Lâm Hạo Sơ dịu dàng hôn cô, nụ hôn tinh tế từng chút từng chút chiếm đoạt ý thức cô, cô chỉ cảm thấy cả người như nhũn ra. Lúc này, cái bụng rất không
biết thời thế lên tiếng kêu gào “ục ục”, lăn qua lộn lại đến bây giờ,
hai người vẫn chưa ăn. Hỷ Lạc đỏ mặt ngại ngùng nhìn anh, ngón tay Lâm
Hạo Sơ siết lại thành nắm để ở khóe miệng, che lại nụ cười nếu có xảy
ra, “Anh đi nấu cơm.” Nói xong anh đứng dậy đi vào bếp.
Hỷ Lạc vội vã đuổi theo anh, “Anh nghỉ đi, để em làm.”
Lâm Hạo Sơ nhíu mày, dường như muốn nói “Em xác định?”
Nhìn bộ dáng không tin tưởng
của anh, Hỷ Lạc hừ nhẹ một tiếng, “Để cho anh biết cái gì gọi là kỹ
thuật nấu ăn nổi trội vượt bậc.”
Lâm Hạo Sơ cười cười chẳng ừ
hử gì cả, xoay người ngồi trở lại sofa, nhàn nhã bật TV xem. Ánh mắt lại lia xuống phòng bếp, “Nhớ cho ít muối, nhớ cho bột ngọt.” Anh dựa lưng
vào thành ghế sofa, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ sofa, “. . . À, còn có, tốt nhất là có thể để anh nhìn ra được hình dạng ban đầu của mấy món ăn
ha.”
Hỷ Lạc phẫn nộ trừng mắt anh, huênh hoang đi, huênh hoang đi, đợi đến khi xem anh thế nào cảm động
đến rơi nước mắt, thế nào ân hận mình đã sai, thế nào cam tâm tình
nguyện khen em.
Từ phòng khách, Lâm Hạo Sơ nhìn dáng vẻ
bận rộn trong bếp, nghe tiếng nước ào ạt truyền tới, ngay cả tiếng xoong nồi rơi rớt đến chói tai mà cũng không cảm thấy khó mà chịu đựng được.
Cái cảm giác này, chính là cảm giác gia đình sao? Anh khẽ cười.
Chờ thức ăn đặt trên bàn, Lâm Hạo Sơ nhìn mấy món ăn, trong lòng sáng tỏ, không nhìn ra được hứng thú gì trên mặt. Hỷ Lạc hồi hộp nhìn chằm chằm vẻ mặt của Lâm Hạo Sơ, thấy
chân mày anh hơi nhướn lên, Hỷ Lạc cũng không tự chủ được lại nhướn mày
theo. Bỗng nhiên lại thấy hàng chân mày nhướn lên càng cao, Hỷ Lạc nghi
ngờ nhìn anh, thế này là biểu hiện gì? Bộ mặt anh biến hóa cũng quá cứng đờ đi, hình như chỉ có lông mày mới biểu hiện được tâm tình. Cô cắn
chiếc đũa, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, cúi xuống mặt bàn, nhìn
chằm chằm anh không chớp mắt.
“Em là muốn ăn cơm, hay là
muốn ăn anh?” Vẻ mặt Lâm Hạo Sơ y chang như đánh bài poker, thình lình
quăng một câu như thế.
Hỷ Lạc thiếu chút nữa ngã
xuống dưới bàn, cô nắm chặt mép bàn, hòa hoãn làm dịu, “Lâm Hạo Sơ, lúc
anh ăn cố gắng đừng nên nói gì hết.”
Lâm Hạo Sơ khó mà lộ ra một biểu hiện rõ ràng.
“Vì mỗi khi anh nói luôn
khiến người ta chết nghẹn, em không muốn chết sớm thế đâu, em còn tuổi
xuân phơi phới vẫn chưa hưởng thụ hết.”
