So với Lâu Nghiêu Nghiêu bên kia hẹn hò coi như vừa
lòng, Lâu Thanh Thanh bên này quả thực chính là vô cùng thê thảm. Nửa đêm lúc
trở về, một đầu tóc đen bóng dài bị dính bơ không nói, buổi sáng hôm nay khi
Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn thấy mặt trái của cô ta còn sưng phù, trên ngực chỗ
xương quai xanh có thể mơ hồ thấy mấy vết cào khủng bố.
Đối với tình huống này, Lâu Nghiêu Nghiêu có điểm vui
sướng khi người gặp họa, nếu như nói cô là không phân rõ phải trái, như vậy
thanh danh của Lamphere cũng không tốt gì hơn, chính cô cũng phải nói —— Người
điên.
Đời trước có Lâu Nghiêu Nghiêu ở phía trước, oán khí
của Lamphere đều hướng về phía Lâu Nghiêu Nghiêu, nhưng Lâu Nghiêu Nghiêu trừ
bỏ mẹ làm hậu thuẫn, cũng có Tần Chí và đám người kia là bạn từ thuở nhỏ của,
Lamphere coi như có chút đầu óc, tuy rằng tức giận đến chết, lại cũng không dám
làm quá mức, tuy nhiên ngáng chân cũng là có thể.
Đều nói đánh chó phải ngó mặt chủ, chỉ cần Lâu Nghiêu
Nghiêu cô ở đó, chính là hậu thuẫn tốt nhất cho Lâu Thanh Thanh, tuy không phải
cô mong muốn, nhưng chỉ cần Lâu Thanh Thanh còn ở cái nhà này sẽ vẫn bị cánh
chim của cô bảo hộ.
Mà lần này, không có Lâu Nghiêu Nghiêu ở phía trước
hấp dẫn hỏa lực, lấy tính tình của Lamphere, Lâu Thanh Thanh sẽ có kết cục tốt
sao?
Nhìn rõ Lâu Thanh Thanh hiện tại chật vật, có thể
tưởng tượng được ngày hôm qua cô ta gặp được bao nhiêu thê thảm.
Ngồi ở trong xe của mẹ, Lâu Nghiêu Nghiêu không phúc
hậu nghĩ, về sau không có cô tham dự, không biết Trần Hạo, Lâu Thanh Thanh,
Lamphere ba người này diễn sẽ có bao nhiêu phấn khích? Tuy nhiên, dù phấn khích
cũng không liên quan gì đến cô là được, đương nhiên, cũng có thể coi như trò hề
đưa mắt nhìn một cái.
Có lẽ có liên quan đến người lái xe, ngồi ở trong xe
mẹ lái, Lâu Nghiêu Nghiêu cũng không hề bất an, ngược lại rất an tâm.
Phương Hi Lôi là người nghiêm túc cẩn thận, trên người
bà rất ít nhìn thấy sự mềm mại của nữ tính, trừ bỏ tiệc tùng, hằng ngày cũng
không mặc váy, tóc vừa qua khỏi mang tai, một đôi mắt dị thường sắc bén, là
người phụ nữ nghiêm túc cũ kỹ. Khi lái xe không nói chuyện phiếm, có thể nói là
nhìn không chớp mắt, trước kia Lâu Nghiêu Nghiêu cũng không thích mẹ, bên cạnh
mọi người cưng cô chiều cô, đối mặt mẹ luôn mặt lạnh, cảm thấy thực áp lực,
nhưng máu mủ tình thâm, Phương Hi Lôi cũng không phải không thương cô, chỉ là
bà yêu quá mức đè nén. Lâu Nghiêu Nghiêu trước kia vẫn rất kỳ quái, vì sao thân
là con gái duy nhất, cha mẹ lại không sinh thêm một người nữa, sau mới biết
được, không phải không thể sinh, mà là Phương Hi Lôi không muốn, vì ai và vì
cái gì, không cần nói cũng biết.
