Lâu Nghiêu Nghiêu ra một thân mồ hôi, kết quả một
người cũng chưa đánh được, ngược lại đem chính mình làm cho mệt mỏi chết khiếp,
đành phải ngồi ở bên cạnh một người lấy ánh mắt giết chết bọn họ. Da mặt đám
nam sinh kia dày đương nhiên sẽ không để ý, rất nhanh liền ngồi thành hai bàn
bắt đầu uống rượu đánh bài, Tần Chí cùng Nguyễn Tư Nam bị cô lập ở một bên, Tần
Chí thật ra không nói cái gì, ngồi ở bên người Lâu Nghiêu Nghiêu, dù sao gặp
mặt chơi đùa như thế nào,, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng tham gia, sớm
thành thói quen, nhưng Nguyễn Tư Nam lần đầu tiên bị cô lập thực không hài
lòng, trào phúng đem tất cả mọi người làm thấp đi mới cảm thấy dễ chịu, kết quả
người ta lại càng không để ý tới anh.
Có thể là ở trong một đám nam sinh có chút không được
tự nhiên, cô gái đi theo Nguyễn Tư Nam ở bốn phía nhìn một vòng, cuối cùng đi
tới bên cạnh cô gái duy nhất là Lâu Nghiêu Nghiêu ngồi xuống. Tần Chí thấy thế,
thực tự giác thong thả đứng lên đem không gian để lại cho hai cô gái.
Cô gái này rất xinh đẹp, Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn cảm
thấy rất quen mắt, vì thế chủ động nói: "Cô tên gì?"
"Tề Bội Bội."
Thanh âm mềm mại rất dễ nghe, Lâu Nghiêu Nghiêu nhất
thời cũng nhớ không nổi là gặp ở chỗ nào, nhưng cảm thấy cô ấy đáng thương, lại
có một bạn trai như Nguyễn Tư Nam, vì thế hảo cảm thẳng tắp bay lên: "Tôi
là Lâu Nghiêu Nghiêu, đi, chúng ta ca hát."
Tề Bội Bội đương nhiên không ý kiến. Ca sĩ hát trong
quán bar có biết Lâu Nghiêu Nghiêu, biết cô là bạn của ông chủ, cho nên thu
thập này nọ liền đem vị trí nhường cho hai người.
Lâu Nghiêu Nghiêu hai người chọn bài hát chọn suốt nửa
ngày, Lâu Nghiêu Nghiêu hỏi: "Muốn hát bài gì?"
"Bài này đi." Tề Bội Bội tùy tay chỉ một
bài.
Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn nhìn, phát hiện bài hát mình
biết hát, cũng liền chọn, nam sinh thích ca hát không nhiều lắm, mỗi lần đi ra
chơi, đều là Lâu Nghiêu Nghiêu tự hát một mình, cô tính tình bá đạo, cho dù
giọng hát không hay bị đám nam sinh kia cười nhạo, cũng vẫn như cũ hát thành
quen, cũng là luyện được một môn nghệ thuật.
Đều là con gái, chọn cũng đều là một vài bản
tình ca, Tề Bội Bội chọn bài đầu tiên là 'Đừng chờ em rời đi mới nói yêu em',
hai cô gái hát vô cùng đặc sắc, thanh âm của Tề Bội Bội mềm mại cùng với thanh
âm trong trẻo của Lâu Nghiêu Nghiêu, hát cùng một chỗ thật ra giúp lẫn nhau làm
rạng rỡ không ít, hay đến bất ngờ.
Lâu Nghiêu Nghiêu không có bạn nữ, cũng từng mang Lâu
Thanh Thanh đi ra chơi đùa, nhưng Lâu Thanh Thanh quá yếu ớt, đừng nói ca hát
cùng cô, ngay cả nói chuyện đều nói lắp ba lắp bắp, hát cùng một cô gái thực ra
lại là lần đầu tiên, hát xong hai cô nhìn nhau cười, sau đó tiếp tục hát, bài
này là Lâu Nghiêu Nghiêu chọn 'Đáng tiếc không phải anh'.
