Có thể nhận thấy, xuyên suốt các truyện ngắn của anh đều là một nỗi buồn man mác. Họ, đều giống nhau, còn trẻ, và mang nhiều nỗi hoang hoải rất thời đại: “Yêu ai thì tốt? Ai mới là người thực yêu mình? Cuộc tình sẽ đi được bao lâu? Hết thảy họ đều cô đơn, có khi lại rất bất cần. Yêu, suy cho cùng chưa bao giờ là một điều dễ dàng.
Các mối quan hệ ở đây đều mong manh đến mức, cảm tưởng một cái chớp mắt khẽ khàng cũng làm mọi thứ vỡ tan. Những nhân vật đều không bao giờ nghĩ về hôm nay, còn cạnh nhau đã là điều tốt. Các chuyện ngắn: “Hoa nhài bên hiên”, “Tình bỗng chốc là không”,“Sẽ chẳng điều gì làm em khóc được trừ anh” đều khiến tôi ám ảnh, dù văn anh viết nhẹ như gió thoảng...
Thông điệp sách có phần ngạo đời, mà dường như cũng có chút gì đâu đớn: Cám ơn người đã rời xa tôi! Ừ thì nhờ anh rời xa, em lại càng biết yêu quý bản thân mình hơn. Em vẫn sẽ đẹp, vẫn nhận ra thế gian này có bao nhiêu người đàn ông tốt quan tâm. Em vẫn còn sức khỏe để làm việc. Thế thì, chuyện có từng mất một người trong đời, có chăng cũng chỉ là một là kỷ niệm đẹp (hay buồn bã) trong đời.
Và con người ra vẫn sẽ không ngừng yêu, dù lòng đã chằng chịt nhiều vết thương bao lần.
Ca sĩ Đông Nhi & Ông Cao Thắng