Cám Ơn Em Đã Can Đảm Yêu Anh

Chương 4: Chương 4: Thích




Buổi tối, Hỷ Lạc tới Cẩm Tinh rất sớm, sau khi đến Cẩm Tinh mới biết được công việc lần này chính là tiếp viên, Cẩm Tinh là khách sạn kết hợp với các hoạt động giải trí do một thương nhân Hoa kiều quốc tịch Mỹ tại thành phố N hao tốn nghìn vạn tiền của đầu tư, đây là nơi tiêu tiền thuộc loại cao cấp. Sở dĩ mời quan chức chính phủ tham gia là vì dự án này được hợp tác cùng chính phủ. Phần lớn lợi nhuận thu được đều đem vào quỹ công ích quyên góp cho từ thiện. Công việc của Hỷ Lạc các cô rất đơn giản, phụ trách nghênh tiếp quan chức chính phủ. Trang điểm xong, thay sườn xám, Hỷ Lạc nhìn mình trong gương một chút, trang điểm đậm như thế, lát nữa Lâm Hạo Sơ có thể nhận ra cô không? Nghĩ vậy, cô bĩu môi, nhưng dù không trang điểm, anh cũng chẳng nhận ra cô.

Bắt đầu công việc, Hỷ Lạc thấp thỏm đứng ở cửa Cẩm Tinh, một nhóm lại một nhóm quan chức chính phủ, còn có rất nhiều thương nhân tài chính kinh tế đi vào. Qua thật lâu, rốt cục cũng thấy Lâm Hạo Sơ từ một chiếc Mercedes màu đen tiến lại gần, đi cùng với anh chính là người đó – thư ký Ngô.

Hỷ Lạc nắm chặt tay, nghênh tiếp, trên mặt nở một nụ cười, “Bí thư Lâm, chào ngài, mời theo bên này.”

Lâm Hạo Sơ chỉ hơi gật đầu, không có biểu hiện gì, hình như không nhìn cô, cùng với thư ký Ngô bên cạnh nói cái gì, Hỷ Lạc lễ phép đi phía sau. Hỷ Lạc đi bên cạnh anh, len lén quan sát anh, đêm nay anh mặc comple màu đen, áo sơmi màu tím thẫm cùng cravat đen, màu sắc rất đơn giản nhưng cũng không mất phần trang trọng. Da anh trắng nên mặc màu tím rất đẹp.

Lâm Hạo Sơ hình như cảm giác được ánh mắt của cô, dừng việc nói chuyện với thư ký Ngô, khẽ quay đầu nhìn Hỷ Lạc, trong mắt nhất thời kinh ngạc, lập tức cười yếu ớt, “Tần Hỷ Lạc?”

Tim Hỷ Lạc càng lúc đập càng nhanh, kinh ngạc mở to mắt, “Anh nhớ ra tôi?”

Lâm Hạo Sơ gật đầu, trên mặt vẫn mỉm cười nhàn nhạt, “Cô sao lại ở đây?”

Gương mặt Hỷ Lạc thoáng nóng lên, hơi đỏ mặt, “Giúp bạn làm việc.”

Lâm Hạo Sơ không nói gì nữa chỉ mỉm cười, yên lặng theo Hỷ Lạc vào hội trường. Vừa vào hội trường lập tức có rất nhiều quan chức quen thuộc vây quanh Lâm Hạo Sơ, bởi vì quan hệ của Tần Vĩ Thâm nên rất nhiều quan viên Hỷ Lạc đều thấy quen, mặc dù không nhớ tên nhưng đều biết lai lịch không nhỏ. Đứng xa xa nhìn Lâm Hạo Sơ, anh đứng ở trong đám đông rất dễ nhận ra, trên mặt luôn mỉm cười nhợt nhạt, thỉnh thoảng cùng người bên cạnh nói cái gì đó.

Nguyên một buổi tối, ánh mắt của Hỷ Lạc hầu như không khống chế được phiêu dạt về phía bàn có vị trí cao nhất, hình như Lâm Hạo Sơ uống rất nhiều rượu nhưng trên mặt nhìn không ra tâm tình gì, chỉ là sắc mặt không tốt lắm.

Đến khi buổi tiệc kết thúc, Hỷ Lạc vẫn chưa tìm được cơ hội cùng Lâm Hạo Sơ nói chuyện. Đứng trước gương trong phòng vệ sinh, Hỷ Lạc nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt mình, Tần Hỷ Lạc, như vậy cũng rất tốt, có thể thấy anh cũng được rồi, cười lên nào. Mới vừa vào gian toilet, chợt nghe vài tiếng giày cao gót trong không gian trống trải của phòng vệ sinh vang lên.