Nhưng giọng hát cũng có chút thay đổi, thanh âm bi
thương kia làm cho người nghe đều có thể cảm giác được, không biết còn tưởng
rằng là hai người vừa bị đá, Lâu Nghiêu Nghiêu không nói đi, đến Tề Bội Bội đều
không có một chút bộ dáng đang yêu!
Tần Chí cùng Nguyễn Tư Nam đã trúng vô số ánh mắt sắc
bén như dao, nghe hai oán phụ hát như vậy, hưng trí cũng không còn, tốt nhất
đành phải nhìn hai cô gái kia uống rượu giải sầu. Hai cô hát đến nhập thần, một
bài lại tới một bài, mãi cho đến khi xuất hiện một bài mà Tề Bội Bội chưa từng
hát qua, Lâu Nghiêu Nghiêu một mình cầm Micro lên hát.
"Trời bắt đầu sáng, mây bắt đầu tan,
em ở trong lòng anh mà khóc, em đã chuẩn bị tốt, tâm sẽ nát, trơ mắt nhìn anh
rời xa em...Chàng trai này từng là của em, nhưng cuối cùng vẫn thuộc về người
khác, thứ em có thể cho anh, anh đã không cần nữa, em có thể cảm thấy rằng anh
đang không vui, chàng trai này từng là của em..."
Chàng trai này từng là của em...
Lâu Nghiêu Nghiêu nghiêm mặt hát bài hát này, nói là
hát, chẳng bằng nói là đọc ca từ.
"Nghiêu Nghiêu."
Lâu Nghiêu Nghiêu nghe thấy có người kêu cô, nhưng cô
không biết là ai kêu cô, ánh mắt cô xem rất rõ ràng, chẳng qua khuôn mặt cùng
người trong óc hoàn toàn giống không có chỗ khác.
"Đây là có chuyện gì?"
"Không có việc gì, uống hai chén 'Thanh tỉnh',
đại khái là say."
"Thanh tỉnh? Khó trách. Ông trời của tôi ơi, cái
thứ đó cậu cũng cho cô ấy uống?"
Thật ồn ào, thật nhiều người đang nói chuyện, Lâu
Nghiêu Nghiêu nhăn mi lại, cô ở bốn phía nhìn một vòng, đều là người không quen
biết, có chút kích động đứng lên, cô nắm chặt trong tay Micro, thử hô:
"Tần Chí, anh ở đâu?"
"Nghiêu Nghiêu, anh ở đây." Lâu Nghiêu
Nghiêu được một vòng tay quen thuộc ôm ấp, sau đó tâm liền tĩnh.
Nhìn Lâu Nghiêu Nghiêu ngoan ngoãn nằm ở trong lòng
Tần Chí dùng ánh mắt xa lạ xem bọn họ, Đông Đông nói: "Tần Chí, cậu mang
cô ấy trở về trước đi."
Tần Chí gật gật đầu, ôm Lâu Nghiêu Nghiêu đi ra ngoài.
Sau khi Tần Chí đi rồi, mọi người đều khen Nguyễn Văn
Dự dùng biện pháp hay, sau đó lấy việc "Tần Chí có nổi tính cầm thú hay
không" để đánh cược, một nửa người cược anh không dám, một nửa người cược
anh sẽ cầm thú, (Wan: Ai đồng ý TC nổi thú tính
giơ tay nào! =)) ) náo loạn như vậy một phen, cũng không
có tâm tình uống rượu nói chuyện phiếm, quyết định tìm một chỗ ăn khuya, Nguyễn
Tư Nam không đi theo, anh mang theo một người nào đó cũng đang không ở trong
trạng thái bình thường -Tề Bội Bội đi trước.
