Hỷ Lạc ngỡ ngàng chôn chân tại chỗ, đờ
đẫn nhìn Lâm Hạo Sơ đứng dậy. Anh chậm rãi đến gần cô, Hỷ Lạc cố gắng
nhìn trong mắt anh đọc được những gì, nhưng thất vọng phát hiện, trong
mắt anh thật sự không có một tia ấm áp. Giọng nói Hỷ Lạc yếu ớt, “Tại
sao?” Trước đó rõ ràng vẫn rất tốt không phải sao? Lâm Hạo Sơ hạ đôi mắt, “Em
không cần biết. Ngày mai anh sẽ tìm luật sư thỏa thuận việc ly hôn.” Nói xong anh liền sát bên người Hỷ Lạc mà qua.
Khi đi ngang người Hỷ Lạc
bàn tay anh chạm phải tay Hỷ Lạc, cảm xúc lạnh lẽo như tâm trạng lúc này của cô, cô không cách nào tưởng tượng nổi vừa mới trước đây một giây,
đôi tay này còn ấm áp chạm vào cô. Hỷ Lạc sững sờ một chỗ, sau đó xoay
người đuổi theo Lâm Hạo Sơ, một tay cầm cổ tay anh, “Cho em một lý do,
không thì đừng hòng em sẽ đồng ý.”
Lâm Hạo Sơ gỡ tay cô ra,
trong giọng nói hiện ra sự lạnh nhạt, “Từ đầu đến cuối anh chưa từng yêu em. Anh đã thử yêu em, làm không được, cho nên anh không muốn lại làm
khó chính mình.”
Đầu ngón tay Hỷ Lạc bấm thật
sâu trong lòng bàn tay nhưng một chút cũng không cảm giác được đau đớn,
cô ngửa đầu, kìm nén nỗi chua xót trong khóe mắt, “Em không tin, nếu như là vì tình yêu, thế thì trước đây anh cũng không yêu em, nhưng lại đồng ý lấy em. Bây giờ nói cái lý do này để ly hôn, anh cho rằng em sẽ tin
anh sao?”
Lâm Hạo Sơ đưa lưng về phía
Hỷ Lạc, cánh tay buông xuống bên hông nắm chặt lại buông ra, “Em tin hay không với anh không quan hệ, việc anh đã quyết định sẽ không thay đổi.”
“Lâm Hạo Sơ! Anh lại trốn cái gì nữa? Anh căn bản không phải là loại người không chịu trách nhiệm.”
Giọng nói của Hỷ Lạc có chút run, cho dù nhìn không thấu anh đi nữa, cô
cũng biết, nếu ban đầu anh đã chấp nhận lấy cô thì sẽ không đơn giản rời khỏi.
Trong đáy mắt Lâm Hạo Sơ xẹt
qua một tia mâu thuẫn, anh cắn răng, nhẹ giọng cười nhạo, “Em cho là bản thân rất hiểu anh?”
Hỷ Lạc nghe được giọng điệu
đã từng quen thuộc, biết anh lại nhớ tới thế giới của chính mình, cô đi
qua ôm lấy anh, vòng tay siết chặt thắt lưng anh, giọng nói trở nên mềm
mại, “Em hiểu anh. Lâm Hạo Sơ, đừng trốn được không? Có vấn đề gì chúng
ta cùng nhau đối mặt. Em sẽ luôn bên cạnh anh, không nên đem chính mình
giấu đi nữa.”
Lâm Hạo Sơ tách từng ngón tay cô, cố sức đẩy cô ra, trong ánh mắt không có một chút thương tiếc nhìn
thẳng cô, “Tần Hỷ Lạc, đừng tính toán việc khiến anh yêu em nữa, anh làm không được, cho nên, đừng có bức anh. Anh muốn ly hôn em.” Anh không hề nhìn cô, xoay người đi vào thư phòng khóa trái cửa.