Kỳ thật, Lâu Nghiêu Nghiêu kiếp trước sẽ rơi vào kết
cục như vậy, cũng có liên quan rất lớn đến Phương Hi Lôi, quá mức ngạo mạn từ
trong xương tủy, vẫn bị giáo dục nghiêm khắc, khiến bà vẫn luôn làm người đường
đường chính chính, khinh thường thủ đoạn hạ lưu hèn hạ này, đối với tâm địa
gian giảo quanh quanh quẹo quẹo này, lại biết rất ít, bà không đuổi Lâu Thanh
Thanh, cũng không có khắt khe với cô ta, ngoài cảm giác áy náy chia rẽ người
khác, càng bởi vì bà căn bản là khinh thường dùng loại thủ đoạn này. Mà đối với
lựa chọn của con gái, cũng không can thiệp quá nhiều, bởi vì bà tôn trọng con
gái, khi bà còn trẻ cũng từng phản nghịch qua, nhưng cha bà đã dạy bà, bất luận
là ai, bất luận tuổi lớn hay nhỏ, đều phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của
chính mình.
Đáng tiếc, Phương Hi Lôi đã tính sai, con đường mà Lâu
Nghiêu Nghiêu lựa chọn đã vượt qua giới hạn mà bà có thể thừa nhận. Hiểu được
tình yêu của mẹ đối với mình, mấy ngày nay Lâu Nghiêu Nghiêu đối với mẹ thân
thiết rất nhiều, ngẫu nhiên cũng có giận dỗi, làm nũng một chút, cảm giác này
đối Phương Hi Lôi mà nói có chút xa lạ, nhưng cũng không chán ghét, kỳ thật,
trên đời này nào có cha mẹ nào lại sẽ chán ghét khi con làm nũng với mình?
Hôm nay phương Hi Lôi đưa cô đi học, chính là bị Lâu
Nghiêu Nghiêu cuốn lấy không có biện pháp, bà luôn luôn không đến muộn về sớm
thế nhưng vì Lâu Nghiêu Nghiêu mà ngoại lệ, Lâu Viễn Chí cùng Lâu Thanh Thanh
đều cảm thấy kì lạ, nhưng thật ra hai vị bảo mẫu nhìn thấy thực vui sướng.
Tuy nhiên có chút mất hứng là, trên xe không chỉ có
Lâu Nghiêu Nghiêu cùng Phương Hi Lôi, còn mang theo cả Lâu Thanh Thanh.
Sau khi con gái xuống xe, Phương Hi Lôi liền vô cùng
lo lắng chạy tới công ty, điều này làm cho Lâu Nghiêu Nghiêu thực không nói gì.
Khoác ba lô của mình đi vào trường, tâm tình của Lâu Nghiêu Nghiêu có chút phức
tạp, cô nhớ là học tại học viện quản lý, làm một sinh viên học môn mình không
thích phải đi đường tắt mà vào, thi vào đại học này mất rất nhiều tinh lực, năm
ấy cầm lấy giáo trình Tần Chí đưa, cô cùng Tần Chí đều gầy hết mấy vòng, lúc
đầu cô học thiết kế trang phục, tương lai sẽ tiếp nhận sản nghiệp nhà mình, tuy
rằng học quản lý là lựa chọn tốt nhất, nhưng tính tình cô căn bản không thích hợp.
Cô tính tình hiếu động, không thích học tập, không
biết chịu khổ, nghe giáo sư giảng bài giống như nghe sách trời, bỏ học, ngủ gật
là chuyện thường, học thiết kế về sau có thể xem biết bản thiết kế là tốt rồi,
không có người trông cậy cô thật sự có thể quản lý tốt một công ty.
Đương nhiên, khi đó cô cũng đâu quan tâm mấy thứ này,
muốn tới nơi này, bởi vì Trần Hạo học tại đây. Lâu Thanh Thanh cũng học ở đây,
nhưng chọn là tài chính và kinh tế học.
Đại học học được chút gì, Lâu Nghiêu Nghiêu làm sao
nhớ rõ nhiều như vậy, ấn tượng sâu nhất là các kì thi, tốt nghiệp cũng làm trợ
lý cho mẹ, có đi hay không hoàn toàn xem tâm tình. Quả thực chính là không làm
việc đàng hoàng.
Có thể sống lại một lần nữa, đương nhiên không muốn
lãng phí thanh xuân như vậy, mặc kệ có thể nghe hiểu hay không, tiết học đều
phải nghe thật nghiêm túc, bởi vì cô muốn sau khi tốt nghiệp giúp mẹ chia sẻ áp
lực, sau đó rảnh thì đi học viện thiết kế nghệ thuật nghe thuyết trình, bên kia
có khi nghe tiết thiết kế, có chút ít còn hơn không, về phần vẽ, chuyện này
không lo lắng, cô trụ cột ở nơi nào, cũng không phải đi làm nhà nghệ thuật, vẽ
bản thiết kế vậy là đủ rồi, trong óc cô có rất nhiều bản thiết kế vài năm sau,
chỉ là, phải học tập chính thống một chút mới được.