Tần Chí lấy xe, Lâu Nghiêu Nghiêu sống chết ôm chặt
lấy anh không buông tay, bởi vì say rượu, anh nói chuyện Lâu Nghiêu Nghiêu nghe
được, nhưng chỉ chọn cái mình muốn nghe để nghe, cái khác đều không quan tâm.
Tần Chí biết là bởi vì 'Thanh tỉnh', 'Thanh tỉnh' là
loại rượu nổi tiếng của quán bar này, hương vị nhạt tới gần như không có vị
rượu, nhưng tác dụng chậm lại rất lớn, sau khi say sẽ giống như người mộng du,
có thể nhìn có thể nghe có thể suy nghĩ, cô biết bản thân đang làm cái gì,
nhưng chỉ làm theo ý muốn của chính mình, hoàn toàn không quản được chính mình,
nói cái gì với cô cũng không có tác dụng.
Lâu Nghiêu Nghiêu nghe được đầy đủ nhưng vẫn sống chết
không chịu buông tay. Nhân viên công tác thấy thế, lễ phép đi lên hỏi có cần
giúp đỡ hay không.
Tần Chí vừa định đáp ứng, Lâu Nghiêu Nghiêu đột nhiên
nói: "Tần Chí, anh cõng em đi."
Có lẽ là vì ý thức cùng thân thể chệch đường ray, biểu
tình trên mặt cô vẫn có chút ngốc ngốc, đợi một lúc, không có nghe Tần Chí trả
lời, Lâu Nghiêu Nghiêu nghi hoặc nhìn xung quanh: "Tần Chí."
Thở dài một hơi, Tần Chí lại đem chìa khóa xe cho nhân
viên công tác, ngày mai lại đến lấy xe sau, hạ thấp thắt lưng, tay chân của Lâu
Nghiêu Nghiêu cùng sử dụng, gắt gao ôm chặt cổ Tần Chí.
Tần Chí bị ôm chặt tới khó thở, nói vài lần, Lâu
Nghiêu Nghiêu mới hơi chút buông lỏng ra. Vừa qua mười hai giờ, trên đường thực
im lặng, gần như không có người lui tới, Tần Chí cõng Lâu Nghiêu Nghiêu chậm
rãi đi, đèn đường đem bóng dáng hai người kéo dài trên mặt đất.
Cô đem mặt đặt ở trên gáy anh, trên mặt da thịt ngẫu
nhiên đụng tới anh, Tần Chí tự xưng là tự chủ hảo, nhưng cũng khó tránh khỏi
suy nghĩ miên man, người say rượu thường hay nói thật. Nhưng cuối cùng anh cái
gì cũng không hỏi. Lâu Nghiêu Nghiêu nằm úp sấp một hồi, lại bắt đầu hát, hát
bài 'Chàng trai này từng là của em', hát hát ca ca, thanh âm liền càng ngày
càng thấp, cuối cùng không thể nghe thấy, một lát sau, Lâu Nghiêu Nghiêu nói:
"Em nói để cho anh chờ em."
"Nhưng em lừa anh, anh chắc chắn vẫn còn đang chờ
em." Rõ ràng hẳn là thực bi thương, nhưng ngữ khí của cô lại vô cùng bình
tĩnh, Lâu Nghiêu Nghiêu lầm bầm lầu bầu: "Trần Hạo gạt em, Lâu Thanh Thanh
cũng gạt em, bọn họ đều gạt em."
Tần Chí nghe chưa hiểu rõ hết, không biết cụ thể cô
đang nói là cái gì.
"Tần Chí, anh còn có nhớ hay không, anh từng hứa
với em, sẽ chờ em lớn lên." Lâu Nghiêu Nghiêu ở anh trên lưng giật giật.
Tần Chí nhanh chóng đem cô ổn định, sau đó nói:
"Nhớ."
"Kẻ lừa đảo." Nói ra ba chữ này, Lâu Nghiêu
Nghiêu liền không nói tiếp nữa.