Nước mắt Hỷ Lạc trào ra, cô
chậm rãi đi tới đứng trước cửa, “Lâm Hạo Sơ, mặc kệ anh dùng phương pháp gì, em cũng sẽ không ly hôn với anh. Đời này em chỉ biết có anh, anh
đuổi không nổi em.” Giọng nói Hỷ Lạc bắt đầu nghẹn ngào, tay cô ra sức
đập cửa dường như trút hết ra, “Anh là kẻ hèn nhát, chỉ biết mỗi việc
trốn tránh, anh xấu xa.” Hỷ Lạc ngã ngồi trên sàn nhà trước cửa phòng,
nhỏ giọng nức nở, “Anh có thể trốn được ở đâu? Lại trốn, hay chỉ là có
mỗi một mình anh…”
Lâm Hạo Sơ chán nản ngồi trên ghế da, nhìn về phía chân trời ngoài cửa sổ, ánh sao khắp bầu trời tỏa
sáng cũng không làm anh thấy chói mắt. Anh từ từ nhắm mắt, Tần Hỷ Lạc,
rời xa anh đi, cái gì anh cũng không thể cho em.
Không biết Hỷ Lạc ngồi trên
mặt đất bao lâu, trong thư phòng một khoảng yên lặng, Lâm Hạo Sơ cả đêm
cũng không có ra ngoài. Cô đi tới sofa trong phòng khách ngồi xuống, e
là vì khóc quá lâu, con mắt sưng tấy lên, dựa vào sofa không biết thiếp
khi nào.
Sáng sớm, Lâm Hạo Sơ ra khỏi
thư phòng thì thấy Hỷ Lạc cuộn mình ngủ trên sofa. Ban đêm cuối thu,
không khí lạnh lẽo khiến cả người cô có cảm giác mát lạnh. Lâm Hạo Sơ
lấy chăn nhẹ nhàng đắp trên người cô, ngồi xổm bên cạnh sofa, ngón tay
nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, cô giống như không yên tâm cọ cọ vào sofa, Lâm Hạo Sơ nhìn gương mặt hơi ửng đỏ của cô, khóe miệng khẽ cong lên, cúi
người in một nụ hôn trên khóe môi cô, thấp giọng nói, “Hỷ Lạc, xin lỗi
em!”
Đến khi Hỷ Lạc tỉnh lại, Lâm
Hạo Sơ đã rời khỏi. Gọi điện thoại cho anh vẫn không có người nghe, Hỷ
Lạc thay xong quần áo, không yên lòng đến trường đi học, cả ngày đều rũ
rượi phờ phạc. Vừa tan học liền bay về nhà, Hỷ Lạc đợi thật lâu, đồng hồ quay một vòng lại một vòng, cửa thủy chung vẫn không truyền đến âm
thanh tra chì khóa mở cửa.
Lâm Hạo Sơ cả đêm cũng không
có trở về, ngày thứ hai Hỷ Lạc không đến trường, đang chuẩn bị đến tòa
thị chính tìm Lâm Hạo Sơ thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa, cô mở cửa, một người đàn ông mặc âu phục màu đen đeo kính gọng vàng đứng
trước cửa.
Anh ta hướng Hỷ Lạc cười
cười, lấy ra một tấm danh thiếp, “Chào cô, tôi là Vu Văn Kiệt luật sư
công ty luật Trung Vĩ.”
Tay Hỷ Lạc từ cánh cửa từ từ hạ xuống, không nghĩ tới Lâm Hạo Sơ thật sự không chỉ nói rồi thôi.
Vào trong nhà, luật sư Vu lấy ra một tập tài liệu đưa cho Hỷ Lạc, “Cô Lâm, đây là chứng cứ mà bí thư
Lâm yêu cầu soạn thảo việc thỏa thuận ly hôn. Ông bà không có con cái
cho nên không tồn tại vấn đề quyền nuôi dưỡng con cái, về chuyện chi phí sinh hoạt và phân chia tài sản…”
“Luật sư Vu!” Hỷ Lạc cắt đứt
lời anh ta, “Tôi… không có ý định ly hôn anh ấy, giữa chúng tôi có chút
hiểu lầm, thỏa thuận này tôi sẽ không ký.”
Luật sư Vu hiển nhiên không
ngờ tới cô sẽ nói như vậy, anh ta có chút khó xử nhìn Hỷ Lạc, “Cô Lâm,
đây đều là do bí thư Lâm dặn dò, trách nhiệm của tôi chẳng qua là truyền đạt cho cô ý nguyện theo sự ủy thác của người, anh ta nâng gọng kính
gác ở chóp mũi, “Còn nếu như cô không ký, tôi đề nghị cô suy nghĩ lại
cho kỹ càng.”