“Tao có thể giúp mày sắp xếp ổn thỏa, mày phải nắm chặt cơ hội, nghìn vạn lần đừng đạp đổ.”

“Tao biết rồi, nhưng vẫn hơi lo.”

“Lo cái gì, anh ấy uống thuốc xong sẽ không làm được gì nữa.”

Hỷ Lạc nghe thế, nhịn không được bĩu môi, phòng vệ sinh thật đúng là một nơi thần kỳ, cái gì bà tám đều có thể nghe được, so với web Tianya còn hữu ích hơn.

“Haiz, mày nói anh ấy tỉnh dậy có thể không thừa nhận không?”

“Đồ ngu, Lâm Hạo Sơ có thân phận có địa vị, chỉ cần gạo nấu thành cơm, anh ấy thế nào cũng phải chú ý đến danh dự của mình chứ?”

Thân thể Hỷ Lạc cứng đờ, Lâm Hạo Sơ?

“Anh ấy đang ở phòng 1076, mày nhớ kỹ nha, tao mất không ít công sức mới thông qua quan hệ để toàn thành cho mày đó, nghìn vạn lần đừng xảy ra sự cố.”

Người kia hình như đang do dự, không nói gì nữa.

“Mày không phải thích anh ấy sao, anh ấy là dạng người thanh tịnh trong sạch, không gần “mặn” như vậy. Không dùng chiêu này thì không còn cách khác. . . Chẳng lẽ… anh ấy không phải có vấn đề về mặt đó chứ?”

Hỷ Lạc khóe miệng co giật, trong đầu hiện lên Lâm Hạo Sơ dáng người cao ngất cường tráng, Lâm Hạo Sơ có thể là ED (1) ?

“Không thể nào, nhìn bề ngoài anh ấy. . . Hẳn là, hẳn là MAN bình thường chứ.”

“Buổi tối mày thử xem chẳng phải sẽ biết sao.”

. . .

Âm thanh giày cao gót dần dần đi xa, Hỷ Lạc xoa xoa hai chân có chút tê dại, lúc ra khỏi phòng vệ sinh đầu óc còn lờ mờ. Đợi đến lúc cô tìm được hội trường thì đã không thấy bóng dáng của Lâm Hạo Sơ.

Đứng ở cửa phòng 1076, Hỷ Lạc do dự nhưng vẫn nhấn chuông cửa.

Lúc Lâm Hạo Sơ mở cửa thấy Hỷ Lạc rõ ràng hơi kinh ngạc, anh không nói gì, chỉ chờ Hỷ Lạc lên tiếng.

Hành lang khách sạn yên lặng, bên ngoài trời bắt đầu mưa, mưa rất to, trên cửa sổ thủy tinh sát đất truyền đến âm thanh những giọt mưa đánh vào “ầm ầm”. Lâm Hạo Sơ chỉ mặc áo sơmi, áo sơmi tím thẫm, mái tóc đen tuyền, đôi mắt sâu thẳm, rèm cửa sổ phía sau anh chưa được khép lại, bên ngoài từng đợt từng đợt nước mưa như hoa rơi theo cửa sổ sát đất chảy xuống, từng mảng từng mảng, không gian phía sau Lâm Hạo Sơ phủ một tầng màu sắc tịch mịch.

Thật lâu sau đó, cho dù đã chia tay, gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, Hỷ Lạc vẫn nhớ kỹ hình ảnh ấy, nhớ kỹ đêm mưa mùa hè ấy, nhớ kỹ Lâm Hạo Sơ đã từng có phong thái thật đẹp xuất hiện trong thế giới của Tần Hỷ Lạc.

“Cái kia. . .” Hỷ Lạc không biết nên mở miệng thế nào, cô chọn từ một cách có tổ chức, cẩn thận quan sát đến sắc mặt Lâm Hạo Sơ, sắc mặt có chút trắng bệch, có lẽ do uống rượu? Trên trán hình như lấm tấm mồ hôi, có lẽ là mùa hè quá oi bức?

Cô cúi đầu hỏi, “Anh có khó chịu không?”

Lâm Hạo Sơ chau mày, nhìn cô khó hiểu, “Khó chịu?”

Lưỡi Hỷ Lạc co thắt, nhìn bên ngoài hàng lang, nghĩ ở bên ngoài nói cái này đối với hình tượng Lâm Hạo Sơ dường như không tốt lắm, “Tôi vào trong nói được không?”

Lâm Hạo Sơ do dự một chút, sau đó nghiêng người để cô vào trong.