Tần Chí cũng không biết nên trả lời như thế nào, kẻ
lừa đảo sao? Anh quả thật là kẻ lừa đảo, chỉ là người anh lừa lại là chính anh.
"Tần Chí."
"Sao?"
"Lại gạt em một lần nữa được không?"
Tần Chí trầm mặc.
"Tần Chí, nói anh sẽ không chờ em."
"Nghiêu Nghiêu."
"Nói anh sẽ không chờ em."
Cô nói xong câu đó liền khóc, nước mắt từ cổ anh từng
hạt từng hạt rơi xuống, chảy vào ngực anh, nóng đến bỏng rát, thanh âm của anh
trở nên khàn khàn, lại một lần nữa thuận theo ý cô: "Được, Lâu Nghiêu
Nghiêu, anh sẽ không chờ em."
Lâu Nghiêu Nghiêu... Đây là thứ mi muốn sao? Rốt cục
đã đến ngày này rồi sao? Lâu Nghiêu Nghiêu không nhận thấy thanh âm của Tần Chí
khác thường, nghe được câu trả lời vừa lòng, cô chỉ nói: "Thật tốt, anh sẽ
không chờ em."
"Đúng vậy, thật tốt." Tần Chí vô ý thức thấp
giọng phụ họa cô.
Lâu Nghiêu Nghiêu nghe được anh nói như vậy, nhẹ giọng
nở nụ cười, cô nghe thấy được, cô thật sự nghe thấy anh nói sẽ không chờ cô,
thật tốt.
"Tần Chí, về sau chúng ta ở chung đi."
"Cái gì?" Đại khái là anh nghe nhầm đi...
"Anh đã nói chờ em lớn lên, em đã trưởng thành,
vì sao anh không nói?"
Tần Chí bắt đầu hoài nghi 'Thanh tỉnh' có phải có vấn
đề hay không, anh luôn luôn nhẫn nhịn, nhưng giờ phút này vẫn là có loại ý nghĩ
muốn đem cô ném ra bên ngoài.
"Tần Chí, sao anh không nói lời nào?"
"Em muốn anh nói cái gì?"
"Nói anh thích em."
Tâm tình bị ép buộc như vậy, Tần Chí đã muốn cam chịu,
tùy cô ép buộc: "Anh thích em."
Quên đi, cùng một tửu quỷ tranh cãi làm gì, dù sao khi
cô tỉnh lại sẽ quên, cho nên, ngẫu nhiên nói chút lời nói thật, cũng không sao
đâu nhỉ?
"Thật tốt." Lâu Nghiêu Nghiêu ở anh trên
lưng cười: "Anh không thể quỵt nợ đâu."
"Nợ khá lớn."
"Tần Chí, em hát cho anh nghe." Lâu Nghiêu
Nghiêu nói xong, cũng không chờ anh trả lời liền hát lên: "Chàng
trai này từng là của em, anh bây giờ vẫn là của em, về sau cũng là của
em..."
Ca từ hỗn loạn nhưng cô hát thật cao hứng. Cô hát suốt
đường đi, mỗi lần lặp lại liền tự mình sửa lại vài câu như vậy, Tần Chí cố sức
cõng cô, đường chỉ đi mất ba mươi phút, cho dù Lâu Nghiêu Nghiêu có nhẹ, anh
bình thường cũng thực chú ý rèn luyện, bây giờ cũng mệt mỏi quá mức.
Đợi khi về tới nhà, đem Lâu Nghiêu Nghiêu đặt ở trên
sô pha, Lâu Nghiêu Nghiêu còn hát bài hát đó, Tần Chí giúp cô cởi giầy, cầm
khăn mặt ấm giúp cô lau mặt lau tay lau chân, lại tìm áo ngủ sau đó không biết
nên như thế nào xuống tay.
