Rốt cục cũng hết tiết, Lâu Nghiêu Nghiêu đem sách dự
định đọc vào cuối tuần bỏ vào trong cặp, những thứ còn lại liền giao cho Đàm
Cầm, để Đàm Cầm mang về giúp.
Đàm Cầm thu dọn sách vở của hai người, đột nhiên cười
mà như không cười đẩy Lâu Nghiêu Nghiêu. Lâu Nghiêu Nghiêu quay đầu nhìn lại,
nhìn đến cửa phòng học đứng một người đàn ông trẻ tuổi, hai tay đút trong túi
quần, lười biếng dựa vào tường, tóc so với nam sinh bình thường thì hơi dài một
chút, anh mặc áo sơ mi màu đen nên nhìn thắt lưng rất nhỏ, cúc áo thứ hai không
cài, hơn nữa còn có mặt tuấn tú, cả người nhìn qua vừa gợi cảm lại vừa mị hoặc,
vài nữ sinh bị sắc đẹp mê hoặc dần đi đến gần, tính tình người nọ cũng tốt cùng
các cô nói chuyện, chọc mấy nữ sinh cười duyên liên tục, Lâu Nghiêu Nghiêu tức
giận nhăn mi lại:
"Thật sự là âm hồn không tan."
"Còn chưa nói rõ ràng?" Nhưng Đàm Cầm thật
ra cảm thấy rất có ý tứ.
"Nói rồi, nhưng anh ta bị bệnh, căn bản là không
nói lí."
Nói tới chuyện này, Lâu Nghiêu Nghiêu còn có chút buồn
rầu, cô hoàn toàn không biết mình tại sao lại trêu chọc đến người phiền toái
như vậy! Đối với chuyện này, Đàm Cầm cũng bất lực, cô cười đùa nói: "Hay
là cho người ta một cơ hội?"
"Mình đã có người trong lòng." Lâu Nghiêu
Nghiêu không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
Đối với người trong lòng của Lâu Nghiêu Nghiêu, Đàm
Cầm cũng có nghe nói, là sinh viên năm ba Trần Hạo, nghe nói hai người từng học
cùng cấp ba, nhưng Trần Hạo đã có một vị thanh mai trúc mã ở cách vách rồi cho
nên Đàm Cầm cảm thấy hi vọng của Lâu Nghiêu Nghiêu không lớn, mặt khác dù chỉ
gặp vài lần nhưng Đàm Cầm cũng không thích Trần Hạo, biểu hiện của anh ta quá
hoàn mỹ, ngược lại có vẻ giả dối, quan trọng nhất là, Đàm Cầm cảm thấy anh ta tiếp
cận Lâu Nghiêu Nghiêu là có mục đích khác.
Áp chế ý tưởng đó, Đàm Cầm cũng không nói thêm gì nữa,
cô chỉ đùa một chút thôi, nam sinh kia cũng không hợp với Lâu Nghiêu Nghiêu,
lại nói, cho dù thích hợp, cô cũng sẽ không đi tác động tới ý muốn của Lâu Nghiêu
Nghiêu. Về ký túc xá hoàn toàn là một đường trống đánh xuôi, kèn thổi ngược,
Lâu Nghiêu Nghiêu cùng Đàm Cầm nói một tiếng hẹn gặp lại rồi đi ra cửa phòng
học, chàng trai chờ ở cửa thấy thế, từ trong đám nữ sinh chui ra, chặn ở phía
trước Lâu Nghiêu Nghiêu, nghiêng về một phía đi một bên phát ra lời mời:
"Lâu học tỷ, không biết có thể cho học đệ vinh hạnh được cùng ăn cơm tối
hay không?"
Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn anh liếc mắt một cái: "Vị
học đệ này, tôi với cậu rất quen thuộc sao?"
"Không quen." Chàng trai cười, cả người nhìn
qua lại vô cùng tà khí: "Nhưng tình cảm có thể chậm rãi bồi dưỡng, hiện
tại không quen, không có nghĩa là về sau cũng không quen."
"Tình cảm quả thật có thể chậm rãi bồi dưỡng
nhưng cũng phải xem đối phương có đồng ý hay không." Lâu Nghiêu Nghiêu gửi
cho Tần Chí một tin nhắn, nói cho đối phương biết là cô đã tan học, sau đó mới
ngẩng đầu tiếp tục nói: "Tôi nghĩ tôi đã nói đủ rõ ràng, tôi đã có bạn
trai."