Lâm Hạo Sơ cứ tiếp tục ăn cơm một cách ngoan ngoãn.
Hỷ Lạc híp mắt, lẽ nào anh ăn không được, mấy món này có gì đó không bình thường? Cô lại len lén nhìn trộm anh vài lần.
Lâm Hạo Sơ cảm thấy được ánh
mắt cô, khóe môi không đổi phát hiện một độ cong nho nhỏ, ngẩng đầu, tầm mắt nhanh chóng xẹt qua cô, “Học không tệ lắm.”
Hỷ Lạc trừng lớn mắt, không thể tin được nhìn anh, “Anh ăn được sao?”
Lâm Hạo Sơ vẫn không ngẩng đầu nhìn cô, nhưng trong lòng lại có một luồng khí ấm áp kéo tới không rõ
nguyên do, “Em cố tình tìm má Ngô học sao?”
Má Ngô là người giúp việc của Lâm gia, Lâm Hạo Sơ lúc nhỏ do bác ấy nuôi lớn, Hỷ Lạc từ Lâm Hạo Ngôn
mới biết được Lâm Hạo Sơ từ nhỏ đã quen cách nấu ăn của má Ngô. Thế là
hai tuần này, hầu như mỗi ngày Hỷ Lạc đều đến Lâm gia tìm má Ngô học nấu ăn.
“Ừ, đáng tiếc thời gian quá
gấp, chỉ học được mấy món đơn giản thôi.” Hỷ Lạc cười híp mắt cúi đầu
bắt đầu ăn, Lâm Hạo Sơ chỉ là nói một câu đơn giản “Học không tệ lắm”,
là có thể khiến cô vui vẻ như ăn mật ngọt.
Lâm Hạo Sơ không nói gì, im
lặng gấp thức ăn trên bàn mà ăn, nói không rõ cảm nhận lúc này, trong
cuộc sống ba mươi mốt năm, đã quen sống một mình, bỗng nhiên lại xuất
hiện thêm một người, dường như, cảm giác này cũng không tệ.
Một chiếc Volvo đen yên lặng lướt đi,
trong xe, thư ký Ngô chuyên chú nhìn tình hình giao thông phía trước,
bầu không khí vô cùng yên ắng, anh liếc nhìn Giang Nhất Ninh bên cạnh
đang xuất thần, “Làm sao vậy?”
“Anh có nghĩ lần này anh ấy
tại sao lại đột nhiên phát bệnh?” Giang Nhất Ninh vẫn nhìn chăm chú về
phía trước, nhưng một chút ý thức lại không lưu lại ở cảnh quan trước
mắt .
Thư ký Ngô thật chăm chú nhìn cô một cái, không nói gì.
Giang Nhất Ninh lúc này mới
đem ánh mắt chuyển dời lên người ngồi bên cạnh, “Nói rõ có phải hay
không, cô ấy đối với anh ấy nhất định có ảnh hưởng?”
Thư ký Ngô biết “anh ấy” là
ai, cũng biết “cô ấy” trong miệng cô ám chỉ là ai, anh khẽ thở dài, “Bây giờ Hỷ Lạc là vợ của anh ấy, đối với anh ấy nhất định có ảnh hưởng,
chuyện này rất bình thường không phải sao?”
Giang Nhất Ninh nghiêng người ngơ ngác nhìn thư ký Ngô, một lát, cô từ tốn lắc đầu, “Không đúng. . .
Anh ấy như vậy, thực sự sẽ thích ai sao?”
Tay Thư ký Ngô nắm vô-lăng âm thầm siết chặt, ánh sáng mờ tối trong xe thấy không rõ vẻ mặt anh lúc
này, “Nhất Ninh, anh ấy đã kết hôn rồi, bất luận anh ấy có thích ai hay
không, cũng sẽ không thay đổi được gì.”