Hỷ Lạc thận trọng ngồi trên sofa, càng hồi hộp càng không biết nên nói như thế nào, “Tôi ở trong phòng vệ sinh vô tình nghe được có người nói…khụ, việc đó,cho anh uống thuốc…anh không sao chứ?” Hỷ Lạc hơi gượng gạo, loại đề tài này nói ra thật là lạ, cho dù cô đơn thuần là xuất phát từ lòng tốt nhắc nhở anh.

Lâm Hạo Sơ ngồi trên giường đối diện cô, nghe nói như thế trên mặt như trước không biểu hiện gì, Hỷ Lạc đoán không được tâm tình của anh, lúc này mới biết được mặt những người chơi bài poker trong tiểu thuyết ngôn tình có bao nhiêu chuẩn xác, quả nhiên là gương mặt lạnh lùng tê liệt.

Lâm Hạo Sơ chỉ nói một câu “Cảm ơn cô nhắc nhở” thì không lên tiếng nữa.

Hỷ Lạc sửng sốt, “A, không cần cảm ơn.” Thế nào càng ngày càng cảm thấy nói chuyện với người đàn ông này thật mệt nhọc nhỉ.

“Đúng rồi, hay là anh đổi phòng đi? Hình như cô ta biết anh ở phòng này.”

“Tôi đã biết rồi.” Lâm Hạo Sơ nhẹ nhàng phun ra bốn chữ.

Hỷ Lạc chán nản, nói thêm nhiều chữ nữa anh sẽ chết hay sao.

“Đã khuya rồi, tôi bảo thư ký Ngô đưa cô về.” Lâm Hạo Sơ đứng dậy, ý đồ tiễn khách rất rõ ràng.

Hỷ Lạc cũng vội vã đứng dậy, “Không cần, tôi bắt xe là được rồi.” Cuối cùng nhịn không được lại hỏi, “Anh thực sự không sao?”

Ánh mắt Lâm Hạo Sơ hiện lên tia ngạc nhiên, anh nhếch nhếch khóe miệng, “Tại sao cô quan tâm tôi như vậy?”

Hai tay bên người Hỷ Lạc không tự giác nắm chặt thành quyền, cô cắn cắn môi dưới, “Bởi vì… em muốn hiểu anh nhiều hơn. Bởi vì em …hình như thích anh.”

“Em thích tôi?.” Nét mặt không hề thay đổi của Lâm Hạo Sơ đột nhiên mang theo ý tứ khôi hài, khóe mắt anh mang theo ý cười, cúi người nhẫn nại nhìn cô.

Hỷ Lạc ngẩng đầu nhìn thẳng anh, “Vâng”

Lâm Hạo Sơ ý cười càng sâu, “Thích tôi cái gì?” Anh bỗng nhiên dừng lại, lập tức có chút châm biếm nói, “Khuôn mặt tôi?”

Hỷ Lạc thấy anh đột nhiên cười thì giật mình, anh đang cười nhưng làm cho người khác không cảm thấy được chút ấm áp nào, toàn thân tràn ngập từng trận ớn lạnh.

Hỷ Lạc cụp mắt, cho tới năm 21 tuổi này cô có không ít người theo đuổi, nhưng để cô chủ động bày tỏ thì đây là lần đầu tiên. Tần Hỷ Lạc là một người cẩu thả lơ đễnh, có nhiều lúc, cô thông minh nhưng luôn ẩn trong cái vỏ bọc khờ khạo. Trong tình yêu, cô không có nhiều kinh nghiệm lắm, nhưng cô là người dám yêu dám hận, xác định được lòng mình, xác định được tình cảm của mình thì sẽ liều lĩnh, hăng hái tiến lên. Tuy rằng cho đến bây giờ cô vẫn không hiểu, tại sao tình cảm đối với Lâm Hạo Sơ lại kỳ quái như vậy. Như dời núi lấp biển, đột nhiên kéo tới chỉ trong một đêm. Lẽ nào… chỉ vì giấc mộng kia?

“Có thể anh không tin. . . Lần đầu tiên gặp anh, em chỉ biết, anh chính là người mà em đang đợi. Rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, rõ ràng là anh đang cười nhưng em có thể cảm thấy được anh là một người rất buồn bã, cô đơn.” Âm thanh của cô dần dần thấp hơn, dường như muốn nói cho anh nghe, lại dường như chỉ đang nói với chính mình, “Đối với anh, em có loại cảm giác thân thuộc như đã từng quen nhau.”