Lâu Nghiêu Nghiêu đi ở phía trước, phía sau Lâu Thanh
Thanh nhắm mắt theo đuôi, trên đường gặp gỡ người quen biết, đều lộ ra ánh mắt
đồng tình nhìn Lâu Thanh Thanh, đối với Lâu Nghiêu Nghiêu mà nói thì không có
cảm tưởng gì, hiểu lầm thì sao, sớm đã thành thói quen.
Chỉ là nếu ở trước kia, hiểu lầm này sẽ làm cho cô khổ
sở buồn bực, mà hiện tại? Không thể quản ý tưởng của người khác, chuyện không
liên quan đến cô, ra khỏi trường học này, cả đời không nhìn thấy nhau còn có
thể tức giận sao? Có quan trọng sao?
Hai người ở học viện khác nhau, đi đến lối rẽ liền
phân đường, Lâu Nghiêu Nghiêu không trực tiếp đến phòng học, mà là đi ký túc xá
lấy sách. Tuy rằng tốt nghiệp vài năm, nhưng kiến trúc này không thay đổi, Lâu
Nghiêu Nghiêu cũng không lạc đường, rất nhanh liền tìm được ký túc xá, mở cửa,
một mùi hương quen thuộc xông thẳng vào mũi, Lâu Nghiêu Nghiêu nhíu nhíu mày,
mùi hương này cô rất quen thuộc, là nước hoa cô thường dùng để tắm rửa, tuy
nhiên, dùng bao nhiêu mới có thể bay tới cửa đều có mùi nồng nặc như vậy?
Nhìn thoáng qua cửa phòng tắm đang đóng, Lâu Nghiêu
Nghiêu trào phúng cong khóe miệng lên. Trừ bỏ đang tắm, hai người khác trong ký
túc xá, một người còn đang ngủ, một người khác ngồi ở bàn học đọc sách, nghe
thấy thanh âm mở cửa, ngủ không nhúc nhích, đọc sách ngẩng đầu nhìn cô một cái,
lộ ra một nụ cười thản nhiên: "Nghiêu Nghiêu, buổi sáng tốt lành."
"Buổi sáng tốt lành, Đàm Cầm." Lâu Nghiêu
Nghiêu cũng đáp trả một nụ cười mỉm.
Đàm Cầm chào hỏi xong, liền cúi đầu đọc sách, Lâu
Nghiêu Nghiêu đi qua, đem sữa cùng sandwich trong túi đặt ở trên bàn học của
cô, sau đó ở trong ánh mắt nghi hoặc của Đàm Cầm nói: "Mình mang bữa sáng
cho cậu."
"Cảm ơn." Đàm Cầm bình thản nói lời cảm tạ,
sau đó nhã nhặn ăn xong bữa sáng.
Nữ sinh mới từ trong phòng tắm đi ra thấy thế, cao
hứng hô: "Nghiêu Nghiêu, cậu rốt cục đã trở lại!"
So với nhiệt tình của đối phương, thái độ Lâu Nghiêu
Nghiêu có thể nói là lãnh đạm, thanh âm chỉ lạnh lùng.
"Nghiêu Nghiêu, mình biết cậu tốt nhất mà, bữa
sáng của mình đâu? Mình sắp chết đói rồi." Vừa nói, vừa nhìn hai tay Lâu
Nghiêu Nghiêu, lại thất vọng phát hiện, trong tay Lâu Nghiêu Nghiêu cũng không
có cái gói gì to, mà túi sách trong tay lại bẹp lép, hoàn toàn không giống như
là có cái gì.
Lâu Nghiêu Nghiêu nhún vai, mặt không chút thay đổi
nói: "Thật có lỗi, không có phần của cậu."
Sau đó không hề để ý tới vẻ mặt ngơ ngác của nữ sinh
kia, cúi đầu hỏi Đàm Cầm: "Sắp vào học rồi, vừa đi vừa ăn nhé?"
