Ngày tiếp theo, ngày 15, Hỷ Lạc ngoan ngoãn đi học, sau khi tan học còn cố ý đến siêu thị gần nhà dạo một vòng mới trở về. Về đến nhà, thấy Lâm Hạo Sơ
yên lặng đọc sách trong thư phòng, hình như tâm tình rất tốt, khóe môi
khẽ nhếch, lúc thấy Hỷ Lạc về nhà, thậm chí tặng cho cô một nụ cười rất
trẻ con.
Hỷ Lạc sững sờ, bạn của anh
cũng quá là thần kỳ nha, cùng Lâm Hạo Sơ tụ họp dường như có thể khiến
anh trong nháy mắt biến thành người khác, cả ngày không hề tâm tình bất
định, xem ra anh nên cùng bạn bè tụ họp nhiều nhiều mới phải.
“Bạn anh đi rồi?” Hỷ Lạc dựa vào cửa thư phòng hỏi anh.
Đầu anh từ cuốn sách ngẩng lên, cười cười, “Đi rồi.”
Hỷ Lạc thấy anh lại cúi đầu
đọc sách, trên mặt là dáng vẻ tươi vui, ôn hòa đắm chìm trong ánh mặt
trời. Trên mặt cô cũng không kềm lòng nổi nở nụ cười, không làm phiền
anh nữa, xoay người chuẩn bị vào bếp làm cơm, đi vài bước, nhớ ra gì đó, cô do dự, “Lâm Hạo Sơ. . . Ba gọi điện thoại, nói khoảng mấy ngày lễ
trung thu, gọi chúng ta về Lâm gia ăn.” Cô cẩn thận quan sát sắc mặt
anh, rất sợ anh có gì đó khác thường.
Ánh mắt Lâm Hạo Sơ vẫn tập
trung trên cuốn sách, chỉ là “Ừ” một tiếng, nhìn không ra tâm tình nào
khác. Hỷ Lạc thở ra một hơi dài.
Ngày trung thu, Hỷ Lạc vẫn
không yên tâm. Trước đây không biết thân thế của Lâm Hạo Sơ cảm thấy còn tốt, bây giờ đã biết, đối với quan hệ giữa Diệp Hồng và Lâm Hạo Sơ cô
thật sự rất khó khiến mình bình tĩnh. Từ lúc vào Lâm gia, Hỷ Lạc thấy
Diệp Hồng, luôn luôn khống chế không được sẽ len lén quan sát phản ứng
của Lâm Hạo Sơ, vẫn tốt, chí ít cho tới bây giờ sắc mặt anh coi như bình thường.
Ngày hôm nay mọi người đến đủ cả, anh rể cả, anh rể hai của Lâm Hạo Sơ đều tới, còn có cục cưng của
gia đình chị cả. Tiểu Bảo Bảo hơn hai tuổi, đang ngoan ngoãn chơi đùa,
bé gái nhỏ, tết tóc đuôi sam, kẹp một cái kẹp hồng nhạt, khuôn mặt hồng
hồng. Tuy rằng không cần người lớn để ý, thế nhưng Hỷ Lạc rất thích trẻ
em, ôm không buông tay.
Diệp Hồng ngồi trên ghế sofa, khí chất như hoa lan, “Hỷ Lạc, nên gọi ba mẹ con đến đi, nhiều người sẽ vui hơn.”
Hỷ Lạc bị nhóc con níu níu
tóc, hai người bọn họ đang vướng bận tay chân, nghe thấy Diệp Hồng nói
với cô, vội vã đáp lời, “Không cần không cần, nhà con mấy năm trước đều
cùng với nhà bác Cố, năm nay vừa lúc còn lại người lớn hai nhà, cùng
nhau cũng rất náo nhiệt.”
Diệp Hồng cười, vừa lúc thấy
Lâm Hạo Ngôn đang ngáp từ trên lầu xuống, bà liếc mắt khẽ cáu, “Hạo
Ngôn, buổi tối lại thức đêm sao, thật không làm người khác bớt lo.”
Lâm Hạo Ngôn ngồi vào sofa,
cùng Lâm Hạo Sơ gật đầu chào hỏi, khoát tay trên vai Diệp Hồng, “Aiz, mẹ à, mẹ còn không biết nghề nghiệp của con sao. Làm phần mềm đó, có ai
không tăng ca đâu.”