Thấy Hỷ Lạc trở nên im lặng,
luật sư Vu muốn nói lại thôi, “Cô Lâm, xin lỗi tôi nhiều lời, bí thư Lâm đã đến tòa án trình báo cáo sức khỏe tâm lý của anh ấy, đã chẩn đoán
chính xác anh ấy mắc bệnh đa nhân cách phân liệt nghiêm trọng, cho dù cô không ký, toà án cũng sẽ dựa vào ý nguyện của người ủy thác quyết định
hai người ly hôn.”
Hỷ Lạc trợn to mắt nhìn anh
ta, hô hấp bắt đầu hỗn loạn, “Anh nói, Lâm Hạo Sơ đã đến tòa án trình
báo cáo tâm lý của anh ấy?”
Luật sư Vu gật đầu, tiếp tục
nói, “Tình trạng của bí thư Lâm hiện nay, đã không còn thích hợp cùng cô chung sống với nhau, cho nên anh ấy lựa chọn ly hôn cũng là muốn tốt
cho cô.”
Hỷ Lạc gục đầu xuống, cô sớm
nên đoán ra, nhất định Lâm Hạo Sơ đã thấy hình ảnh trong DV, anh nhất
định là đã biết bệnh tình chính mình.
Luật sư Vu trở nên trầm tĩnh, “Cô Lâm, bí thư Lâm và tôi cũng coi như quen biết đã lâu, tôi lắm miệng nói một câu, chuyện anh ấy quyết định rất khó thay đổi, thậm chí anh ấy đã trình đơn xin từ chức, chuyện này đủ để nói rõ anh ấy kiên trì bao
nhiêu.”
Hỷ Lạc bỗng nhiên ngẩng đầu,
luật sư Vu đem thỏa thuận ly hôn đẩy tới trước mặt Hỷ Lạc, “Cô Lâm, cô
vẫn là cân nhắc cho kỹ đi.”
Tiễn luật sư Vu đi xong, Hỷ
Lạc liền gọi điện thoại cho Lâm Hạo Sơ, trong điện thoại vẫn là truyền
đến một giọng nữ máy móc, “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã
tắt máy.”
Hỷ Lạc nắm túi xách vội vàng
ra ngoài, đến tòa thị chính, sau khi hỏi bảo vệ mới biết Lâm Hạo Sơ đã
đi công tác, lại hỏi tiếp đi đâu, bảo vệ cũng không biết, cho dù biết
cũng sẽ không tùy tiện nói với người xa lạ. Hỷ Lạc chán nản lếch bộ trên đường, đột nhiên nhớ tới cái gì, cô lấy điện thoại ra bấm số, “Alo, thư ký Ngô, tôi là Hỷ Lạc. Anh… có thể nói cho tôi biết các anh đang công
tác ở đâu không?”
Thư ký Ngô liếc mắt nhìn Lâm
Hạo Sơ đang ngồi trước bàn hội nghị cùng mọi người thảo luận, che ống
nghe nhỏ giọng đi ra xa, “Hỷ Lạc, cô cũng đừng khiến tôi khó xử.”
“Thư ký Ngô, xin anh nói cho
tôi biết được không, tôi tuyệt đối không cho anh ấy biết là do anh nói,
tôi bảo đảm.” Hỷ Lạc có chút nôn nóng bất an, chỉ có loại ý thức nói cho cô, cô phải lập tức nhìn thấy Lâm Hạo Sơ.
Thư ký Ngô im lặng một hồi,
anh ta hắng giọng nói, “Tôi là tuyệt đối sẽ không nói cho cô biết chúng
tôi đang công tác tại mỏ dầu huyện J.”
Hỷ Lạc nheo mắt cười, “Cảm ơn anh, thư ký Ngô.”
Thư ký Ngô ngắt điện thoại,
khe khẽ thở dài, lại nhìn về phía phòng hội nghị, hy vọng làm như vậy có thể giúp được anh ấy.