"Được." Đàm Cầm đem đồ ăn nuốt xuống, sau đó
cầm lấy sách chuyên ngành trên bàn, Lâu Nghiêu Nghiêu tìm sách của mình bỏ vào
trong túi, lại thực tự nhiên tiếp nhận túi của Đàm Cầm, để Đàm Cầm có thể rảnh
tay ăn bữa sáng. Hoàn toàn không nhìn nữ sinh kia, Lâu Nghiêu Nghiêu cùng Đàm
Cầm cùng nhau đi ra ký túc xá.
"Này cũng không giống cậu, cô ấy chọc cậu tức
giận?"
"Mình cũng không phải ngu ngốc, đối với loại
người ăn của mình dùng của mình, sau đó ở sau lưng mình nói bậy, mình còn tiếp
tục đối tốt với cô ta chính là có bệnh."
"Mình còn nghĩ rằng cậu không biết." Đàm Cầm
chỉ cười cười, không có nói thêm gì nữa.
Lâu Nghiêu Nghiêu cười khổ, không biết? Cô hiện tại
quả thật không biết, bất quá không có nghĩa là về sau không biết. Cô tuy rằng
rất hẹp hòi, nhưng ở phương diện dùng tiền cũng không keo kiệt, mới trước đây
cùng đám nhỏ trong khu nhà dưỡng lão cùng nhau chơi đùa, tiền đều là cùng nhau
dùng, ai có tiền liền thanh toán, không có tiền liền đi theo quậy, như vậy dần
thành thói quen làm cho Lâu Nghiêu Nghiêu đối đãi bạn bè rất rộng rãi, ký túc
xá có ba nữ sinh, thái độ Đàm Cầm đối cô vẫn ôn hoà, hai người khác lại đối với
cô là vô cùng thân thiết, hận không thể moi ruột phơi gan.
Làm một người có tiếng là vua phiền toái, Lâu Nghiêu
Nghiêu trước khi lên đại học, cũng không có bạn nữ, lại nói tiếp, lúc đó có rất
nhiều nam sinh cùng nữ sinh, đều là cô lập cô, mãi cho đến khi lên đại học, mới
có hai người bạn.
Lâu Nghiêu Nghiêu đối với bằng hữu rất rộng rãi, thấy
gia đình hai nữ sinh kia điều kiện không tốt bằng cô, mỗi lần ăn cơm đi dạo phố
thanh toán đều là cô, ký túc xá đồ dùng tắm rửa, cũng đều là cô mua, mỗi lần về
nhà, còn có thể đem đồ ăn vặt Tần Chí mua cho cô mang lại đây chia xẻ. Cô đối
với các cô ấy tuy không nói là phơi bày ruột gan, nhưng ít nhất cũng không bạc
đãi chứ?
Kết quả thì sao? Các cô ta ăn của cô, dùng đồ của cô,
sau lưng lại nói rất nhiều lời khó nghe, cái gì là đại tiểu thư tự cho là đúng,
đứa con gái phá sản, cả ngày không trở về ký túc xá ở bên ngoài cùng đàn ông
lêu lổng, nhưng đó vẫn là chỉ là chuyện nhỏ, Lâu Nghiêu Nghiêu trước kia vẫn
không rõ, cô ở trường học học không nhiều lắm, cơ hồ có thể xưng là người ẩn
hình, sao thanh danh liền thối thành như vậy? Mãi đến khi cô chính tai nghe
thấy, mới hiểu được nguyên nhân. Khổ sở sao? Khẳng định có. Thương tâm sao?
Chắc chắn có.
Các cô ta đúng lý hợp tình đem Lâu Nghiêu Nghiêu trở
thành người coi tiền như rác, một mặt thống khoái làm thịt, một mặt mắng thật
sảng khoái. Nhưng kỳ thật Lâu Nghiêu Nghiêu cũng không có nhiều tiền như người
khác tưởng tượng như vậy, cho dù trên tiểu thuyết cũng không có việc cha mẹ bận
rộn quá mà ném một đống tiền cho con cái, ở trong xã hội lăn lộn nhiều năm như
vậy, kiến thức được lực dụ hoặc của tiền, nếu như đứa nhỏ là con ruột, cha mẹ
thật sự có khả năng sẽ vô duyên vô cớ cho đứa nhỏ nhiều tiền như vậy để đi học
thành hư đốn sao?