Diệp Hồng yêu thương véo véo khuôn mặt anh ta, “Xem này, gầy hết rồi, đợi mẹ kêu má Ngô nấu cho con canh bồi bổ.”
Hỷ Lạc nhìn một màn mẹ hiền
tử hiếu, ngón tay siết chặt vùi trong nệm sofa, theo bản năng nhìn Lâm
Hạo Sơ. Anh khẽ chau mày, tầm mắt dừng trên cái bật lửa trong tay, lại
là động tác đó, một mực vô ý thức bật lửa rồi tắt lửa. Hỷ Lạc nhướn mày, hình như giống như lần trước lúc cùng Diệp Hồng mặt đối mặt, anh cũng
có động tác này, trước đây vì sao không có phát hiện sự thay đổi rất nhỏ của anh ấy?
Hỷ Lạc nhìn động tác của anh, chợt sáng chợt tắt, bỗng nhiên có chút hoảng sợ. Ánh mắt chuyển qua
trên mặt anh, thấy không rõ lắm ánh mắt anh lúc này, chỉ là khóe môi hơi nhếch, dường như có thể nhìn ra anh đang hết sức chịu đựng một thứ gì
đó. Hỷ Lạc bỗng nhiên có chút hối hận, có lẽ không nên đến đây. Vấn đề
của Lâm Hạo Sơ, hình như không phải đơn giản chỉ thỉnh thoảng vui buồn
thất thường mà thôi.
Lâm Hạo Sơ vẫn chìm đắm trong ý thức của chính mình, dường như tiếng động bên ngoài đối với anh không có chút quan hệ. Ánh mắt Hỷ Lạc dừng rất lâu trên mặt anh, khoảng cách
gần như vậy, anh lại có thể không hề hay biết, Hỷ Lạc cúi đầu gọi nhỏ
anh, “Lâm Hạo Sơ.”
Anh không đáp lại, động tác trong tay vẫn không dừng lại, dường như lại có phần nhanh hơn.
Tiểu Bảo Bảo mà Hỷ Lạc đang
ôm đột nhiên bắt đầu khóc nháo, Diệp Hồng thuận thế tiếp nhận, bế lên
sân thượng, lừa tiểu Bảo Bảo ngắm trăng. Lâm Hạo Ngôn cũng đứng dậy theo Diệp Hồng, một bên đùa tiểu Bảo Bảo, một bên cùng Diệp Hồng nói giỡn.
Tiếng cười không dứt bên tai, e rằng chỉ là niềm vui gia đình đơn thuần, lúc này Hỷ Lạc lại nghe vô cùng chói tai.
Lâm Hạo Sơ thực sự không bị
âm thanh bên ngoài kinh động, tiểu Bảo Bảo khóc nháo, Diệp Hồng dỗ dành
nhỏ nhẹ ấm áp, Lâm Hạo Ngôn sang sảng cười khẽ, toàn bộ cũng không kích
thích được sự chú ý của anh. Tim Hỷ Lạc đập thình thịch, “Lâm Hạo Sơ.”
Nhẹ giọng gọi khẽ, cô không dám gọi lớn, hù sợ đến anh.
Động tác Lâm Hạo Sơ càng lúc
càng nhanh, hô hấp hình như bắt đầu hỗn loạn. Hỷ Lạc thấy kinh hãi, cô
bất chấp một nhà chị cả chị hai đang ở góc phòng khách chơi mạt chược,
cũng bất chấp hai mẹ con ở sân thượng nhìn thấy, ôm cổ Lâm Hạo Sơ, cúi
đầu gọi, “Lâm Hạo Sơ, Lâm Hạo Sơ. . .”
Lâm Hạo Sơ hình như có chút
trì độn quay đầu, nhìn vào đôi mắt kỳ ảo không có chút tức giận của Hỷ
Lạc, một lúc lâu, anh tựa trên vai Hỷ Lạc, nhắm mắt, không có bất kỳ lời nói nào.
Hỷ Lạc thở dài một hơi, ngực
lại bị thắt chặt đến đau, tình hình anh như vậy rốt cuộc là đã bao lâu,
thế mà cũng không có bị ai phát hiện. Cô vuốt ve lưng anh, ngón tay mềm
mại chậm rãi theo hô hấp của anh.
Lâm Hạo Sơ dần dần tỉnh táo
lại, anh buông Hỷ Lạc ra, dựa vào thành ghế sofa, cúi đầu, có chút uể
oải, lại giống như đứa trẻ bi thương lẳng lặng ngồi.