Áo có thể không thay, nhưng quần này thì không được,
Lâu Nghiêu Nghiêu hôm nay mặc là quần Jean, mặc quần này ngủ khẳng định sẽ
không thoải mái, anh nghĩ nghĩ, vẫn là đem quần áo ngủ cho Lâu Nghiêu Nghiêu để
cô tự thay.
Lâu Nghiêu Nghiêu nghe nửa ngày cũng không nghe lọt
vào, ngay tại lúc anh quyết định quên đi, Lâu Nghiêu Nghiêu đột nhiên đem áo khoác
cùng quần cởi sạch, sau đó cầm lấy áo ngủ mặc vào, tốc độ cực nhanh, Tần Chí
đến ngăn cản đều không kịp.
Nhìn lại Lâu Nghiêu Nghiêu ghé vào trên sô pha lầm
bầm, Tần Chí cũng không biết nên nói cái gì. Đi vào phòng tắm thay quần áo, rửa
mặt chải đầu một chút, Tần Chí muốn đem Lâu Nghiêu Nghiêu ôm trở về phòng ngủ,
kết quả ôm lên, Lâu Nghiêu Nghiêu cũng không chịu xuống dưới, ôm sát cổ anh,
chân quặp ở trên lưng anh, thế nào cũng không chịu xuống dưới.
Anh đương nhiên có thể sử dụng cậy mạnh đem cô kéo xuống
dưới, nhưng đối với cánh tay mềm mại kia thật sự không hạ thủ được. Cuối cùng
đành phải dỗ dành, khuyên bảo:
"Nghiêu Nghiêu, ngoan, nên ngủ, buông tay được
không?"
"Ừ ừ, ngủ."
Lâu Nghiêu Nghiêu gật đầu, nhưng vẫn không buông tay.
Hai lần giằng co không chịu xuống, Lâu Nghiêu Nghiêu đột nhiên tiến đến bên tai
Tần Chí thổi hơi nóng nói: "Tần Chí, em đã trưởng thành."
Khuôn mặt cô đỏ bừng, đôi mắt to chớp chớp nhìn anh,
vừa thẹn lại vừa chờ mong. Tần Chí ngây dại... Đây là... Mời sao?
Tần Chí chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô: "Em có
biết em đang nói gì không?"
Bên trong độ ấm so với bên ngoài cao, đến không khí
cũng nóng hơn, Lâu Nghiêu Nghiêu nóng bức khó chịu, trên người giống bị lửa
thiêu, ở trên người anh vặn vẹo, sau đó ánh mắt ướt át vô cùng đáng thương nhìn
anh: "Tần Chí, thật là khó chịu."
Lý trí của anh rốt cục hỏng mất, ôm cô ngã xuống
giường, thân thể gắt gao dán trên người cô, chân cô vẫn còn quấn chặt ở trên
lưng anh, tựa hồ cảm giác được sự khác thường, ở dưới thân anh vặn vẹo, ma sát
mang đến khoái cảm làm cho Tần Chí hút một ngụm khí lạnh.
Nhìn thẳng vào đôi mắt mờ sương của Lâu Nghiêu Nghiêu,
Tần Chí hít hai hơi thật sâu, nhưng anh lập tức ý thức được không ổn, bởi vì
thân thể của bọn họ dính sát vào nhau, hơi thở của anh phả vào trên ngực cô,
đòi mạng, cầm thú hay là đến cầm thú cũng không bằng? Đây thật sự là vấn đề...
Ngay tại lúc anh liều mạng ẩn nhẫn, Lâu Nghiêu Nghiêu đột nhiên dán sát vào
anh, ở trên môi môi anh hôn một cái:
"Tần Chí, anh là của em."
Biểu tình nửa tỉnh nửa say, xinh đẹp lại mị hoặc. Một
khắc đó, anh nghe thấy cái thứ gọi là “Lý trí” trong óc anh hoàn toàn vỡ nát.