu. Hỷ Lạc nhìn Hà Vịnh Thanh, bước nhanh đuổi theo Lâm Hạo Sơ,
đợi đến khi vào trong phòng, chỉ nhìn thấy Lâm Hạo Sơ đưa lưng về phía
cửa, ngồi ở mép giường, anh khom người, hai khuỷu tay chống trên đầu
gối, bàn tay ôm chầm lấy mặt. Ngực Hỷ Lạc nảy lên, mới vừa đến gần anh,
Lâm Hạo Sơ liền đưa tay ôm lấy cô, khuôn mặt chôn trước ngực cô, Hỷ Lạc
cảm nhận được trước ngực có chút ẩm ướt, cô vươn tay xoa xoa mái tóc
anh, không nói gì.
Trong phòng yên lặng, gió
biển thổi rèm cửa bay phần phật, giọng nói của Lâm Hạo Sơ có chút khàn
khàn, “… Anh mệt mỏi quá.”
Ngón tay Hỷ Lạc lướt qua mái
tóc mềm mại của anh, tâm tình nặng nề khiến giọng cô cũng có phần trầm
lắng, “Còn có em.” Toàn bộ thế giới đều quay lưng với anh, toàn bộ thế
giới đều từ bỏ anh, còn có em, còn có một Tần Hỷ Lạc trốn không thoát,
tránh không khỏi đi theo anh.
Sau khi trấn an Lâm Hạo Sơ
ngủ xong, Hỷ Lạc xuống lầu thấy Hà Vịnh Thanh vẫn còn ngồi trong phòng
khách. Cố gắng áp chế tâm trạng của mình, cô ngồi đối diện ông, “Tôi
muốn biết, ông rốt cuộc làm bao nhiêu chuyện tổn thương đến anh ấy?”
Hà Vịnh Thanh im lặng lấy bật lửa châm thuốc, khói thuốc cuộn tròn vây lấy ông, nét mặt của ông bị mờ nhạt có chút không chân thật, ông cúi đầu, dường như đang suy nghĩ điều gì.
“Ông thật ích kỷ. Bởi vì lỗi
lầm của ông, anh ấy sinh ra không được hoan nghênh. Lại bởi vì ham muốn
cá nhân của ông, anh ấy còn muốn khổ sở bảo vệ cái gọi là bí mật của cha ruột. Anh ấy cho dù đã bị cha mẹ không có trách nhiệm như các người tổn thương thành ra như vậy, nhưng vẫn không có một câu oán hận, nếu như
anh ấy thực sự hận ông, vì sao thà rằng cự tuyệt trị liệu cũng muốn thay ông giấu diếm? Lẽ nào ông cũng không có một chút tình cảm sao?” Hỷ Lạc
vô cùng căm phẫn nói ra.
Hà Vịnh Thanh ngẩng đầu nhìn
Hỷ Lạc, “Bác thật sự làm tổn thương nó, bác thừa nhận. Bác cũng rất hối
hận, bác sẽ mời bác sĩ tâm lý tốt nhất, nhất định sẽ chữa hết bệnh cho
nó. Bác chỉ là hy vọng nó đừng cự tuyệt bác nữa, có thể bình tĩnh hòa
nhã ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với bác, có thể thử tha thứ bác.”
Hỷ Lạc nhìn Hà Vịnh Thanh đối diện, ý nghĩ của ông ấy có vẻ như tốt lành đơn giản, nhưng là giống mưu tính tấn công, thậm chí ngay cả con của chính mình cũng không tiếc lừa
dối. Ngón trỏ của cô khẽ khều móng tay ngón cái, bình tĩnh mà nói, “Anh
ấy bị nhiều thương tổn như vậy, muốn đi vào trái tim anh ấy, nói dễ vậy
sao.”
Hà Vịnh Thanh còn muốn nói
cái gì, đã bị trên lầu truyền đến từng đợt âm thanh làm cho kinh sợ. Hỷ
Lạc vội vã đứng dậy, hấp tấp chạy lên cầu thang. Hà Vịnh Thanh cũng theo cô chạy lên lầu. Đi vào phòng ngủ, nhìn mảnh vụn trên mặt đất và chân
trần đứng trên sàn nhà của Lâm Hạo Sơ, Hà Vịnh Thanh sợ ngây người, một
đôi mắt ửng đỏ trên khuôn mặt tái nhợt của Lâm Hạo Sơ, nặng nhọc thở
dốc.
Trong mắt anh tràn đầy tức
giận nhìn Hỷ Lạc và Hà Vịnh Thanh đứng ngoài cửa, cầm một bình sứ Thanh
Hoa bên cạnh hướng thẳng hai người mà ném, “Cút hết đi, ai cho các người vào.”