Hỷ Lạc nhìn anh, cắn răng, bỗng nhiên ôm bụng, hàng chân mày nhíu chặt lại, “Lâm Hạo Sơ, bụng em đau quá.”
Lâm Hạo Sơ lấy lại tinh thần, vội vàng đỡ lấy vai cô, “Làm sao vậy? Vừa nãy không phải vẫn còn khỏe sao.”
Hỷ Lạc ôm bụng, nắm tay Lâm Hạo Sơ, “Anh đưa em đi bệnh viện được không, em rất khó chịu.”
Lâm Hạo Ngôn vừa lúc đi tới, bị hình dạng Hỷ Lạc dọa cho hoảng sợ, “Chị dâu, chị làm sao vậy?”
Những người khác trong phòng
khách cũng chú ý tới cảnh này, đều vội vàng hỏi thăm, Hỷ Lạc hơi chột
dạ, trên mặt vẫn như trước chống chế, cắn chặt môi, “Tôi có chút khó
chịu, đi bệnh viện khám xem.”
Diệp Hồng vội vàng kéo Lâm Hạo Ngôn, “Hạo Ngôn, lấy xe nhanh lên, đưa Hỷ Lạc đi bệnh vện khám đi.”
“Tôi đi lấy xe, anh ôm chị dâu ra ngoài.” Lâm Hạo Ngôn nói liền chuẩn bị ra ga-ra lấy xe.
Hỷ Lạc vội vã ngăn lại,
“Không cần, Hạo Ngôn chú ở nhà đi, để Hạo Sơ đưa tôi đi được rồi. Khả
năng chỉ là ăn đồ hư, không có gì đáng lo, không cần điều động binh
lực.”
Lâm Hạo Sơ một tay ôm lấy Hỷ
Lạc, “Tôi đưa Hỷ Lạc đi bệnh viện, chú ở nhà đi.” Nói xong cũng không
chờ Lâm Hạo Ngôn trả lời, trực tiếp sải bước hướng cửa đi đến.
Ra khỏi Lâm gia, cách một
khoảng, Lâm Hạo Sơ buông Hỷ Lạc, tự mình đi tới phía trước. Hỷ Lạc ở
phía sau giậm giậm chân, “Lâm Hạo Sơ, có anh đối xử người bệnh như thế
hả?”
Lâm Hạo Sơ cũng không trả lời, tiếp tục đi tới phía trước.
Trong xe, Hỷ Lạc thắt xong
dây an toàn, phát hiện Lâm Hạo Sơ không khởi động xe, nhìn ngoài cửa sổ
xe đờ ra. Cô sợ hãi đẩy anh một cái, “Nè, không đi sao?”
Lâm Hạo Sơ quay đầu lại nhìn
cô, trong mắt càng phát ra tia u ám không rõ, “Tần Hỷ Lạc, ai cho phép
em làm như vậy?” Ai cho phép em tự cho là đúng nhìn thấu sự khốn cùng
của tôi, ai cho phép em không hề cố kỵ lần này đến lần khác đụng vào
trái tim đóng chặt của tôi.
Hỷ Lạc cúi đầu, “Em . . em không muốn nhìn anh như vậy.”
Lâm Hạo Sơ nhìn cô, im lặng không lên tiếng, ngón tay siết chặt vô-lăng.
Hỷ Lạc ngẩng đầu đối diện ánh mắt thâm trầm của anh, từng chữ rõ ràng, “Em -sẽ -đau -lòng.”
Trái tim Lâm Hạo Sơ trong
nháy mắt, dường như có vật gì đó đang dâng trào lên, chưa từng có người
nào để ý sự khác thường của anh, anh cố sức che dấu sự hoảng loạn, cố
sức tránh né hiện thực, chưa từng có người nào quan tâm đến tâm tình của anh. Lúc này, Tần Hỷ Lạc lại đơn giản dễ dàng đập vỡ bức tường thành tự vây khốn chính mình nhiều năm như vậy, đơn giản như vậy lại thấy được
sự yếu đuối anh chịu đựng từ lâu. Anh thậm chí có chút tức giận, tâm
tình kiềm chế quá lâu, dốc toàn bộ sức lực.
Lâm Hạo Sơ bất ngờ chiếm lấy
môi cô, động tác có chút gấp rút, thậm chí có chút thô bạo, anh hung
hăng hôn cánh môi cô, lưỡi ngang ngược tiến vào trong miệng cô, hung
hăng mút lấy đầu lưỡi cô. Hỷ Lạc bị đè tựa vào ghế, hôn đến hít thở
không thông.