"Chuyện tình cảm không đến cuối cùng, ai cũng
không thể đưa ra kết luận. Cho người khác một cơ hội, cũng là cho chính mình
một cơ hội."
"Theo cách cậu nói, bởi vì tránh cho một cuộc hôn
nhân có thể sẽ tan vỡ, mà trước tiên tìm một người dự bị cho chính mình, hay là
cùng một loại ý tứ? Vậy bạn gái cùng vợ tương lai của cậu cũng thật bi ai."
Chàng trai bị lí do thoái thác của Lâu Nghiêu Nghiêu
làm cho đứng ngốc hai giây, phục hồi tinh thần lại lập tức lại đuổi theo:
"Học tỷ đây là cố ý xuyên tạc ý tứ của tôi, hôn nhân cùng tình yêu là
không giống như vậy."
Lâu Nghiêu Nghiêu cũng không phủ nhận: "Quả thật
không giống nhau, nhưng tính chất bắt cá hai tay là giống nhau, cậu không thể
bởi vì còn chưa đến mức kết hôn mà cho rằng bắt cá hai tay là chính xác. Mặt
khác, nếu như cậu là vì tình yêu mà yêu, tôi đây vì hôn nhân mà yêu, người
nguyện ý cùng cậu chơi trò chơi này có rất nhiều, nhưng trong đó không bao gồm
tôi."
"Vậy sao?" Chàng trai nhún vai, lộ ra biểu
tình thực buồn rầu : "Làm sao bây giờ, bị chị nói như vậy, tôi càng ngày
càng không muốn buông tay."
Lâu Nghiêu Nghiêu dừng lại bước chân, nhìn thẳng vào
chàng trai trẻ tuổi mà đến tên cô cũng không nhớ này: "Buông hay không
buông là chuyện của cậu, nhưng tôi muốn nói là cậu làm như vậy làm cho tôi cảm
thấy thực phiền chán, càng bắt đầu phát triển theo hướng chán ghét, mặt khác,
nhìn đến cậu, tôi còn có một loại xúc động muốn đánh người."
"Thật sự là vô tình..." Nam sinh lắc lắc
đầu, làm ra vẻ không chấp nhất: "Cho dù không có hứng thú, ít nhất cũng
không cần phải nói tuyệt tình như vậy chứ? Nói thực chị là người đầu tiên cự
tuyệt tôi."
"Đó là bởi vì số lần cậu thổ lộ không đủ nhiều,
một trăm nữ sinh, sẽ có mấy người cự tuyệt." Lâu Nghiêu Nghiêu hảo tâm
xuất ra một lời đề nghị.
Nhưng thật ra chàng trai lại cảm thấy rất hưng trí
nói: "Lần khác thử xem."
Lâu Nghiêu Nghiêu liếc cái xem thường, không hề để ý
đến anh ta, vòng qua anh ta tiếp tục đi, ở trong mắt cô, đây chính là một
"cậu học trò" vừa trưởng thành thôi, căn bản không cần quá so đo.
"Chờ một chút." Người nọ lại đuổi theo:
"Được rồi, chị đã có quyết tâm như vậy, tôi đây lui một bước, làm bạn bè
bình thường, cơ hội này có thể cho chứ?"
Bạn bè bình thường? Lâu Nghiêu Nghiêu không chút suy
nghĩ liền cự tuyệt : "Không được."
"Không phải chứ? Bạn bè cũng không được? Có một
người vĩ đại như vậy làm bạn thực làm cho người ta hâm mộ." Vì phối hợp lí
do thoái thác của anh ta, anh ta kéo lại áo, sửa sang lại biểu tình, khí chất
cả người đều biến đổi, lập tức liền từ tên côn đồ cà lơ phất phơ, biến thành
nam sinh thành thục còn thật sự tiến tới.
Người này thật là yêu nghiệt, Lâu Nghiêu Nghiêu không
có quá nhiều cảm tưởng: "Thật có lỗi, bạn nam của tôi quá nhiều, không cần
lại vẽ thêm chân cho rắn, quan trọng nhất là con người của tôi ghét nhất cùng
người khác ái muội không rõ."