Lâm Hạo Sơ nhìn cô, đôi mắt của cô dường như rất giống đôi mắt trong trí nhớ của anh, nghĩ vậy, trong lòng Lâm Hạo Sơ bỗng buồn bực, đôi mắt mơ hồ, xoay người nhìn bóng đêm đen kịt, “Chúng ta không có khả năng, lòng đã chết từ lâu.”

Nhìn xuyên qua cái bóng phản chiếu dưới ánh đèn bên cửa sổ, Lâm Hạo Sơ thấy rõ ràng vẻ mặt cứng đờ của Hỷ Lạc. Anh không quay đầu lại, cơn đau mơ hồ truyền đến từ chân nói cho anh biết, đen và trắng mãi mãi là hai thái cực, huống chi là một người như anh, huống chi là Tần Hỷ Lạc.

Hỷ Lạc yên lặng đứng phía sau anh, trầm mặc một hồi, cô nhẹ nhàng giương khóe môi, “Có thích hay không là việc của em, chấp nhận hay không là quyền của anh.”

Lâm Hạo Sơ quay người lại, chậm rãi đến gần cô, kề sát bên cô, anh cúi đầu đối diện cô, ánh mắt sắc bén, “Em biết gì về tôi? Làm sao xác định là thích tôi?”

Hỷ Lạc đứng sát vách tường, có thể nghe được tiếng hô hấp lẫn nhau, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh, “Em xác định, chỉ cần là anh, tốt hay xấu, em đều có thể chấp nhận.” Cô chỉ bước theo cảm giác của mình, đã quyết định, đụng phải tường cũng không quay đầu lại.

“Vậy sao?” Lâm Hạo Sơ gợi lên khóe môi cười cười, anh bỗng nhiên dùng sức nắm vai Hỷ Lạc, không giải thích liền xoay người cô đối diện bức tường, đưa lưng về phía anh.

Lâm Hạo Sơ tựa vào tai cô, hơi thở ấm áp thổi vào cổ cô, “Có muốn biết một chút tôi thật ra là loại người nào không?” Trong cơ thể phảng phất dâng một trận khô nóng, ánh mắt anh khẽ thay đổi, biết là hiệu lực của thuốc có tác dụng rồi. Đôi mắt rũ xuống nhìn người đối diện, tay nắm vai cô dần dùng sức.

Tim Hỷ Lạc đập rất nhanh, nhận thức trong đầu cô xoay vòng không xác định, lúc này Lâm Hạo Sơ xác thực rằng cô hơi sợ hãi, sự ôn hòa nhã nhặn của anh lúc nãy khác nhau một trời một vực.

“Sợ sao?” Âm thanh của Lâm Hạo Sơ trầm thấp lượn lờ quanh tai cô.

Hỷ Lạc cắn răng, “Không, em nói rồi, anh như thế nào em đều có thể chấp nhận.”

Ngón tay Lâm Hạo Sơ thon dài chậm rãi lướt qua cổ trắng nõn của cô, sự tiếp xúc lạnh lẽo nhưng lại khiến cho cô từng đợt nóng ran .

Vóc dáng Hỷ Lạc rất cao, hơn 1m7, cô mặc một chiếc quần jean ngắn, phía trên là áo sơmi trắng và áo khoác Hàn Quốc màu xanh lá. Lâm Hạo Sơ cởi áo khoác của cô, chân dài để giữa hai chân cô, đầu tựa vào hõm vai, “Không từ chối tôi?”

Hỷ Lạc cắn chặt môi, im lặng không lên tiếng, cô biết, lúc Lâm Hạo Sơ tuyên bố, tuyên bố giữa bọn họ không thể vượt qua cũng là khiêu khích, xem sức chịu đựng của cô rốt cuộc được bao nhiêu. Thậm chí là khích cô, để cô từ bỏ khi chưa muộn.

Lâm Hạo Sơ cười nhẹ, ngậm vành tai xinh xắn, đầu lưỡi chậm rãi vuốt ve. Trượt xuống gáy cô, ngón tay nhẹ nhàng mở ba nút trên chiếc sơmi trắng. Ánh mắt nhìn chăm chú vào sườn mặt cô nhưng một chút sắc dục cũng không có.

Hô hấp Hỷ Lạc bắt đầu gấp, cả người run lên từng đợt. Chưa bao giờ có kinh nghiệm cùng người khác phái thân mật quá mức, cô căng thẳng đến nỗi tim dường như muốn vỡ ra.

Lâm Hạo Sơ nheo mắt, lộ ra tia nguy hiểm, Hỷ Lạc đưa lưng về phía anh, anh không thấy được biểu tình của cô. Anh hạ đôi mắt, “Tần Hỷ Lạc, em thực sự không cự tuyệt tôi? Em sẽ hối hận.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.