Giang Nhất Ninh giống như bị
vạch trần cái gì đó, cô có chút buồn bực nhìn thư ký Ngô, “Anh nói với
tôi mấy cái này để làm gì, tôi chỉ là quan tâm đến bệnh tình của anh
ấy.”
Thư ký Ngô cười cười không nói nữa, có
một số người khi mà động chạm đến tình cảm sâu kín trong lòng, bao giờ
cũng muốn giống như đà điểu, vùi đầu trong bãi cát. Chỉ cần mình không
đối mặt, dường như đoạn tình cảm đó sẽ không tồn tại, như vậy cũng sẽ
không bị thương tổn, hoặc là, sẽ không thương tổn tới người khác. Mà
không biết, ngoại trừ mình ra, người bên cạnh lại càng rõ ràng sự trốn
tránh của cô.
Cơm nước xong, Hỷ Lạc đem
dược liệu mà lão trung y cho, dùng nước nóng ngâm, bưng chậu để trước
giường Lâm Hạo Sơ. Lâm Hạo Sơ chán nản nhìn mấy thứ đen đen trong chậu,
toàn bộ gian phòng lập tức bị một mùi hương nồng nặc của dược liệu bao
phủ. Lâm Hạo Sơ buông sách trong tay, bất đắc dĩ nói, “Tần Hỷ Lạc, em
xác định ông trung y kia có chứng minh thâm niên nghề nghiệp?”
Vẻ mặt Hỷ Lạc đầy chính trực
gật đầu, “Đương nhiên, ông ấy chữa khỏi bệnh rất nhiều người nha, đây
chính là bài thuốc gia truyền độc quyền của ông ấy, nếu không phải thấy
em đặc biệt chịu khó, là người khác ông ấy không cho đâu.”
Lâm Hạo Sơ nhìn bộ dáng của
cô, lắc đầu, “Anh nghĩ ông ta thấy em dễ lừa gạt nên mới cho em đó, em
đưa tiền ông ta rồi à?”
Hỷ Lạc trừng lớn mắt, “Lâm
Hạo Sơ, anh làm sao có thể nghi ngờ chỉ số thông minh của em. Ông ấy
không hỏi em đòi tiền mà.” Cuối cùng, cô hít hít mũi, “Em chỉ là nhờ ba
em, ừm, giúp con ông ấy sắp xếp một công việc làm mà thôi.”
Lâm Hạo Sơ bĩu môi, cái bộ
dạng bị anh nói trúng rồi kìa, anh cầm lấy cuốn sách bên cạnh dựa vào
tường xem tiếp, “Chân anh còn chưa chữa khỏi đã bị cái thứ này làm cho
ngạt chết, hay là em tha cho anh đi.”
Hỷ Lạc phồng má, tức giận một tay đoạt
lấy sách trong tay anh, “Lâm Hạo Sơ, anh thật quá đáng, đây đều là em
khổ cực vất vả tìm được, sao anh lại giẫm lên tâm ý của em như thế chứ.”
Lâm Hạo Sơ thở dài một tiếng, ngẩng đầu vẻ mặt có chút đau khổ, “Phải ngâm sao?”
Hỷ Lạc gật đầu, “Không được thương lượng.”
Lâm Hạo Sơ híp mắt, ngoắc ngoắc ngón tay, “Tần Hỷ Lạc, lại đây.”
Hỷ Lạc đảo cặp mắt trắng dã,
động tác này, trong tay có phải còn thiếu một đạo cụ? Cầm thêm một khúc
xương đúng thật hoàn mỹ. Trong lòng thì oán thầm như vậy, nhưng lại
ngoan ngoãn đi tới, “Làm gì?”
Tay Lâm Hạo Sơ lao tới kéo cô vào trong lòng, đặt ở bên dưới, anh cười đến mê hoặc, “Hỷ Lạc. . . cảm
ơn em vì anh mà làm nhiều như vậy.”