Ái muội? Đời trước bị ái muội làm hại còn chưa đủ thảm
sao? Nam nữ thật sự có khả năng có quan hệ bạn bè thuần khiết sao? Có lẽ có,
nhưng quan hệ bạn bè mà nói tới tình yêu, thì liền không đơn thuần, huống chi
là đã thổ lộ, đời trước cô bị ái muội đó của Trần Hạo làm hại chậm trễ tuổi
thanh xuân, Tần Chí cũng bị ái muội của cô làm hại cả đời bị hủy...
Đợi chút... Cô vừa rồi nói gì đó...Cô ái muội... Cô ái
muội...
Lâu Nghiêu Nghiêu ngây ngẩn cả người, vừa rồi linh
quang vừa hiện, làm cho cô gần như cảm thấy bắt được một trọng điểm, nhưng muốn
tìm hiểu kỹ thì cái ý niệm trong đầu lại càng ngày càng mơ hồ.
"Chán ghét ái muội, tôi có thể lý giải vì học tỷ
không tin tưởng đối với bản thân, sợ bị tôi quyến rũ chị sao?"
Nhìn người kia đột nhiên để sát vào mặt, Lâu Nghiêu
Nghiêu sợ tới mức lui về sau một bước, linh quang chợt lóe vừa rồi cũng biến
mất không còn, tức giận cau mày nhìn chàng trai tự cho là đúng này, kiên nhẫn
đã tiêu hao gần như không còn, cho dù là ‘Cậu nhóc’, cũng không muốn tiếp tục
chịu đựng : "Là cái gì cho cậu tự tin như vậy? Tôi cũng không phải là cái
loại nữ sinh chỉ biết khóc cái gì cũng không biết làm, nếu chọc tôi nổi giận,
tôi sẽ động thủ."
Thục nữ? Thật có lỗi, cho tới bây giờ cô cũng không
làm.
Nói xong, Lâu Nghiêu Nghiêu cũng không nhìn tới anh
ta, bị người này làm chậm trễ, đường mới đi một nửa cũng chưa được, kết quả
không đi được bao xa, trên mặt lại rớt vài giọt nước.
Thời tiết tháng sáu rất hay thay đổi, vừa rồi còn tốt
đẹp chỉ trong nháy mắt đã nổi mây, mưa to tầm tã, còn không chờ Lâu Nghiêu
Nghiêu phản ứng, lạch cạch lạch cạch từng hạt mưa lớn liền rơi trên người, nháy
mắt liền thấm ướt quần áo, phản ứng lại, Lâu Nghiêu Nghiêu lập tức chạy như
điên, chạy một đoạn mới tìm được một chỗ có thể che mưa.
Kết quả cô vừa chạy đến, liền thấy người vừa rồi dây
dưa không ngớt cũng chạy tới, đón nhận ánh mắt mất hứng của Lâu Nghiêu Nghiêu,
người nọ lắc đầu, cười nói: "Học tỷ, tôi cũng không phải là đuổi theo chị,
không có quy định tôi không thể tránh mưa trong này chứ?"
Trừ anh ta ra, bên ngoài còn có rất nhiều sinh viên
chạy đến nơi đây tránh mưa, dù sao trận mưa này đến quá đột ngột.
Lâu Nghiêu Nghiêu đem túi ôm ở ngực, đi xa một chút
không thèm để ý đến anh ta, tóc của cô hôm nay chính là tùy ý thả xuống, bị mưa
làm ướt hoàn toàn dán trên mặt, không cần xem cũng biết nhất định thực chật
vật. Gạt những lọn tóc che phía trước mặt, sau đó không có việc gì nhìn cảnh
mưa.
Toàn bộ màn mưa giống như gắn bó một đường, có chút đồ
sộ, hạt mưa lớn rơi trên mặt đất "Ba ba" rung động, gió nổi lên vì
thời tiết mùa hè nóng bức mang đến một tia cảm giác mát, nhưng gió thật sự quá
lớn, cây cỏ ven đường đều bị thổi rạp xuống sát đất, may là hôm nay không mặc
váy.
Lâu Nghiêu Nghiêu vươn một bàn tay đi hứng mưa, hạt
mưa rơi ở lòng bàn tay có một chút ngứa, trong lòng thầm tính Tần Chí hẳn là
sắp đến, cho nên cũng không nóng nảy, chỗ này là con đường nhất định phải đi
qua, dù ra hay vào học viện, Tần Chí đến đây, nhất định có thể thấy cô.