Về đến nhà, vừa vào phòng
khách còn chưa kịp bật đèn, Lâm Hạo Sơ thật giống như thay đổi thành
người khác dùng sức đem Hỷ Lạc ép trên cửa, nụ hôn ngang ngược cuốn sạch tất cả ùn ùn kéo đến. Hỷ Lạc hùa theo anh, anh dùng sức mà hôn, tay gấp gáp không tự chủ được theo vạt áo thăm dò tiến vào trong, chưa bao giờ
động chạm đến khu vực này, tay Lâm Hạo Sơ phủ trước ngực mềm mại của cô, động tác không thể gọi là dịu dàng.
Chóp mũi quanh quẩn mùi xạ
hương nhàn nhạt thuộc về anh, trong bóng tối, Hỷ Lạc chậm rãi hạ quyết
tâm, siết chặt ôm lấy anh.
Một đường triền miên đến ghế
sofa, Lâm Hạo Sơ kéo Hỷ Lạc đặt phía dưới. Anh không nói gì, toàn bộ
động tác thanh nhã ngày xưa đều thay đổi. Hỷ Lạc co ro phía dưới anh,
cảm thụ được nhiệt độ nóng rực từ cơ thể anh truyền đến, ngón tay cô run rẩy chống trên vòm ngực anh, bàn tay chống trên ngực trơn bóng, nơi đây rõ ràng truyền đến tiếng tim đập dồn dập như tiếng trống trận.
Anh gặm cắn chiếc cổ trắng
nõn của cô, giống như trút hết cơn giận, không có một chút thương tiếc.
Cảm giác được ham muốn của anh. Dục vọng càng sâu, Hỷ Lạc không do dự
bám chặt vào anh.
Rèm cửa sổ chỉ kéo lại một
lớp vải sa mỏng manh, mặt trăng trung thu thanh khiết vẩy từng giọt ánh
sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, trên sofa, anh phủ trên người cô, rõ
ràng là một mảng tối tăm, nhưng Hỷ Lạc lại có thể thấy được ánh mắt đau
thương lúc này của anh.
Ngón tay Lâm Hạo Sơ vuốt ve sợi tóc cô, “Tần Hỷ Lạc, em đã trốn không thoát rồi.”
Hỷ Lạc hiểu rõ ý tứ của anh,
hai chân cô quấn lên anh, “Từ trước đến nay em chưa từng nghĩ tới trốn
chạy, cũng vĩnh viễn trốn không thoát.” Nếu như không phải yêu anh như
thế, nếu như không phải muốn cùng anh đầu bạc răng long, em làm sao muốn trăm phương ngàn kế, em làm sao cần phải hèn mọn khẩn cầu, điều em muốn từ trước đến nay chỉ có mình anh mà thôi. Làm sao lại nghĩ tới việc
trốn chạy?
Lâm Hạo Sơ không hề ẩn nhẫn,
chôn thật sâu vào trong cơ thể cô. Con mãnh thú bị giam cầm ở sâu trong
nội tâm dường như trong nháy mắt được phóng thích, tâm tình kiềm nén đã
lâu toàn bộ trong nháy mắt như dòng nước được khơi thông ra ngoài.
Hỷ Lạc bị động tác thô bạo
của anh làm cho đau nhức, thế nhưng vẫn cắn chặt môi dưới. Cô biết lúc
này anh chẳng hề yêu cô, có lẽ anh cần chỉ là một loại an ủi, biết đâu,
chỉ là một phần ấm áp.
Trong tình yêu, ai yêu càng sâu, người ấy lại càng hèn mọn.
Trong tình yêu của họ, Tần Hỷ Lạc, đã định trước người đàn ông cô yêu sâu đậm nhất.
Một đêm lưu luyến, một đêm
dây dưa. Một đêm này, Hỷ Lạc thấy được sự yếu đuối thuộc về Lâm Hạo Sơ,
cái đó không muốn người biết, cái đó lặng lẽ chôn trong ngực người đàn
ông trầm mặc không nói gì của cô. Mồ hôi anh chảy xuống trên cơ thể cô,
từ từ thấm vào trong da thịt cô. Đêm nay Hỷ Lạc rõ ràng biết, cuộc đời
này, cô sợ mãi mãi không trốn thoát được nọc độc của người đàn ông này.