Hỷ Lạc chỉ cảm thấy cổ họng
siết chặt, tay chống trên ngực, xuyên qua lớp áo sơmi mỏng manh, cô cảm
giác rõ ràng nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh, cô nuốt nuốt nước miếng,
“Không cần cảm ơn.”
Khuỷu tay Lâm Hạo Sơ chống
trên giường, bàn tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn cô, trên mặt lộ ra một
chút bối rối, giọng nói êm ái , “Thế nhưng làm sao bây giờ? Anh không
thích ngửi mùi này?”
Hỷ Lạc hóa đá, nếu như mắt
của cô không có vấn đề, nếu như đầu óc cô cũng không rớt mất, bây giờ
Lâm Hạo Sơ đang làm nũng cô ư? Anh nghiêng đầu, vẻ mặt bối rối mà nghênh nghênh, đâu phải dạng biến thái bình thường.
Taykia của Lâm Hạo Sơ nhẹ nhàng khiều khiều ngón tay Hỷ Lạc, còn lắc qua lắc lại muốn bùn nôn, “Hỷ Lạc?”
Hỷ Lạc chỉ cảm thấy một trận
thiên lôi hiện lên, thẳng tắp đánh trúng vào sau gáy Hỷ Lạc, trời ơi,
ông già thất thường này thực sự đang làm nũng, cô khó khăn di chuyển ánh mắt, “Vậy… vậy thì không ngâm nữa. “
Thằng cha Lâm Hạo Sơ này thật sự rất không hiền lành lắc đầu, “Vậy thì ngại quá, giẫm đạp lên tâm ý của em rồi.”
Hỷ Lạc bị anh “đánh” đến thần trí không rõ ràng, “Không . . . không sao đâu. Em không để ý đâu.”
Lâm Hạo Sơ giả vờ gắng gượng, “Thực sự. . . không sao hết?”
Hỷ Lạc gật đầu.
Lâm Hạo Sơ thoả mãn vỗ vỗ
gương mặt cô, “Ngoan.” Sau đó liền thu hồi mặt cười nghiêm chỉnh cầm lấy cuốn sách kế bên tiếp tục đọc.
Hỷ Lạc trừng mắt nhìn trần nhà, thế nào lại có loại cảm giác bị tính kế.
Lâm Hạo Sơ che mặt sau cuốn sách, nụ cười thoáng qua trên môi.
Hỷ Lạc tức giận bưng chậu nước đen đen
hậm hực đem vào phòng vệ sinh trút hết toàn bộ xuống bồn cầu, tức tối
gạt cần nước mấy lần, nhìn mảnh vụn dược thảo theo dòng nước trôi đi,
căm phẫn mắng mỏ Lâm Hạo Sơ, “Lưu manh, chỉ biết xài mỹ nam kế. Còn có
điểm nào ra dáng nhân viên công vụ nhà nước sao! Chỉ biết trước mặt mình bày yêu sách, không đàng hoàng, vô giá trị. Ôi nước ngâm chân yêu quí
thế là tiêu rồi.”
Lâm Hạo Sơ tựa vào cửa phòng
vệ sinh, hai tay khoanh trước ngực, nhẹ nhàng giơ tay, giả bộ gõ gõ mở
cửa phòng vệ sinh, “Tần tiểu thư hình như rất tức giận?”
Hỷ Lạc đi tới bồn rửa mặt cố
sức ấn chai xà bông rửa tay, ngoài cười nhưng trong không cười nói,
“Không dám ạ, ngài là lão gia, ngài là đại lão gia, tôi phải nghe lời
ngài thôi. Tôi ở trong nhà đâu có chút quyền gì.”
Lâm Hạo Sơ cố nén cười, càng
ngày càng phát hiện trêu cô thật không phải là trò hay, anh tiếc nuối
lắc đầu, “Aiz! Anh mới vừa trêu em thôi, ai biết em lại dễ bị kích thích như thế. Nhưng mà đổ thì đã đổ rồi, tâm ý em anh nhận là được rồi.”