Không có khả năng, ở nước ngoài, con kẻ có tiền thậm
chí còn phải làm công kiếm tiền tiêu vặt, trong nước cha mẹ tuy rằng cưng chiều
đứa nhỏ một ít, nhưng cũng sẽ không quá phận. Tiền của Lâu Nghiêu Nghiêu quả
thật nhiều hơn so với người khác, nhưng chữ nhiều này cũng rất có hạn, huống hồ
mẹ cô nghiêm khắc như vậy, ưu thế duy nhất của cô chính là, cô có thẻ tín dụng
của Tần Chí, bằng không, dựa vào tính tình cô tiêu tiền như nước, tuyệt đối so
với người bình thường cuộc sống càng thêm căng thẳng.
Nhưng mà may mắn là, mất đi hai người không đáng làm
bạn, lại có được một người bạn chân chính là Đàm Cầm. Quan hệ của cô cùng Đàm
Cầm vẫn ôn hoà, mãi đến khi mấy tháng trước có một buổi tối, cô phát sốt đến hồ
đồ, ngay cả gọi điện thoại cũng không có sức, cô suy yếu kêu nửa ngày, kết quả
hai người kia ngủ giống như lợn chết, có lẽ nghe thấy, chỉ là không muốn để ý
tới. Khi cô tuyệt vọng muốn buông hết, Đàm Cầm phát hiện cô phát sốt, đứng lên
giúp cô mặc quần áo, cõng cô đến phòng y tế.
Trời đông giá rét, lúc ba giờ đêm, trong trường học
không thấy bóng người, dì trông ký túc xá cho các cô đi, lại liền đi ngủ. Đêm
đó, Đàm Cầm cứ cõng cô như vậy đi hết nửa khu nhà, rất khó tưởng tượng, thân
thể Đàm Cầm không cao lắm có thể cõng cô đi xa như vậy, vài lần đều thiếu chút
nữa ngã sấp xuống.
Lâu Nghiêu Nghiêu vào lúc đó mới biết được, người bạn
chân chính, không phải chỉ nói ngoài miệng , mà là khi gặp rủi ro, nguyện ý
chia sẻ gánh nặng với mình. Sau đó cô liền than với Đàm Cầm hơn, cho dù thái độ
đối phương vẫn ôn hoà, nhưng Lâu Nghiêu Nghiêu cũng chầm chậm phát hiện, tính
cách cô ấy là như thế, đối với ai đều là không lạnh không nóng, nhưng Lâu
Nghiêu Nghiêu phá lệ có kiên nhẫn là được, sau khi tốt nghiệp cũng vẫn duy trì
liên hệ, không có việc gì liền đi ra gặp mặt.
Đàm Cầm đại khái là người thứ ba trên thế giới vào lúc
đêm hôm khuya khoắt nghe điện thoại của cô, nghe cô oán giận cũng không gác
điện thoại.
Rất khó tưởng tượng, " Nữ nhân ác độc" như
cô vẫn bị người chán ghét, lại vẫn có một người bạn thật tình đối đãi với cô.
Vì vậy, Đàm Cầm không có điểm nào khiến cô không vừa ý. Lâu Nghiêu Nghiêu tính
tình không tốt, có đôi khi sẽ không phân rõ phải trái, vô duyên vô cớ phát
giận, cho nên cô cũng có chút nghi hoặc vì sao Đàm Cầm vẫn sẽ cùng cô làm bạn,
điều kiện sống của gia đình Đàm Cầm không tệ, căn bản không cần cô cho cái gì,
mãi đến sau này Đàm Cầm mới nói cho cô biết.
Mình chỉ nghĩ, một nữ sinh dễ dàng bị cảm động đến
khóc như vậy, cho dù xấu xa, cũng không xấu xa bao nhiêu. Huống hồ, người biết
cảm động, làm bạn bè sẽ rất dài lâu.
Nghĩ đến đây, Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn Đàm Cầm ngây ngốc
nở nụ cười.
Đàm Cầm thấy thế, trên mặt chỉ có thể xem là thanh tú,
lộ ra một nụ tươi cười thản nhiên. Cũng là nụ cười đẹp nhất mà Lâu Nghiêu
Nghiêu nhìn thấy.
Về phần hai người kia? Nên cút được bao xa thì cút bấy
xa, cô hiện tại nên giúp Tần Chí nhà cô tiết kiệm tiền, mới không rảnh rỗi nuôi
người dưng đâu!