Đang trong lúc đợi Tần Chí, Lâu Nghiêu Nghiêu nhận
được điện thoại của Đàm Cầm, đối phương hỏi cô có cần đưa ô không, Lâu Nghiêu
Nghiêu cảm kích cự tuyệt.
"Cậu học trò" thật ra thức thời không có đến
quấy rầy, chỉ là nhìn chằm chằm vào cô, như đang suy nghĩ cái gì, nhưng Lâu
Nghiêu Nghiêu một chút cũng không có ước vọng muốn biết.
Đột nhiên, một chiếc ô xuất hiện ở đỉnh đầu Lâu Nghiêu
Nghiêu, đang ngẩn người Lâu Nghiêu Nghiêu phát hiện tầm mắt biến đen, ngẩng đầu
nhìn lại.
"Chờ thật lâu đúng không?" Thanh âm đó tựa
như một trận gió nhẹ, làm cho tâm tình vốn buồn bực vì thời tiết ẩm ướt trở nên
có chút xao động, đột nhiên liền trở nên im lặng.
(Wan: Mọi người đoán ai? :D)
Lâu Nghiêu Nghiêu bừng tỉnh lại như không nghe thấy,
cảnh này lại vô cùng quen thuộc đến như vậy, mùa hè mười bảy tuổi năm ấy, cũng
là ngày mưa như vậy, cô đứng ở cửa trường học chờ Tần Chí tới đón cô, chính
không có việc gì nhìn mưa tới ngẩn người, đột nhiên người này liền như thế xâm
nhập thế giới cô suốt mười năm.
Vì lúc đó tuổi quả nhỏ nên trong đầu chỉ mơ mộng, rõ
ràng là một màn rất đơn giản, lại bị cái ngu không ai bằng kia của cô tự động
gia công xử lý, vào thời khắc đó lỗ tai cô thật giống như không nghe thấy thanh
âm gì, trời mưa rất chậm rất chậm, cô có thể thấy mỗi quỹ đạo rơi của từng hạt
mưa, cô ngẩng đầu nhìn người đem ô đặt ở đỉnh đầu cô.
Cảm giác ngay lúc đó, dùng một câu có vẻ văn nghệ thì
chính là: giống như toàn bộ trời đất đều thay đổi.
Hiện tại nghĩ đến, nhưng trong lòng cô không có chút
tác dụng, hạ tầm mắt, Lâu Nghiêu Nghiêu có chút trào phúng nghĩ, đây là số
mệnh, bắt đầu từ nơi này, liền từ nơi này chấm dứt.
Chàng trai đứng ở một bên nhìn Lâu Nghiêu Nghiêu ngẩn
người nhíu mày nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện này, lên tiếng hỏi:
"Lâu học tỷ, đây chính là bạn trai chị?"
Bộ dạng thực bình thường cũng không có vẻ anh tuấn,
tươi cười trên mặt cũng giả đến chết đi được, thực sự coi chính mình là hoàng
tử sao? Anh có chút thất vọng, không thể tưởng được Lâu học tỷ khó thu phục như
vậy sẽ coi trọng người đàn ông như vậy.
Trần Hạo nhìn anh một cái, không thừa nhận, cũng không
phủ nhận, trên mặt vẫn như cũ lộ ra một nụ cười ôn nhu không chê vào đâu được:
"Đi thôi, Nghiêu Nghiêu."
Nhưng Lâu Nghiêu Nghiêu không hề cử động, cô nhìn Trần
Hạo, giống như xuyên thấu qua anh ta, nhìn về nơi xa hơn, sau đó cô nhìn đến ở
một chỗ khá xa phía sau anh ta, có một người miễn cưỡng chậm rãi đi về bên này,
cách quá xa, thấy không rõ diện mạo, nhưng nhất cử nhất động của đối phương cô
đều quá quen thuộc, cũng giống như lúc trước như đúc, nhưng lúc này đây cô
không quên còn có người, đang đợi cô.
Ngẩng đầu, Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn thẳng vào ánh mắt
Trần Hạo, lộ ra một nụ cười trào phúng, từng chữ từng chữ, khinh thường nói:
"Anh ta? Xứng sao?"