Trong lòng Hỷ Lạc mừng thầm,
Lâm Hạo Sơ, đây chính là anh tự mình đâm đầu vào nha, đừng có mà trách
em. Cô xoa xoa tay, đi tới cạnh Lâm Hạo Sơ, ngẩng đầu lên nhìn anh,
“Thật không! Nói như thế thì anh lấy làm tiếc rồi?”
Lâm Hạo Sơ gật đầu, như trước ra vẻ đạo mạo, “Ừ, đó đều là tâm ý của em.”
Mắt Hỷ Lạc lóe sáng lên, “Nói như vậy, thật ra anh chuẩn bị ngâm chân?”
Lâm Hạo Sơ nhún vai, “Đáng tiếc bây giờ đổ hết rồi.”
Nụ cười Hỷ Lạc càng sâu, tay
cô nắm lấy vạt áo Lâm Hạo Sơ, kéo anh về phía mình, “Em quên nói cho
anh, ông trung y đó cho em. . .” Cô cố ý kéo dài giọng nói, mặt mỉm cười nhìn Lâm Hạo Sơ, từ tốn mà nói, “Là phần của một tháng, vừa mới đổ. . . chỉ là của đêm nay.”
Lâm Hạo Sơ vừa nghe xong mặt
lập tức đen hơn phân nửa, “Địa chỉ ông trung y kia ở đâu? Anh nghi ngờ
giấy chứng nhận của ông ta là giả, lập tức phái người tới tịch thu.”
Hỷ Lạc cười đến vai run lên,
“Lâm Hạo Sơ, nghĩ không ra anh cũng có ngày hôm nay. Đường đường là bí
thư thành ủy, nói không giữ lời?”
Lâm Hạo Sơ là ai, Lâm Hạo Sơ
là một người bụng dạ đen tối có nội tâm mạnh mẽ. Nheo cặp mắt hoa đào,
đưa tay khoác lên vai Hỷ Lạc, âm thanh có chút dụ hoặc, “Hỷ Lạc, chúng
ta có muốn hay không. . . tiếp tục chuyện trước kia chưa làm xong?” Ngón tay nhẹ nhàng quấn tóc Hỷ Lạc.
Hỷ Lạc ngẩng đầu tà tà liếc anh, “Chuyện gì?”
Lâm Hạo Sơ cúi xuống, bên tai cô khẽ thở một hơi thở, “Chuyện trước khi ăn chưa làm xong.”
Đại não Hỷ Lạc ầm một tiếng
nổ tung, cả người cô run rẩy một hồi, vội vã kéo cánh tay Lâm Hạo Sơ
đang khoác trên vai, “Cái. . . cái kia, mỹ nam kế đối với em hết tác
dụng rồi. Đừng nghĩ lại thay đổi sự chú ý của em .” Ánh mắt cô hoảng
loạng dao động, không dám nhìn thẳng anh.
Hai tay Lâm Hạo Sơ bỗng nhiên “bang” một tiếng chống trên cánh cửa, Hỷ Lạc bị giam trong hai tay anh, “Không tác dụng. . .” Anh đăm chiêu suy nghĩ nhìn Hỷ Lạc, “Chúng ta cứ
thử xem như thế nào?”
Hỷ Lạc sững sờ, nhìn mặt anh
từ từ khuyếch đại trước mắt cô, cô căng thẳng từ từ nhắm hai mắt, “Được
rồi! Không ngâm thì không ngâm nữa!”
Lâm Hạo Sơ rốt cục nhịn không được cười ra tiếng, ngón trỏ anh nhẹ nhàng phớt qua mũi Hỷ Lạc, “Thật ngoan.”
Đến tận đây, Lâm Thất Thường
lần thứ hai hoàn thắng. Tần tiểu thư hoàn toàn rơi lệ, trong cái nhà
này, địa vị nô lệ của cô căn bản đã hoàn toàn bị đóng mác.