Hỷ Lạc trực tiếp bắt xe khách đi tới huyện J, bởi tối hôm qua cả đêm chưa được ngủ ngon, thần trí mơ
màng suốt đường đi. Tình hình giao thông không tốt, đoạn đường thông từ
thành phố N tới huyện J đang được sửa chữa, mặt đường lởm chởm ổ gà, hơn nữa mưa gần đây tạo thành vũng nước trên mặt đường. Lộ trình 3 tiếng
đồng hồ ngắn ngủi nhưng sắp thành 6 tiếng đồng hồ.
Lâm Hạo Sơ ra khỏi phòng họp thấy thư ký Ngô đứng trên hành lang đờ ra, anh lại gần, “Ngơ ngẩn cái gì vậy? Đi thôi.”
Thư ký Ngô vội vàng đuổi
theo, “Lịch trình tiếp theo là kiểm tra vấn đề an toàn của mỏ dầu, xong
rồi về luôn. Bây giờ trời cũng tối rồi, không bằng ngày mai về đi?”
Lâm Hạo Sơ một đường thẳng
tới phía trước, “Trong thành phố đột nhiên có điện gọi về, chúng ta phải trở về thành phố trong đêm.”
Thư ký Ngô ngây ngẩn cả người, “Lập tức đi?”
Lâm Hạo Sơ nghi hoặc quét mắt liếc anh ta, “Anh muốn ở đây?”
Thư ký Ngô vội vã lắc đầu,
nhưng đầu óc xoay vòng vòng, hai người cũng quá là có khả năng làm khổ
nhau? Người kia vừa tới, người này lại muốn đi? Nhìn bầu trời bên ngoài
bỗng nhiên u ám, thư ký Ngô lẩm bẩm nói, “Hình như trời muốn mưa rồi.”
Cũng không biết Hỷ Lạc có thể đến kịp hay không.
“Cái gì?” Lâm Hạo Sơ nhìn anh ta kỳ kỳ quái quái.
“A? Không có việc gì không có việc gì.” Thư ký Ngô lẩm bẩm.
Trên đường trở về, quả nhiên
trời bắt đầu mưa, mưa như trút nước, thư ký Ngô lái xe, cẩn thận chú ý
tình hình giao thông, “Thời tiết loại này, đường xá loại này, thật đúng
là dễ xảy ra chuyện.”
Lâm Hạo Sơ nhìn màn mưa đờ
ra, chân được phủ một tấm chăn Winnie Pooh, là Hỷ Lạc mua cho anh, anh
nhìn con Winnie Pooh trên đó, cảm giác càng xem càng thấy ngây ngây ngốc ngốc giống người nào đó, không biết bây giờ cô đang làm gì. Do dự một
hồi, Lâm Hạo Sơ lấy điện thoại cá nhân ra ấn phím khởi động máy. Vừa mới bật máy thì tiếng tin nhắn nhắc nhở vang lên, đều là tin nhắc nhở. Chỉ
có một tin nhắn là do Hỷ Lạc gửi đến, “Bây giờ em đang trên đường đến
huyện J, chờ em!” Nhìn thời gian gửi tin là 12 giờ.
Chiếc Mercedes màu đen và một chiếc Iveco chạy giao nhau, Lâm Hạo Sơ vô thức quay đầu lại nhìn chiếc
Iveco màu trắng, trên biển số xe rõ ràng biểu hiện là biển số của thành
phố N. Trong màn mưa, nó chậm rãi chạy hướng ngược lại. Nhưng trong một
giây, Lâm Hạo Sơ rõ ràng nghe được tiếng tim chính mình đập dồn dập,
chiếc Iveco màu trắng đó chạy lệch dải phân cách, ngay trong tầm mắt của anh, trong khoảnh khắc đâm vào xe bồn chở dầu đang chạy phía đối diện,
trong nháy mắt, một tiếng nổ lớn vang lên phía sau anh, tia lửa bắn ra
bốn phía.
Tim Lâm Hạo Sơ đập mạnh liên
hồi, thư ký Ngô cũng vội vàng dừng xe ven đường, Lâm Hạo Sơ sững sờ ngồi trong xe, ánh mắt chăm chú dừng trên chiếc Iveco màu trắng chìm trong
ánh lửa qua kính thủy tinh sau xe, mấy dòng chữ lớn trên chiếc bảng màu
trắng đập vào mắt mà giật mình, thành phố N — huyện J, thời gian:
12:00.