Nói xong câu đó, Lâu Nghiêu Nghiêu không để ý mưa to
đang rơi xuống, chạy vào màn mưa, rất nhanh, liền chạy tới trước mặt người kia,
Tần Chí nhăn mi lại đem cô kéo đến dưới ô, xuyên qua cô liếc mắt nhìn thoáng
qua hai người đàn ông bên kia, sau đó cúi đầu trách cứ nhìn Lâu Nghiêu Nghiêu,
Lâu Nghiêu Nghiêu ôm lấy cánh tay anh, cười lấy lòng, anh bất đắc dĩ giúp cô
vuốt lại tóc, ôm bả vai cô, ngăn cản mưa bên kia, cùng cô chậm rãi đi về hướng
cửa.
Lâu Nghiêu Nghiêu nép trong lòng anh, ngẩng đầu nhìn
mặt anh, cô rốt cục đã đi ra khỏi khoảng trời kia, khoảng trời phá hỏng cuộc
đời cô.
Tần Chí, lúc này em sẽ không cho anh chờ đợi mất công.
Trên đời này, cho tới bây giờ, vốn không có đơn phương ái muội, đáng tiếc, cô
hiểu được quá muộn, may mắn, ông trời đã cho cô một cơ hội để sửa chữa.
"Xem ra, hai người chúng ta đều bị
knockout."
Thấy được người muốn nhìn, chàng trai nhìn Trần Hạo
nhún vai, lắc lắc lắc lắc tiêu sái đi vào màn mưa, nói thực ra, anh ta cũng
không hay nói đùa, tuy rằng ngay từ đầu đối vị học tỷ này dây dưa không ngớt là
vì tò mò, sau lại bị cự tuyệt khơi dậy dục vọng muốn chinh phục của anh, mà
cuối cùng lại phát hiện, vị học tỷ này nói chuyện rất có ý tứ, có lẽ ở chung sẽ
rất thú vị, lần đầu tiên có cảm giác này, nhưng cô lại nói chán ghét anh ta,
làm gì lại đi tự tìm mất mặt, thật sự là nhẫn tâm, dám với nói chán ghét người
theo đuổi, căn bản chính là một chút đường sống cũng không lưu, nói ra thì, cô
ấy... Phỏng chừng đến tên của anh ta cũng chưa nhớ kỹ đi? Thực đáng buồn, tự
nhiên làm người qua đường trong sinh mệnh người khác.
Trần Hạo không để ý đến anh ta, chỉ nhìn theo hai bóng
dáng đã đi xa, trên mặt anh ta vẫn mỉm cười ôn nhu như cũ, nhưng cái tay cầm ô
kia gân xanh nổi lên dữ tợn. Kỳ thật, đó không phải là bọn họ lần đầu tiên gặp
mặt. Anh ta cùng Lâu Nghiêu Nghiêu học cùng trường học tư nhân, tiểu học cấp
hai cấp ba đều cùng trường, chỉ là cô chưa từng thấy anh ta, thậm chí ở rất
nhiều lần gặp mặt, anh ta đi qua đã từng cùng bọn họ chào hỏi.
Chẳng qua, cô bé được một đám sủng ái, luôn trốn ở sau
lưng Tần Chí, chưa bao giờ để ý tới bất kỳ người nào khác. Ngày đó, anh ta nhìn
đến cô ở dưới mái hiên trong đám người, ma xui quỷ khiến, bước đi qua, ánh mắt
cô nhìn anh là xa lạ, lại là quen thuộc, ánh mắt như vậy, anh từng nhìn thấy ở
trong mắt rất nhiều nữ sinh, ánh mắt mê luyến kinh diễm.
"Lần đầu gặp mặt, tôi là Trần Hạo học sinh năm
cuối, tôi đưa em một đoạn nhé."
"Cảm ơn, xin chào, tôi là Lâu Nghiêu Nghiêu học
sinh lớp 11."
Lần đầu gặp mặt... Anh không biết mình vì sao lại nói
dối, bởi vì, căn bản đó không phải lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, chẳng qua cô
thật sự tin.
Sau đó, sự tình bắt đầu phát triển theo một hướng
khác, rốt cuộc ai hơn đau khổ hơn ai?